*** Đoạn đường vòng từ hướng Bắc về đến hướng Nam khoảng vài trăm mét, chị Đẹp đi khá nhanh, đúng hơn là lướt trên mặt ruộng còn tôi vẫn phải chạy bước thấp, bước cao. Đội hình của Kim quân và Hỏa binh không có bất kỳ xáo trộn nào, có vẻ như mọi thứ rất nhịp nhàng, tiếng súng nổ không lúc nào ngớt trong suốt quá trình tôi di chuyển. -Chó đã ngưng sủa! Chị Đẹp ngoái đầu lại nói với tôi, tôi không hiểu ý của chị ấy nên hỏi lại: -Em nghe tiếng súng nổ sắp ù cả tai rồi, thêm cái mùi thuốc súng nồng nặc nữa nên không để ý. Sao thế hả chị? -Chó không còn sủa nhấm nhẳng nữa nghĩa là rắn hổ mang nó đã ở đâu đó rồi. -Nghĩa là sao ạ? -Chó không sủa thì bọn kia sẽ mò vào, đấy là giờ tử của bọn nó thôi chứ có gì đâu. – Chị Đẹp bỗng dưng ngẩng đầu lên trời nhìn trăng. – Mà đêm nay ngươi không về nhà sao? -Em... lúc tối đi em không nghĩ có mấy chuyện như này nhưng có nói với bà là em lên chùa, lên chùa thì yên tâm rồi, bà em sẽ nghĩ em ở chơi và ngủ lại chùa với sư thầy. -Cũng tội nghiệp cho ngươi, suốt ngày đi đêm về hôm. -Có gì đâu, dù sao cũng đang mùa hè, em chẳng phải đi học, có thứ để chơi cũng tốt. Chị Khuê dẫn tôi đi qua chỗ ông Nhạn đang chỉ huy, hướng này khói súng giống như sương mù vậy. Bốn đội Hỏa binh cứ thay nhau bắn, tuy vậy tôi cũng dừng lại khoảng hơn một phút để thu hồi hai đội Hỏa binh rồi lại ném ngược trở ra giao lại cho ông Nhạn. Tôi phải giải thích ngắn gọn cho ông Nhạn và cả chị Đẹp rằng Hỏa binh bắn mãi cũng sẽ hết đạn nên thu hồi rồi gọi ra chắc sẽ như mới. Nghe tôi nói như vậy, ông già gân Trịnh Phi Nhạn cười như được mùa lúa, bảo tôi... nạp đạn cho hai đội còn lại, dĩ nhiên tôi đồng ý. Tôi cùng với chị Đẹp đi gần đến lũy tre thì dừng lại, chỗ này là tối nhất vì bóng tre um tùm, tôi nhớ rằng dọc rãnh nước cạn này đến lối vào trong vườn sau nhà là do ông Tam, chị Ma phụ trách, trong vườn nhà còn một đội của ông Lê Ba nữa. -Bít lối rồi chị ạ, chẳng thể nhìn được cái gì, vừa tối lại vừa không có lối đi. -Tính ra hướng này là gian nan nhất đấy, không có đường lui vì dựa vào lũy tre mà. -Nguy cấp thì có thể rút qua lũy tre được chứ chị? -Ma chứ có phải người đâu. – Chị Đẹp đứng chắp tay sau lưng, kiễng chân lên nhìn. – Trước khi đi ta đã nói với ông Thổ Địa là cái Hoa có thể vào được, mà kiểu gì nó chẳng có sự đồng ý của mấy ông đầu làng. -Nhưng với tính cách của chị ấy thì rất khó mà lui. -Đúng là đồ cứng đầu, nhắm chống cự không được thì bỏ chạy, sao cứ phải lao đầu vào đá làm cái gì không biết. – Chị Đẹp thở dài. -Chị không đứng trên ngọn tre được à? -Để làm gì? Ngươi muốn ta đứng trên ngọn cây tre để tìm chị Ngọc Hoa của ngươi có phải không? -Thật sự em thấy rằng khi nói chuyện với những người thông minh rất là dễ, bởi vì chưa nói hết câu người ta đã đoán ra ý định của mình rồi. – Tôi cười tít mắt. – Thật là chẳng giấu được chị điều gì cả. -Không phải ta thông minh, là do ngươi khờ thôi. Đánh trận mà suốt ngày lo cho người nọ người kia thì có ngày hỏng việc lớn. -Em còn nhỏ, toàn lo việc nhỏ. An toàn của chị với chị Ngọc Hoa là mối quan tâm lớn của em, nếu hai người có gặp chuyện gì thì em sẽ không còn người để chơi cùng, sẽ buồn. -Ngươi đừng có nói dối. -Em nói dối hay không là chị biết ngay, sao em dám nói dối chị được chứ? -Hừ! Nhảy lên ngọn tre không phải là việc gì quá khó khăn nhưng ngươi phải hiểu rằng ta là tiểu thư, ngươi có thấy tiểu thư nào nhảy đứng trên ngọn tre giống những vong hồn khác hay không? -Em chưa là mà nên em không biết ạ. Nhưng việc đứng trên ngọn tre và tiểu thư thì có liên quan gì đến nhau đâu. Chị có thấy tiểu thư khuê các nào ra lệnh cho binh lính tiêu diệt âm binh chưa? -Ngươi phiền quá đấy! Tôi vẫn cười vì tôi biết kiểu gì chị Đẹp cũng sẽ chiều theo mong muốn của tôi, chẳng qua tính cách cứ lạ lạ kiểu gì ấy. Tôi chưa hiểu bọn con gái lắm nhưng kiểu này cũng có thể gọi là làm cao, cũng chẳng sao, miễn được việc của mình thì chịu khó một tí. Chị Đẹp biến mất, tôi phải đi lùi về hướng cánh đồng, chừng hai chục bước chân mới thấy được ngọn tre. Cái bóng mờ mờ, nhạt nhạt của chị Đẹp hiện trên nền trời, có thể nhận thấy những cơn gió làm mái tóc của chị ấy bay phấp phới, ngọn tre cũng nhẹ đung đưa theo gió. Tôi không phải chờ đợi lâu, chị Đẹp nhảy từ trên ngọn tre xuống đất, ngọn tre cũng chỉ khẽ đung đưa, tôi ngồi nhìn với ánh mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên. -Sư phụ của ngươi không có làm sao hết, nó còn đang mải đánh nhau. Nếu ngươi quan tâm vị trí của nó thì hiện tại nó đang ở khoảng giữa, đoạn từ đây đến lối vào vườn sau nhà. -Như vậy cũng yên tâm phần nào, binh lính theo chị ấy và đội của ông Tam thế nào hả chị? -Ông Tam cũng gần chỗ cái Hoa thôi nhưng binh lính thì ta thấy vơi đi nhiều, chắc chỉ còn được chừng nửa phần so với lúc ngươi giao cho bọn họ. -Chị có nhìn thấy hai người kia không? Bọn họ đang ở đâu? -Ta nhìn không thấy rõ nhưng có vẻ bọn nó đang đi vào rồi. -Nếu họ bị rắn cắn thì nằm luôn ở đấy hả chị? -Ngươi đúng là kẻ khờ khạo, chất độc cũng cần thời gian phát tác chứ có phải như mấy lính cầm súng bắn âm binh nổ đùng một cái là tiêu tán đâu. -Cũng chẳng biết trận đánh này đến bao giờ, em không biết bên kia họ gọi đến được bao nhiêu âm binh. – Tôi lấy túi vải ra. – Còn mỗi từng này gạo rang, chị chỉ hướng cho em để em ném nhé? Chị Đẹp không đáp lời mà xoay người chậm rãi bước về phía gần lũy tre, tôi vội chạy theo, tôi tiến đến phía sau lưng một Kim quân, khoảng cách rất gần - chỉ hơn một mét – và quay lại nhìn chị Đẹp, chị ấy chỉ tay và nói: -Ngươi ném chếch về phía bên phải một tí, đúng rồi. Cố mà ném cho tụm lại chứ binh lính của ngươi rải rác thì cũng chỉ thí tốt cho bọn nó mà thôi. Tôi gật đầu và dùng hết sức có thể ném mạnh nắm gạo rang về phía khoảng không đầy bóng tối trước mặt theo chỉ dẫn của chị Đẹp. Hơn sáu mươi Kim quân gửi gắm theo chút hi vọng của tôi, ông Lê Tam và chị Ma khi thấy Kim quân đột nhiên xuất hiện giữa trận tiền sẽ hiểu rằng tôi đang ở rất gần. Tôi nghĩ rằng khi chiến đấu, nếu đột nhiên bạn thấy rằng đồng đội của mình đang hỗ trợ phía sau thì sẽ vững tâm hơn, đấy là tôi suy từ bản thân tôi ra chứ tôi không biết chị Ma nghĩ như thế nào. -Số binh lính này tuy không nhiều nhưng em nghĩ nó mang nhiều ý nghĩa về mặt... tinh thần hơn. – Tôi giải thích với chị Đẹp. -Ngươi luôn nghĩ đến người khác như thế, thậm chí nghĩ cho cả vong hồn bảo sao bọn họ đều rất quý trọng ngươi. -Còn chị? -Ta làm sao? -Chị cũng quý em chứ? -Ngươi đừng hỏi những thứ không cần thiết như thế. Bây giờ tốt nhất ngươi nên dành thời gian nghĩ cách đẩy lui đám âm binh này đi, đánh càng lâu thì ngươi càng thiệt hại nhiều mà cũng không giải quyết được việc gì. -Cách thì em có nhưng lo nhất là hai người kia, ma em không sợ nhưng em sợ người còn sống. Họ... họ có thể tiễn em xuống suối vàng dễ dàng. -Vậy ra đằng kia ngồi chờ thêm một tí xem như thế nào. Chị Đẹp ngồi trên một bờ thửa, cách lũy tre khoảng chừng năm chục mét, tôi cũng chạy lại gần bỏ ba lô xuống, tay cầm kiếm gỗ đứng nhìn trận chiến đang diễn ra trước mặt với nhiều suy nghĩ. -Kia rồi, hai thằng trời đánh! – Chị Đẹp lên tiếng, đứng dậy hất hàm về phía lũy tre. Tôi quay nhìn theo. -Ngươi có muốn lại đó xem bọn nó như nào không? Tôi gật đầu suy nghĩ giây lát rồi để thanh kiếm vào trong ba lô rồi tiến về phía lũy tre. Tôi và chị Đẹp đi đến rất gần - gần nhất có thể - để nhìn hai gã đàn ông lúc này đang cõng nhau, người được cõng là lão Dực. -Mau... mau lên! – Lão Dực giục với giọng rất gấp. – Đm cái làng chó đẻ này. -Chỉ... chỉ một người bị rắn cắn hả chị? – Tôi quay sang hỏi chị Đẹp. -Kìa, một vết ở cổ tay, một vết ở mu bàn chân. Thằng này có thù với rắn hay sao mà gánh hộ cả thằng kia thế nhỉ? Lão Dực được cõng đi men theo bờ ruộng, bây giờ lão mới bấm đèn pin soi đường cho gã đàn em. Tôi và chị Đẹp lẽo đẽo chạy theo sau, chị Đẹp dùng tay chỉ cho tôi hai vết rắn cắn, tôi nhìn rất gần nhưng không có nhiều ánh sáng nên cũng chỉ thấy lờ mờ. Cổ chân và tay của lão Dực này hình như đã được buộc lại bằng vải, chắc là xé từ áo. -Mày mau cái chân lên, đm mấy con rắn này, lần sau phải tìm ổ của bọn nó bắt ngâm rượu. – Lão Dực bực dọc. – Mày không mau lên thì mai làm đám cho tao là vừa. -Em... em đang cố... cố hết sức đây. -Đm sao không thằng chó nào ở nhà nghe máy thế, mấy lọ thuốc trị rắn của tao. Kiểu này phải... phải đi viện gấp. -Còn... còn bát... bát hương... thì sao anh? -Đm cái thằng ngu này, việc quan trọng hơn là tính mạng, bát hương tí nữa quay lại lấy sau. Tôi và chị Đẹp đi theo một đoạn nữa thì dừng lại, tôi phải quay lại giải quyết nhanh trận chiến, hóa ra gã mang theo bát hương để làm phép, chị Đẹp thì hết hứng thú nên cũng dừng chân nói một câu xanh rờn khiến tôi nghe mà dựng tóc gáy: -Thằng này kiểu gì cũng cụt tay! -Cụt... cụt tay ạ? – Tôi nghĩ ngay đến cái biệt danh “Dực cụt”. -Ừ, vết cắn ở cổ tay vào đúng mạch máu. Thằng này có nghề chứ không đùa đâu, nhưng có nghề thì chỉ bị cụt tay chứ không có nghề nó sẽ gặp tổ tiên của nó vào sáng sớm, trước khi mặt trời lên. Tôi không biết nói gì ngoài việc... nuốt nước bọt, những lời nói này làm tôi cảm thấy sợ rắn hơn, kể cả rắn không độc. Tôi muốn thọ đến tám mươi sáu tuổi một cách lành lặn chứ không muốn toi mạng hay thiếu đi một phần cơ thể do vết cắn của một con rắn gây nên. -Ngươi định làm gì thế? Giọng chị Đẹp có chút lo lắng khi thấy tôi vén mũ len chuẩn bị cho tay lên miệng. -Muốn tìm cái bát hương của bọn họ thì em phải trở lại thành người bình thường chứ làm gì còn cách nào khác. -Nhưng ngươi đi vào kia, rặt một lũ âm binh quỷ quái ngươi không sợ âm khí hay tà khí ám vào người hay sao? -Em cũng... cũng sợ nhưng làm gì còn cách nào khác nữa. Hai lần trước em bị nhiễm âm khí nhiều, một lần được chị Ngọc Hoa chữa, một lần được sư thầy chữa cho. -Nhưng cũng không vì thế mà ỷ lại được, thứ tà khí của lũ âm binh chắc chắn là không tốt gì đâu, hại gấp nhiều lần so với ma như ta đây. -Em sẽ làm mọi việc thật nhanh. -Khoan đã, ngươi phải nhớ một điều bát hương là nơi trú ngụ của ma quỷ, giống như ta đây. Ngươi mang bát hương đi đâu thì bọn chúng sẽ theo đến đó, chi bằng ngươi hủy bát hương tại chỗ đó có phải tốt hơn không? -Em cũng không có ý định di chuyển, nếu em tìm được thì em sẽ... đổ nước giải vào, chị cũng nghe thấy rồi đấy, bọn họ sẽ quay lại để lấy bát hương mà, nếu em phá đi thì họ sẽ nghi ngờ có người làm. -Lại thứ nước nặng mùi đầy kinh tởm đấy. -Thay vì mắng em thì chị tìm giúp em một cái lá nào đó được chứ? Em cần lá cây làm phễu, lá tươi càng tốt. Trên đường quay trở lại chỗ để ba lô để lấy đèn pin, chị Đẹp đã chỉ cho tôi ngắt một lá cây ven đường mà bây giờ tôi cũng chẳng nhớ là lá gì, chỉ nhớ cái lá ấy to khoảng bằng lòng bàn tay. Tôi lấy trong ba lô ra cái đèn pin mini của mình và dặn chị đẹp cảnh giới giúp, nếu có người đến thì giơ hai tay lên để tôi biết. Lá vối ướt nhẹp và nhàu nát nhưng tôi vẫn cẩn thận để vào trong túi quần sau, kéo mũ len xuống, bật đèn pin rồi chạy nhanh về phía Bắc. Điểm mốc duy nhất mà tôi nhớ để tìm kiếm chính là “hướng Tây Bắc” như ma Vành đã nói lúc tối. Sau khoảng ba phút tìm kiếm trong những cơn gió lạnh vần vũ xung quanh, hàm răng cắn chặt vào nhau để chống chọi lại gió lạnh như cắt da cắt thịt thì tôi cũng tìm thấy thứ mình cần. Một cái bát hương nhỏ có ba chân hương đã cháy hết và ba nén đang cháy dở, xung quanh bát hương bày biện vài thứ linh tinh như vải, giấy màu, một con dao nhỏ dính máu. Không có nhiều thời gian để tìm hiểu mấy thứ ấy có ý nghĩa như thế nào, tôi rút ba nén hương dụi tắt đi rồi cuộn tròn cái lá cây làm phễu, cố gắng tạo ra thứ nước thần thánh màu vàng. Mặc dù đã rất nỗ lực nhưng sức người có hạn, tôi áng chừng mình sản xuất được khoảng hai chén nước chè, nhưng như vậy là cũng đủ rồi. Ba nén hương được châm lửa và cắm vào như cũ. Gió lạnh cũng vì thế mà giảm đi rồi không còn nữa... Chị Ma đã đứng gần bên từ lúc nào, đến khi ngẩng đầu lên tôi mới nhìn thấy. Tôi nhìn chị ấy và cười, chị ấy cũng cười tủm tỉm. Chị Đẹp chắc thấy âm binh đã biến mất cũng nhanh chóng xuất hiện. -Ngươi cũng to gan lắm, ít nữa về phải tìm cách mà trừ tà khí ngay đi, nó ám vào người thì ngươi... -Rồi, rồi em nhớ rồi. -Thôi không ngồi lại đây nữa, em thu binh lại rồi vào vườn sau nhà nói chuyện. -Lối... lối đi có rắn đấy chị, rắn độc. Chị Ma nhìn tôi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn chị Đẹp, chị Đẹp lại ngó lơ nhìn trăng. -Cô dùng rắn độc đuổi bọn nó đi, liệu cô có quá tay làm bọn nó chết? – Chị Ma hỏi. -Cô không cần phải lo, cùng lắm thì phế một cánh tay của nó thôi, ta còn đang nghĩ cách trừng trị tiếp. Hai thằng đi chỉ một thằng bị rắn cắn, thằng còn lại không bị, mà thằng đó lại là phần của ta. -Cô định làm gì nó? -Đêm nay đang vui, ta nghĩ xem con gì cắn thằng đó thì hợp. Cô có gợi ý gì cho ta không? -Ta không! – Chị Ma lắc đầu.- Ta sẽ vặn cổ từng đứa một. -Xời ơi! Vặn cổ thì có gì hay, phải hành hạ chúng nó từng tí một mới thích. -Không, đứa nào phần của ta, ta sẽ vặn cổ. -Tùy cô thôi, ta đây có kinh nghiệm rồi nên ta khuyên là nếu có vặn thì chỉ vặn một đứa thôi, hành hạ chúng nó vui hơn nhiều. Hai người phụ nữ đứng nói chuyện giữa cánh đồng còn tôi thu binh lại, thiệt hại cũng phải đến một phần ba chứ không ít, cái túi lớn đựng gạo rang vơi hẳn đi. Tôi chẳng hiểu đêm nay chị Đẹp vui như thế nào, tôi chỉ biết rằng người đi cùng với lão Dực khi quay trở lại cùng một người khác để thu dọn bát hương thì bị chó cắn, vấn đề là con chó ấy... bị dại. Tôi chỉ biết chuyện này vào ngày hôm sau vì khi ấy tôi đã về rồi, tai tôi nghe và trong đầu tưởng tượng đến cảnh một con chó nhe hàm răng trắng nhởn, đầy nước rãi, mắt đỏ ngầu... là đã rùng mình. Chị Đẹp thật sự nghịch hơn mức tôi tưởng tượng --- ***