*** Trên đoạn đường từ chỗ ngôi miếu có cây si đến gò đất Đầu Rùa tôi đi trước đội hình, trăng đã có nhưng ánh sáng không đáng kể nhưng vẫn tốt hơn là trời tối đen như mực. Chị Đẹp đi ngay phía sau tôi tíu tít kể lại việc chị ấy đã chỉ huy hai đội Hỏa binh như thế nào, chuyện này cũng bình thường mà thôi, lần đầu ra trận đã làm chỉ huy và tiêu diệt được bao nhiêu là địch quân ai mà chẳng phấn khởi. Tôi chợt nhớ rằng mình chẳng kể được cho ai nên ít nhiều tôi cũng cảm nhận rõ được niềm vui của chị Đẹp, tôi vừa đi vừa gật đầu, thi thoảng ngoái nhìn lại phía sau kèm với một nụ cười đầy khích lệ. Tôi không muốn cắt đi niềm vui của chị Đẹp vì tôi nghĩ điều này thật hiếm hoi với chị ấy, trong đầu tôi theo đuổi những suy nghĩ vẩn vơ. Mấy tháng trước đây đã có tám người chết bất đắc kỳ tử vì xâm phạm ngôi miếu. Bây giờ, à không, là sắp tới đây sẽ có thêm bao nhiêu người nữa? Bao giờ những việc này chấm dứt? Tôi cũng là một người còn sống, lại còn rất trẻ, thật lòng tôi không muốn ai phải mất mạng. Cố nén những tiếng thở dài, sau cùng tôi đành động viên chính bản thân mình rằng mình chỉ ngăn cản bọn họ, còn sau đó số mệnh của họ ra sao thì không phụ thuộc vào quyết định của tôi nữa, tôi cũng không muốn quản. Đoạn cuối của con đường dẫn ra cánh đồng, hai bên có nhiều hàng tre dày đặc, càng đến gần cánh đồng thì tôi càng cảnh giác hơn. Tạm gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu để tránh việc mất tập trung, tôi quay lại dặn chị Đẹp cũng phải cẩn thận vì phía trước có thể là chiến trường rồi. Tình hình ngoài cánh đồng hiện nay ra sao tôi cũng mù tịt, trước khi hành động phải có được thông tin và trước khi nhận được thông tin thì phải tuyệt đối cẩn trọng. Gò đất đầu rùa đã ở trước mặt nhưng... không có bóng dáng của đại quân do Vành đại tướng nắm. -Đánh nhau to rồi à? – Chị Đẹp bước lên đứng bên cạnh tôi cất tiếng hỏi. -Em chưa biết nữa. – Tôi đáp. -Chắc thế rồi, ban nãy rời đi ở chỗ kia bao nhiêu là binh lính cơ mà. Tôi thở dài một hơi, mắt liếc trái, nhìn phải rồi nói: -Nếu vậy chị em mình phải cẩn thận, rẽ phải ở bụi tre này là sẽ thấy ngay thôi. Chị phải đi theo sát em nhé. -Sao ngươi căng thẳng thế? À, mà nhìn ngươi bây giờ không khác gì ma lem đâu, ngươi bẩn quá thể. -Hả? Em á? Chị Đẹp chỉ tay vào quần áo tôi, đứng ngay phía dưới lũy tre nên trời tối, tôi không thể nhìn được gì nhiều nhưng bây giờ mới nhớ ra. Buổi tối trời mưa mấy tiếng, tôi lại bò ngang bò dọc ngoài cánh đồng thì chẳng thể nào tránh được việc quần áo lấm lem bùn đất, nhưng cũng không vấn đề gì, xong việc thì thay quần áo một thể, trong ba lô vẫn có một cái quần thể thao và áo thun. Buổi tối lúc rời nhà thấy trời mưa, cũng không nghĩ là đêm nay dài đến vậy nhưng cứ mang đi theo cho chắc ăn vậy thôi, không ngờ lại phải dùng tới thật. -Xong việc em sẽ tắm, trời mới mưa xong nên cũng chẳng tránh được. Bây giờ mấy giờ rồi chị nhỉ? Nửa đêm chưa? -Nửa đêm rồi. -Chúng ta đi thôi. Bước thêm khoảng hơn một chục mét nữa đi qua hẳn bụi tre, tôi đứng trên ngã ba hình chữ T nhìn thêm một lần, gò đất Đầu Rùa không còn một bóng quân lính nào, quay nhìn sang bên phải, thấp thoáng bóng trắng loang loáng phía đằng xa. -Kìa kìa, khiếp! – Chị Đẹp chỉ cho tôi. – Đông quá! Tôi nheo mắt nhìn nhưng không được rõ cho lắm, khoảng cách phải hơn một trăm mét là ít, dỏng tai nghe loáng thoáng có tiếng leng keng chứ không có tiếng hò hét. Tôi nhớ lời cảnh báo của ông Trịnh Phi Nhạn là hai gã đàn ông có mang theo đoản đao nên không dám mạo hiểm tính mạng. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải nắm tình hình trận đánh rồi mới quyết định nên làm gì. -Hai đội Hỏa binh thành mười hàng, mỗi đội năm hàng đọc. Cánh đồng rộng lại bằng phẳng, thích hợp cho việc dàn quân. Tôi cầm kiếm chạy về hướng gò đất Đầu Rùa, chị Đẹp và đội hộ vệ chạy theo phía bên trái, hai đội Hỏa binh bám theo sau. Sở dĩ tôi muốn chạy ra gò đất Đầu Rùa là để nhìn về phía lũy tre nhà bà ngoại dễ hơn, tôi muốn tìm kiếm ngọn hải đăng màu đỏ. Tuy nhiên tôi cảm thấy lo lắng khi nhìn một hồi cũng không thấy gì. -Ngươi tìm cái Hoa sao? Tôi gật đầu. -Em chưa nắm được tình hình phía trước ra sao, bây giờ xông vào đánh thì quân ta lẫn quân mình rất khó. Mà sao... mà sao anh Vành lại tung hết binh vào trận, chẳng để lại binh dự phòng nhỉ? -Không phải ai cũng sợ chết như ngươi. -Em... -Ta nói đùa ngươi vậy thôi. Không phải ai cũng nghĩ xa như ngươi được, khi đã là lính và nhìn trận chiến trước mặt rất khó cầm lòng. -Chị nói cũng phải. Bây giờ em với chị tiến lên phía trước một đoạn, em sẽ bỏ lá vối ra để quan sát xem chị Ngọc Hoa như thế nào. Chị cảnh giới giúp em. -Ngươi lo cho nó quá nhỉ? -Nếu là chị ở trong đám ấy thì em còn lo hơn. – Tôi đáp. Nhảy xuống ruộng, tôi lom khom chạy thẳng về phía trước khoảng năm chục mét, bây giờ có thể nhìn rõ hơn được một chút, những bóng giáp màu bạc của Kim quân lấp lánh trải dài đến sát chân lũy tre, như thế là họ đã lập một hàng rào để vây đánh âm binh bên kia. Tôi ngồi với tư thế một chân quỳ, một chân chống, chị Đẹp hiên ngang khoanh tay đứng bên cạnh. -Từ chỗ này đến lũy tre nhà ta còn rất xa, ngươi có muốn cũng khó mà nhìn thấy được. Chị Đẹp nói đúng, khoảng cách vài trăm mét đúng là quá xa để nhìn, bây giờ mà hiện thân để chạy lên phía trước rồi chạy trở lại cũng không được, nhỡ đâu đụng mặt lão Dực thì toi mạng. -Ngươi nên lo đại cục, không nên lo cho cái Hoa. – Chị Đẹp nói. – Ta nói vậy không phải có ý ghen tị gì, võ công của cái Hoa cao cường như vậy thì nó sẽ chẳng gặp chuyện gì cả. -Vậy... vậy chị có thể giúp em được chứ? -Ngươi muốn ta làm gì? -Chị có thể đánh một vòng từ đây qua hướng Tây, lên hướng Bắc được không? Em muốn biết tất cả các mặt có đang vây ráp hay đã bị thủng và đối phương có bao nhiêu âm binh. -Được, việc này không có gì là khó, chỉ là đi xem thôi mà. Ngươi tạm thời tìm chỗ ẩn nấp đi, ta sẽ quay lại ngay. -Chị phải cẩn thận nhé. -Ta chạy nhanh, gặp chuyện là ta sẽ chạy, ngươi không cần phải nhắc. Chị Đẹp ngay lập tức chạy lướt trên những thửa ruộng về hướng Tây, tôi cũng lom khom chạy về hướng ấy tìm một bờ ruộng và ngồi xuống quan sát, văng vẳng bên tai có tiếng súng của Hỏa binh vọng đến, tiếng này có thể là đội của ông Nhạn hoặc đội ban nãy do ma Vành chỉ huy. Tôi ngoái lại phía sau lưng nhìn, hai đội Hỏa binh cũng đã ngồi xuống nhưng súng đã giơ lên trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần tôi ra lệnh thì vài giây sau súng sẽ nổ. Tôi tiến lên thêm khoảng hơn một chục mét nữa, trước mặt đã thấy rõ Kim quân không rõ do ai chỉ huy đang giao chiến, tuy nhiên tôi chưa nhìn rõ được đối phương, cho dù sốt ruột cũng đành phải chịu. Chờ đợi bao giờ cũng lâu, một phút trôi qua dài như hàng tiếng đồng hồ... Điều tôi lo lắng cũng đã xảy ra, mấy Kim quân phía trước mặt bị ép lui về phía sau, vài giây ngắn ngủi đủ giúp tôi nhận ra đối phương của Kim quân là lũ âm binh mắt đỏ hung hăng và thiện chiến. Dường như đối phương cũng không ít quân, một chọi một nghĩa là lão Dực cũng triệu hồi được cả nghìn âm binh chứ không ít. -Đội 1 tiến lên phía trước chuẩn bị, chia làm hai lượt bắn! Tôi hất tay ra lệnh, Đội 1 Hỏa binh nhanh chóng rời vị trí tiến lên phía trước tôi khoảng mười mét, Đội 2 cũng nhận được lệnh tiến lên chếch về phía bên trái, tôi ở giữa hai đội. -Yaaaa! Một Kim quân bị hạ, gã âm binh vừa chiến thắng trong cuộc giao chiến tay đôi đó lao đến Đội 2 Hỏa binh, sau loạt súng thì gã cũng tan biến vào bóng đêm. Tôi nhớ lại lúc đầu phân công thì vị trí này do quân của một ông Tam chỉ huy nhưng nhìn quanh lại thấy số lượng rất đông Kim quân, chứng tỏ rằng ma Vành đã cấp thêm binh cho ông ấy hoặc là... hoặc là ai đó đã chỉ huy đội hỗ trợ này. Cuối cùng tôi cũng có lời đáp, lẫn trong đội Kim quân đánh nhau phía trước, có bóng áo khác màu rất giống của tuần binh nên tôi vội gọi: -Tuần binh, tuần binh của làng! Ai đang ở phía trước? Ai? Câu hỏi của tôi tan vào bóng đêm vì họ mải mê đánh nhau, giao binh cho những người như thế này thì rất khó mà giải quyết được vấn đề, nếu có chiến thắng thì quân địch chết ba, quân ta cũng chết hết. -Đội 1, Đội 2 Hỏa binh chuẩn bị, khi nhận lệnh lập tức bắn! Tôi ra lệnh xong thì chăm chăm nhìn về phía trước nhưng không xác định được nên tiến thêm vài bước nữa rồi đứng lên trong tư thế sẵn sàng. -Kim quân trước mặt tôi nghe lệnh, thu hồi lệnh cũ, lui về phía sau ngay lập tức. Đây là việc chẳng đặng đừng nhưng tôi biết rõ một điều rằng Kim quân dù đã giao cho bất kỳ ai thì chỉ cần tôi lên tiếng thu hồi lệnh lập tức họ sẽ nghe lời, đây cũng là một điều kỳ lạ mà tôi không lý giải được. Tôi quyết định thu hồi đội Kim quân trước mặt, ra lệnh cho họ lùi lại phía sau để tạo ra một cửa mở giúp tôi quan sát được bên trong trận chiến. Bên cạnh đó, Kim quân rút lui thì kiểu gì cũng lòi ra việc ai là chỉ huy, lính rút thì chỉ huy cũng chạy thôi, không chạy thì toi. Tôi lập lại lệnh của mình lần hai và số Kim quân trước mặt tôi lùi lại rất nhanh chóng, đúng hơn là họ... bỏ chạy, chỉ hơn mười giây đồng hồ kể từ khi lệnh thu hồi thứ hai được đưa ra, trước mặt tôi đã có một khoảng trống màu đen. Kim quân rút đồng nghĩa với việc âm binh truy đuổi nhưng Cuồng Phong kiếm trên tay tôi phát huy tác dụng, những đường kiếm được vung ra theo đúng hình chữ X, rất nhanh và mạnh đã đẩy bật đám âm binh trở lại. -Hỏa binh chuẩn bị! Tôi dừng việc tạo gió, đám âm binh lập tức ào tới. -Bắn! Cả trăm khẩu súng cùng nhắm vào một vị trí bề ngang chỉ có vài mét, hỏa lực của số đông cộng với cự ly gần đã tiễn hàng chục âm binh về với bóng đêm. Tiếng súng dứt cũng là lúc tôi chạy lên vài bước tiếp tục dùng kiếm đẩy lui đám phía sau, tiếng súng cũng làm vài người thức tỉnh, đặc biệt là cái anh tuần binh ban nãy tôi gọi không đáp lời. Tôi không biết tên anh ta nhưng mặt thì quen: “À, hình như anh ta tên là Sông.”, tôi vẫn không ngừng việc vung kiếm, áng chừng Hỏa binh đã nạp đạn xong thì tôi lùi lại vài bước phía sau để âm binh áp sát. -Anh còn đứng ở đó là ăn đạn đấy! Lời cảnh báo của tôi rất có tác dụng, ma Sông thu kiếm chạy về phía sau tôi. Đội 1 bước lên ba bước và khai hỏa, tiêu diệt và đẩy lùi nhóm âm binh định nống ra truy đuổi tôi. Đội 1 bắn xong lùi xuống, Đội 2 thay thế và chờ sẵn. Sau vài loạt đạn như vậy bọn âm binh cũng khôn hơn, chúng không nống ra nữa mà lùi hẳn lại phía sau, tôi nhếch miệng cười ngồi xuống chờ cho Đội 1 nạp đạn xong xuôi sẵn sàng bắn thì tôi lệnh cho cả hai đội tiến lên thêm chừng năm mét. Quay lại nhìn số Kim quân đứng đứng chờ lệnh phía sau, họ xếp thành hàng ngay ngắn nên không khó để đếm, có gần bốn mươi Kim quân. Tôi hỏi ma Sông: -Ban nãy anh Vành giao binh cho anh à? Ma Sông gật đầu. -Anh chỉ huy đội mà đánh hăng như thế, đến khi lính rút hết rồi mà vẫn không biết, anh tính bán linh hồn cho bọn âm binh kia chắc? Ma Sông lắc đầu, tôi nhẹ giọng. -Anh chỉ huy đội Kim quân này yểm trợ cho đội bắn súng, chia thành hai nhóm đứng hai bên hông của Hỏa binh, nếu bọn kia áp sát thì thúc Kim quân sẻ cánh đánh vào ngăn. Hỏa binh lên đạn xong lại ra lệnh cho Kim quân rút, cần gì phải đối mặt với bọn nó, cứ để những khẩu súng nói chuyện. -Được, được, tao hiểu rồi. Tôi giao đội Kim quân lại cho ma Sông, anh ta làm theo những gì tôi vừa nói. Việc có hai nhóm Kim quân bảo vệ hai bên cánh của Hỏa binh khiến tôi yên tâm hơn. -Ngươi cũng tranh thủ ghê! Chị Đẹp đã quay trở lại, thông tin mà chị ấy cung cấp là xung quanh đều có Kim quân bao vây, đám âm binh chưa phá vòng vây được, trận đánh “Mới chỉ bắt đầu khoảng một khắc”. -Mạn phía Bắc là lính của huyện cùng với binh do ông tuần đinh chỉ huy. Chị Đẹp kết thúc phần tường thuật bằng câu ấy. -Vậy là đội lính bắn súng ở phía Tây không phát huy được tác dụng ạ? Chị Đẹp lắc đầu nói: -Đội ấy ở phía sau trong khi binh lính cận chiến nên ta thấy không hiệu quả lắm, lão chỉ huy tên Nhạn phải không nhỉ? Tôi gật đầu, sau khi suy nghĩ trong chốc lát tôi nói lại với chị Đẹp: -Chị giúp em một lần nữa, chị nói ông Nhạn đó dẫn đội Hỏa binh về đây, nếu... Trong khi tôi nói thì chị Đẹp nhìn những Hỏa binh do tôi sắp xếp và khoảng trống trước mặt, chị ấy là người thông minh nên hiểu ngay. -Ta biết ngươi định làm gì rồi, để ta đi gọi. Chị Đẹp lại chạy đi còn tôi tiếp tục chỉ huy hai đội Hỏa binh tiến lên lùi xuống bắn không ngớt, do phối hợp nhịp nhàng cộng với Cuồng Phong kiếm trên tay tôi nên đám âm binh các cụ do lão Dực triệu hồi không tài nào áp sát được. Đến khi ông Trịnh Phi Nhạn dẫn Hỏa binh đến gặp tôi thì hai đội Hỏa binh do tôi chỉ huy đã tiến lên đứng gần như ngang hàng với những Kim quân khác đang giao tranh với địch. -Đội của ông có mấy nhóm? – Tôi hỏi ông Nhạn. -Ta có ba nhóm. -Cháu đang chỉ huy là có hai đội, như vậy tổng cộng ở đây có năm đội. Ông chỉ huy hết luôn nhé? -Nhưng mà... -Cháu sẽ thu bớt Kim quân để tạo khoảng trống cho ông phát huy hiệu quả của đội Hỏa binh. Kim quân hộ vệ của ông và anh Sông kia làm trợ chiến thôi. -Ta hiểu rồi. Mất chừng ba phút thì năm đội Hỏa binh đã dàn hàng ngang đứng bắn, xen kẽ giữa những đội Hỏa binh là những nhóm Kim quân nhỏ chỉ chừng năm lính làm nhiệm vụ chống tiếp cận gần. Ma Sông chỉ huy Kim quân còn ông Nhạn chỉ huy Hỏa binh, sau khoảng hai loạt súng thì mặt phía Nam này cơ bản được định hình thành một lá chắn rất mạnh, hơn hai trăm khẩu súng dàn hàng ngang bắn thì chấp luôn âm binh các cụ, dù có mạnh cỡ nào cũng phải đến gần mới chiến được chứ chưa tiếp cận đã tiêu tán hồn phách thì có đánh đến sáng tôi cũng không lo lắng. Tình hình tạm ổn, tôi lùi hẳn lại phía sau, số Kim quân tôi yêu cầu rút lui cũng được khoảng tám mươi lính, tất cả số này đều do ma Vành cấp cho ông Lê Ba và ông Lê Tam bởi vậy không thấy có ai chỉ huy nên họ chỉ biết đánh và đánh. Tôi chia cho ma Sông thêm hơn một chục lính hộ vệ của chị Đẹp để tăng cường cho anh ta quân yểm trợ, tổng số lính do anh ta chỉ huy cũng khoảng con số tám mươi do gộp cả Kim quân của ông Nhạn mới dẫn đến nữa. -Ta nói không sai, chỉ mới một lúc thôi ngươi đã yên tình hình ở mặt này, ngươi thực sự là một tướng tài đấy. -Gì mà tài, là do em sinh sau đẻ muộn, con cháu thì biết nhiều hơn thời các cụ mà thôi, cũng không lấy gì làm vinh dự cả chị ạ. -Khiêm tốn là tốt nhưng khiêm tốn quá người ta lại nghĩ ngươi dốt nát. -Chậc... sao chị cứ nặng lời. -Nhưng ta nói thật. -Thì thật cũng được. -Bây giờ ngươi tính sao? Thay vì trả lời chị Đẹp, tôi lấy túi vải ra thu hồi toàn bộ Kim quân đang đứng chờ lệnh rồi chuyển họ thành Hỏa binh, gần bảy mươi tay súng lại được chia làm hai đội, mỗi đội khoảng ba mươi lăm lính. Những hạt gạo rang cuối cùng tôi lại dùng để bảo vệ chị Đẹp bằng Kim quân, chị Đẹp có vẻ rất hài lòng khi thằng em họ luôn nghĩ đến sự an toàn của chị ấy. -Lối bụi tre kia thì không đi vào được nên chúng ta chỉ còn cách đi về hướng Tây, chị đi phía bên tay trái em và trước khoảng năm mét. Em ngán nhất hai người kia... -Ta biết rồi, ngươi cẩn thận như vậy là đúng lắm. Nhưng ngươi có cách nào để đánh thắng sớm hơn không? -Chị đọc sách nhiều chắc là biết thừa, muốn đánh thắng nhanh thì diệt thằng cầm đầu. -Đúng là thế! -Vậy chị em mình đi tìm kẻ cầm đầu trước. -Mình ngươi làm sao mà chống được hai đứa chúng nó? -Lợi thế của em là bí mật và vô hình, em nghĩ ra vài cách rồi nhưng trước hết mình cần di chuyển đã. Sau trận này danh tiếng Lý Ngọc Khuê tiểu thư sẽ nổi nhất làng! -Ngươi nói thế là ý làm sao? -Em sẽ nói sau, giờ chị dẫn đường giúp em chứ? -Ngươi ra dáng chỉ huy với ta ư? -Ban nãy chị bảo em đừng khiêm tốn, giờ em không khiêm tốn chị lại vặn vẹo. -Hừ... Ngươi học nhanh hơn ta tưởng nhưng sao lại cứ nhè ta mà thử. -Vì chị thông minh, có ma vừa đẹp vừa thông minh như chị đi cùng thì cũng đỡ đau đầu biết bao nhiêu. Mà chị có thấy chị Ngọc Hoa không? -Sao cứ một chốc ngươi lại mở miệng hỏi nó thế, ta tin nó sẽ không sao đâu, ngươi lo cho thân mình ấy. Chị Đẹp và đội hộ vệ chạy trước, chị ấy chạy không nhanh vì còn chờ tôi. Bởi vì ông Nhạn ban đầu đóng binh ở hướng chính Tây bây giờ đã chuyển qua hướng chính Nam nên tôi sẽ dẫn Hỏa binh trám vào vị trí của ông ấy, sắp xếp lại và tìm cách hạ gục chỉ huy của đối phương. Muốn hạ gục chỉ huy thì phải tìm được vị trí ẩn nấp của bọn họ, tôi quên mất không mang theo cái điện thoại di động. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi