*** Chạy một đoạn đường vòng tương đối xa, chị Đẹp chỉ cho tôi lũy tre nhà bà ngoại để giúp tôi định hướng. Trời tối cộng với khoảng cách xa nên lũy tre bây giờ là những mảng đen nối liền với nhau, rất khó phân biệt, tôi luôn cho rằng mình thật sáng suốt khi có ma chỉ điểm hoặc giúp sức, ban đêm là của họ mà. -Ngươi có kế sách gì? Chị Đẹp hỏi tôi khi tôi đang ngồi đưa mắt nhìn về hướng lũy tre. -Chị đọc sách nhiều, có từng đọc ba mươi sáu kế chưa chị? -Cuốn sách đó từ thời nhà Minh, ta đã đọc qua. -Em tưởng từ thời xưa hơn nữa bên Tàu chứ? -Ừ, nhưng thời Minh mới tập hợp thành sách, ta có đọc đầy đủ. -Vậy kế đánh giặc bắt tướng là kế nào ạ? -Cầm tặc cầm vương là kế thứ mười tám trong ba mươi sáu kế, thuộc nhóm “Công chiến kế”. Tôi gật gù, nếu chị Đẹp đã đọc thì tôi tin chị ấy sẽ cho tôi vài gợi ý. -Vấn đề bây giờ là không biết tướng giặc ở đâu, em cũng chưa hiểu tại sao lão Dực này lại có thể gọi được âm binh tại nơi này trong khi chị em mình theo dõi lại không thấy âm binh đi theo nhiều như thế. -Ngươi có cái túi ném ra binh thì hắn cũng vậy thôi, có gì lạ? -Nếu là phép “Sái đậu thành binh” thì em không ngán, nhưng đây toàn là âm binh có hai mắt đỏ lừ, đám này mạnh hơn rất nhiều so với binh lính từ gạo rang hay hạt đậu, bọn chúng còn biết nghĩ nữa. -Nếu thế thì cũng dễ, ta nghĩ rằng nó sẽ phải mang bát hương theo. -Ừ nhỉ. – Tôi gật đầu. – Em chưa nghĩ ra điều này. Nhưng muốn tìm được bọn họ bây giờ đâu dễ. Tôi dỏng tai lên nghe kỹ một lúc rồi nói tiếp: -Em vẫn nghe thấy tiếng chó sủa nhưng hình như... -Chó không thể sủa mãi thế được, chủ nhà điên tiết lên vì mất giấc ngủ lại chẳng thấy gì thì nhốt hết. -Nếu thế thì bọn họ cũng sắp vào miếu rồi, chẳng lẽ chỉ vào để kiểm tra mà phải khó nhọc vậy sao? -Ta có phải thầy phù thủy đâu mà ngươi hỏi ta. -Chị điều khiển được cả con Vện, thế... thế chị có sai khiến được những con khác không? -Sai khiến à? Con gì? Ngươi phải nói cụ thể chứ. -Con Vện mà sủa nhiều bà em lại dắt vào trong nhà thì thua. – Tôi thở dài. – Mà hôm nay bọn họ mang cả đoản đao phòng thân, giả như bọn họ vào mà con Vện cắn thì... em e là ngày mai nó nằm trên đĩa mất. -Hừ... Nếu vậy ta sẽ có cách khác. Để ta đi tìm. -Chị tìm cái gì? -Ta sẽ tìm rắn, trong lũy tre kiểu gì cũng có rắn, đợt rồi ngươi lên cứ nằm kềnh trên miếu nên ta đuổi đi hết cả, giờ lại phải đi tìm. -Chị... chị định lấy rắn dọa bọn họ? -Dọa? – Chị Đẹp nhìn tôi ngạc nhiên. – Ngươi nghĩ sao mà ta dọa bọn nó, ta đây đã tốn thời gian đi tìm thì không có dọa, phải tìm rắn độc. -Rắn... rắn... rắn độc ạ? Tôi lạnh gáy, tôi cũng sợ rắn và những con trườn, bò dưới đất. Nghĩ đến mắt và răng nanh của con rắn lúc nhỏ đi theo người lớn khiến tôi rùng mình, từ hồi về quê đến nay đã mấy năm tôi không thấy rắn. -Ta sẽ không làm bọn nó chết đâu, sao mà chết dễ dàng như thế được. Ta sẽ làm cho bọn nó sống không bằng chết, nếu bị rắn cắn thì kiểu gì bọn nó cũng chạy, đêm tối thế này dù có mang đoản đao cũng khó mà diệt được rắn. Chị Đẹp nói xong liền chạy đi mất, đội Kim quân hộ vệ cũng bám theo sát gót, tôi chưa kịp hỏi thêm. Tôi cố lắc đầu vài cái, cố gạt bỏ hình ảnh những con rắn lúc nhúc ra khỏi đầu, nói thật thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, tôi cũng có chút thắc mắc về việc chị Đẹp đi tìm rắn rồi dẫn dụ kiểu gì trong khi còn chưa biết hai người kia nấp ở đâu. Thôi thì ma có cách làm của ma còn người có cách làm của người, trước mắt tôi cần xử lý công việc trước mắt đã. Lại theo bài cũ, hai đội Hỏa binh 1 và 2 đứng hai bên còn tôi đứng ở giữa, chỉ có điểm khác biệt duy nhất so với cách làm vừa nãy ở hướng chính Nam đó là tôi không dám đứng lên mà phải ngồi xuống. Sở dĩ tôi phải làm như vậy vì tôi nhớ đến lời của ma Vành nói lúc ở bên rãnh nước cạn ấy là hai người bọn họ nấp ở hướng Tây Bắc. Tôi lúc này ở hướng Tây, biết đâu lại rất gần đối phương, nếu như có chạm mặt nhau thì... Kim quân chiến đấu trước mặt nhận được lệnh rút lui, tôi chẳng biết họ thuộc đội nào nhưng khi nhóm Kim quân này rút cũng có bóng một tuần binh của làng rút theo, người này tôi không biết tên cũng không quen mặt, chắc là cùng đội với ma Vành. Anh tuần binh này cảm thấy hoang mang khi đột nhiên Kim quân lui nhưng khi nhận ra hai đội Hỏa binh chờ bắn cùng với việc tôi cầm kiếm ngồi chồm hõm nhìn anh ta thì anh này cũng không chạy nữa mà ngồi thụp xuống gần tôi cười, tôi cũng cười đáp lễ. Đội Hỏa binh một lần nữa bắn so le, ngồi ngay phía đầu nòng súng rất buốt tai cộng với mùi thuốc súng nồng nặc nhưng lại không thể lui được nên tôi chỉ còn cách nằm nghiêng và dùng kiếm tạo ra những cơn gió đẩy ngược bất cứ tên âm bình nào có ý định tiến lại gần. -Anh tổ chức đội Kim quân kia thành hai nhóm bảo vệ hai bên cánh cho hai đội bắn súng đi anh ơi. -Được, được, tao làm ngay. -Số binh kia do ai chỉ huy? – Tôi chỉ về phía bên tay phải, nơi những Kim quân vẫn đang giao chiến với âm binh. -Đội ấy là của thằng Tài. -Còn anh Vành đâu? -Nó dẫn một đội bắn súng với một đội cầm kiếm vòng lên mạn Bắc hỗ trợ cho cánh ấy, nghe nói cánh ấy ít. -Anh làm cách nào ấy gọi anh Tài, bảo anh ấy cho đội lùi dần lại phía sau, lùi khoảng mười mét được rồi. Anh tuần binh này chạy ra đằng sau sắp xếp lại đội hình của anh và chia ra hai nhóm bảo vệ hai bên sườn của hai đội Hỏa binh sau đó anh ta mới cất tiếng la hét gọi đồng đội, tiếng hét làm tai tôi đau nhức, nghe còn ghê hơn cả tiếng súng nổ. Tôi lệnh cho đội Hỏa binh bên tay phải ngưng bắn, chĩa súng sang bên phải chờ đợi, chỉ cần đội Kim quân do ma Tài chỉ huy lùi về phía sau, âm binh tiến lên thì nổ súng đồng loạt để đẩy lùi chúng lại, trường hợp địch đông thì cứ dùng kiếm quét loạn xị ngậu lên là xong, đứa nào liều nhảy vào cũng chết cả. Ma Tài và đội của anh ta vừa đánh vừa lùi, hơn một phút sau đã gần ngang hàng với đội Hỏa binh tôi mới ra lệnh cho đội này bắn đồng loạt. Sau tiếng súng nổ là khói mù mịt, tôi vội vàng bò về phía ấy dùng kiếm hết đâm lại chém, mục đích là đẩy lui bọn âm binh định truy đuổi Kim quân. Cuồng Phong kiếm vô dụng với người nhưng với ma quỷ thì luôn phát huy tác dụng triệt để, những cơn gió thổi ngang, thổi dọc sau mỗi lần tôi vung kiếm khiến âm binh không thể tiếp cận được. Tôi chỉ ngưng khi thấy đội Hỏa binh sẵn sàng nổ súng. Đội của ma Tài tôi lại dùng túi vải thu binh thành gạo rồi chia đôi nhóm này thành hai đội nhỏ, một đội Hỏa binh khoảng hai mươi tay súng và một đội Kim quân cũng chừng ấy binh rồi giao lại cho ma Tài. Ma Tài cũng nhận ra việc thay đổi này là có lợi nên không cần dặn anh ta cũng xếp đội Kim quân sang bên tay phải, như thế nghĩa là đang có ba đội Hỏa binh và ba đội Kim quân xếp so le và bảo vệ lẫn nhau, tình hình khu vực này có thay đổi sau vài loạt súng kết hợp với Cuồng Phong kiếm. Nhận thấy sự hiệu quả của việc này, tôi nói ma Tài gọi tiếp những đội đang chiến đấu bên cạnh lùi dần lại, sẽ hỗ trợ họ thu binh và đổi thành nửa bắn súng, nửa cầm kiếm, hỗ trợ cho nhau rất nhịp nhàng. Chỉ độ mười phút sau đó, một đội hình chiến đấu xen kẽ giữa Kim quân và Hỏa binh được kéo dài từ hướng chính Tây cho đến chính Nam, gặp đội của ông Nhạn. Do đội của ông Nhạn chỉ huy nhiều lính bắn súng nhất nên tôi lấy lại một đội khoảng năm mươi lính được chia làm hai nhóm rồi dẫn họ ngược trở lại hướng Tây. Tôi lại tiếp tục làm như vậy với hai nhóm nữa. Tôi tin rằng hướng Tây, Tây Nam và Nam đã tạm yên tâm, Kim quân không địch lại được âm binh đối phương khi một chọi một thì tốt nhất không cho bọn chúng áp sát, trường hợp bị áp sát thì hi sinh Kim quân, nghĩa là... vẫn ra lệnh bắn thẳng, điều này tôi nói rõ với những tuần binh chỉ huy đội mà tôi gặp. Tôi nhận ra rằng mới giao chiến khoảng hai mươi phút mà mỗi đội đã thiệt hại khoảng 10 binh lính, chẳng biết là nhiều hay ít nhưng điều này có nghĩa là những nơi khác cũng thiệt hại tương đương nhưng khi thay đổi cách sắp xếp đội hình và binh lính thì thiệt hại giảm hẳn. Thiệt hại giảm mới nghĩ đến cách dứt điểm được. Tôi là người sinh ra ở thời hiện đại và tôi thích dùng súng để giải quyết vấn đề hơn đao kiếm bởi vì dùng súng... nhàn mà hiệu quả lại cao, kể cả là bắn kiểu cắc bụp! Tôi vẫn loanh quanh gần vị trí cũ không dám đi xa hơn cho đến khi chị Đẹp trở lại, không còn thấy dáng vẻ tất bật như nãy nữa, chị Đẹp với điệu bộ ung dung giống như đã sắp xếp xong mọi việc vậy. -Chị... sao rồi hả chị? -Ta đã làm xong rồi, tìm mãi cũng được một cặp rắn hổ mang trong lũy tre đằng kia, con rắn cái lại đang thời kỳ hung dữ nhất, ta hài lòng. -Chị định làm gì? Hai... hai con rắn ấy... ấy đâu? -Ngươi sợ à? – Chị Đẹp che miệng cười khúc khích. – Ta thấy cái gì ngươi cũng sợ, chỉ có mỗi ma dường như ngươi nhờn mặt? -Em... em sợ hết. -Đừng có lo, ta không dẫn theo hai con rắn đó đâu. Cặp rắn ấy bây giờ chắc đã bò đến lối vào vườn sau nhà rồi, bất cứ ai chui qua rào thì sẽ nhận một vết cắn. Tôi khẽ rùng mình, chị Đẹp cúi xuống hỏi: -Ngươi có biết bị rắn đó cắn bao lâu thì chết không? Tôi lắc đầu. -Khoảng hai canh giờ là lâu nhất, nhanh có khi chưa đến nửa canh giờ là đứa bị cắn sẽ thành ma Tôi không biết mặt tôi biểu hiện ra sao khi nghe như vậy nhưng chị Đẹp lại cười ngặt nghẽo. -Đồ nhát chết, mà cũng đúng, ngươi nên biết sợ những thứ đáng sợ. -Như... như thế bị rắn cắn thì... thì chỉ có chết à chị? -Làm sao ta biết được, ta nghĩ bọn này có nhiều thứ để chống lại rắn và các loại côn trùng khác nên ta cũng muốn thử, đứa nào đen đứa ấy chịu. Bọn chúng cũng là những kẻ ngang dọc bốn phương tự khắc sẽ biết cách xử trí, với lại không chết được đâu, ta chỉ muốn chúng nó phải phế bỏ tay hoặc chân gì đó. -Chị... chị định... -Đúng! Ta muốn nhấm nháp, vặn cổ chết mau lắm, ta sẽ hành hạ bọn nó từ từ. Ta chắc rằng cái Hoa cũng sẽ nghĩ giống như ta mà thôi. Tôi một lần nữa im lặng khi câu chuyện đề cập đến sự trừng phạt dành cho những người xấu, cố nén tiếng thở dài, tôi kéo mũ len trùm kín mặt vì không muốn chị Đẹp nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này. -Ngươi lại đa sầu đa cảm đấy hả? Lúc nãy ta nói rồi, ngươi cứ làm việc ngươi cần phải làm và ta cũng vậy. Tất cả sự trừng phạt mà chúng nhận được là quả báo mà thôi, sao ngươi phải nghĩ nhiều làm gì, việc ngươi cần làm bây giờ là mau tìm cách chấm dứt trận chiến ngay trước mặt kia kìa. Điều binh khiển tướng kỵ nhất là phân tâm, chả lẽ ngươi không biết hay sao? -Em biết rồi! Tôi đáp lời chị Đẹp và một lần nữa cố gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu. -Mặt Tây và mặt Nam tạm thời ổn định, em chỉ sợ lũ âm binh nhiều quá thì Hỏa binh hết cả đạn để bắn mà thôi. -Kế sách của ngươi ra sao? -Hai mặt còn lại là mạn phía Bắc và mạn phía Đông giáp lũy tre đằng kia. Em nghĩ chị Ngọc Hoa đang ở đâu đó. Nếu bây giờ chị không đi đâu nữa thì em thu lại đội hộ vệ nhé? Chị Đẹp gật đầu, tôi thu lại đội hộ vệ được hơn mười hạt gạo rồi nhờ chị ấy dẫn đường chậm rãi tiến về phía Bắc. Vừa đi tôi vừa quan sát rất kỹ đội hình chiến đấu của Kim quân và thấy rằng trình độ chỉ huy giữa một vị võ tướng khác biệt như thế nào so với một tuần binh của làng. Dĩ nhiên, tôi không phải là một kẻ ngốc mà không biết trước nhưng tôi vẫn có chút hi vọng dù là mong manh vào những tuần binh. Ai rồi cũng sẽ lớn, nếu một ngày các vị tướng kia rời đi thì ai sẽ là người bảo vệ âm phần làng này? Chả phải là các tuần binh này hay sao? Nếu những tuần binh này không có cơ hội chỉ huy một nhóm nhỏ thì khi tôi rời làng nếu như có biến thì điều gì sẽ xảy ra? Tôi cho rằng bản thân mình là thế hệ con cháu, những thứ mà hiện tại tôi thấy đơn giản thì vài trăm năm trước đây cha ông đã phải đánh đổi bằng cả tính mạng để những thế hệ sau có những bài học kinh nghiệm. Ai rồi cũng phải lớn, tôi rồi cũng sẽ có ngày rời làng này để theo đuổi những mục tiêu khác! Càng ngày tôi càng đi gần tới đội Hỏa binh trước mặt, đội Hỏa binh này - theo như lời ma Tài nói với tôi - do ma Vành chỉ huy, nhưng cũng giống như chị Đẹp khi nãy nói với tôi về tình huống của ông Nhạn, ấy là Hỏa binh không phát huy được tính hiệu quả khi Kim quân đang đánh giáp lá cà ngay trước mặt. Một lần nữa, tôi lom khom đến phía sau đội Hỏa binh thu hồi lệnh, dẫn họ lùi về phía sau và chia họ thành hai đội nhỏ hơn. -Chị Khuê, chị Khuê! – Tôi gọi chị Đẹp lúc này đang đứng ở phía sau khoanh tay xem trận chiến. -Có việc gì? -Em không gọi được anh tuần binh Vành, chắc mải đánh nhau quá, tiếng đao kiếm với tiếng thét chói tai. Chị gọi và bảo anh ấy cho binh lính lùi lại phía sau đi chị, em muốn làm giống như khi nãy. Chị Đẹp tiến lên phía trước gọi lớn mấy lần cùng một câu: -Ới ba hồn của ma Vành tuần binh! Cho binh lính lùi lại phía sau ngay ngập tức, đây là lệnh của chỉ huy Cò Tý! Tôi đang căng thẳng mà nghe mấy câu này cũng phải bụm miệng lại để cười không thành tiếng, cái gì mà chỉ huy Cò Tý chứ? Nghe cũng hài hước quá đi. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng chị đẹp Lý Ngọc Khuê này mặc dù hay chê tôi nọ kia nhưng khi có cơ hội, chị ấy luôn muốn cho mọi người biết rằng tôi đang là một chỉ huy. Tôi thì không cảm thấy tự tin với cái chức vụ tự phong này lắm. Ma Vành đã nghe thấy tiếng chị Đẹp gọi nên mau chóng cho binh lính lùi lại phía sau rất nhanh, tôi phẩy tay ra lệnh cho đội Hỏa binh đang đứng bên phải mình tiến lên vài bước rồi bắn một loạt vào những gã âm binh truy đuổi đội của ma Vành. Anh Vành cũng không ít lần cùng tôi tham gia những trận đánh lớn nhỏ trước đây nên kinh nghiệm là thứ anh ấy có, khi đội Hỏa binh bên phải tiến lên bắn thì anh Vành lập tức rút rất nhanh về bên phía trái để không cản đường bắn của đội Hỏa binh còn lại, bởi vì thế chỉ vài giây sau loạt đạn thứ hai cũng nổ đồng loạt. Cuồng Phong kiếm trên tay phải của tôi cũng vạch những đường ngang dọc đẩy lui bất kỳ kẻ nào muốn áp sát hai đội Hỏa binh. -Anh kiểm lại đội xem còn bao nhiêu Kim quân! – Tôi nói với ma Vành. -Còn ba mươi bảy binh tất cả. – Ma Vành đáp lời. -Để lại cho em số lẻ, ba mươi binh anh chia hai nhóm bảo vệ hai bên sườn cho hai đội Hỏa binh. Bọn nó mạnh hơn thì cứ dùng súng mà bắn, đừng đánh giáp lá cà nữa anh ơi. Tôi bàn giao lại quyền chỉ huy cho ma Vành và dặn anh ấy đôi điều, bảy Kim quân lẻ tôi thu lại thành hạt gạo rang. Từ chỗ ma Vành tôi không mất nhiều thời gian để gặp ngài tuần đinh và quan đốc trấn, số Kim quân tôi giao cho họ ban đầu thậm chí còn chưa được sử dụng nên tôi thu lại. Vỏn vẹn tôi còn khoảng hơn sáu mươi hạt gạo làm quân dự bị -Ngươi định làm gì thế? -Trong khi chờ đợi hai người kia bị rắn cắn thì em phải làm cái gì đó hữu ích. -Ta thấy dường như ngươi còn ý định nào đó chưa nói với ta, tại sao ngươi đi một vòng từ Nam đến Bắc ngoài việc sắp xếp lại binh lính thì lại thu binh? -Buổi tối em đã giao quá nhiều binh cho mọi người, ai cũng mải đánh nhau nên chỉ huy chưa hiệu quả, phải thu lại những binh lính đánh nhau chưa hiệu quả để tái bố trí lại. -Hừ! Ta đã hiểu, nói gì thì nói, ngươi vẫn luôn quan tâm đến sự an nguy của cái Hoa. -An nguy của chị hay chị ấy đều quan trọng như nhau cả, chẳng lẽ chị vui khi chị Ngọc Hoa gặp nguy sao? -Dĩ nhiên là không! Ta đoán rằng ngươi đang gom binh lực thừa lại và sẽ tìm cách ném vào giữa đội hình của địch để làm chúng rối loạn. -Sao chị lại nghĩ như vậy? -Ta không phải kẻ ngốc, đi cùng ngươi một buổi tối nhìn cách ngươi hành động là ta đoán biết được rồi, ta thừa nhận đó là một cách rất hay, nội công ngoại kích. -Đã có ai nói với chị là con gái họ Lý ngoài việc xinh đẹp thì còn thông minh hơn người chưa ạ? -Hứ! Ta đây xưa nay vẫn như vậy, không vì lời khen của ngươi mà tốt hơn đâu. -Vậy chị dẫn em đi ngược lại phía Nam, em cần xem lại một lượt nữa. -Bây giờ thì ta lại trở thành người dẫn đường của ngươi, ngươi cũng khéo chọn. Tôi cười hì hì thay cho lời đáp. --- *** TÔI & NHỮNG CHUYỆN LẠ
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi