Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 293: Giữa hai cuộc chiến



***
Khu vườn sau nhà bà ngoại một lần nữa trở thành nơi hội họp sau trận đánh, thành phần họp lần này cũng không khác nhiều so với tối hôm trước, đều là những nhân vật chủ chốt: Chị Đẹp chủ nhà, chị Ma, ba ông Tam, Trịnh Phi Nhạn, Nguyễn Thiết Côn, ngài tuần đinh và quan đốc trấn họ Nguyễn là gương mặt mới.
Về thiệt hại của các đội tham gia chống lại âm binh của lão Dực thì binh lính nha môn do quan đốc trấn dẫn theo bị mất mười ba lính, quân dưới quyền chỉ huy của ngài tuần đinh mất một tuần binh và mười một vong hồn trong làng. Nghĩa binh khăn trắng thuộc quyền chỉ huy của Lê Tam tướng quân cũng thiệt hại tám vong, tổng cộng ba mươi ba vong hồn đã tan biến vào màn đêm và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. So với những lần chạm trán trước đây cùng những thầy phù thủy thuộc băng nhóm của Đường Thốc Tử thì thiệt hại có xu hướng ngày càng giảm nhưng quy mô của mỗi trận đánh có xu hướng lớn hơn. Tôi không biết mặt bất kỳ vong hồn nào trong số hơn ba mươi vong hồn đã bị tiêu tán nhưng phải nói thật là trong lòng cũng cảm thấy bứt rứt không yên. Phải có cách nào đó để giảm thêm thiệt hại cho các vong trong khi Đường Thốc Tử chưa xuất hiện, tôi cho rằng ông ta là người nắm trong tay những âm binh mạnh nhất. Trong nhiều phim tôi từng xem bao giờ cũng như vậy và thực tế thì trùm cuối bao giờ cũng nắm giữ nhiều lá bài tẩy để phòng thân.
Sau những nhận định dựa trên tình hình thực tế, quan đốc trấn quyết định sẽ cho binh lính nha môn đóng trại ở ngoài cánh đồng, phía Tây Bắc của làng, còn đội nghĩa binh khăn trắng sẽ lùi lại thêm khoảng hơn một trăm mét nữa đóng quân ở hướng chính Tây tạo thành hai cụm nhỏ với tổng số gần hai trăm vong hồn. Trước khi rời đi, quan đốc trấn giao lại quyền chỉ huy đội lính nha môn cho một thuộc hạ của ông, vị này họ Phùng tên húy là Huy, vì thói quen không gọi tên húy của những vong hồn chưa quen thân nên tôi gọi vị chỉ huy đội lính nha môn này là Phùng Đội trưởng (thời nhà Nguyễn chỉ huy một đội khoảng 50 lính là chức Cai đội, tiếng Pháp là Capitaine, tiếng Anh là Captain nên gọi đội trưởng sẽ phù hợp với thời hiện đại, gọi là Cai đội nghe như... quản lý đội cai nghiện vậy). Trước đây tôi chưa từng gặp Phùng đội trưởng nhưng ông này mất khi chưa đến tuổi ba mươi, khuôn mặt khá nghiêm nghị và ít nói nên tôi cũng chỉ chào hỏi chứ chưa nói chuyện gì được nhiều.
Tôi nói với mọi người rằng ma Vành và những tuần binh khác đã góp công rất lớn trong trận này, ngài tuần đinh rất hài lòng. Ngài tuần đinh nói rằng những việc này ngài ấy sẽ ghi chép lại rồi báo cáo lên trên để luận công ban thưởng nhằm khích lệ những tuần binh khác nỗ lực hơn trong việc bảo vệ làng trước những kẻ xấu.
Nhưng tôi nói vậy là nhằm mục đích khác song chưa tiện nói với các vị chỉ huy.
Chị Ma và tôi trở về trong khi chị đẹp Lý Ngọc Khuê bảo bận việc vì đêm nay rất vui (chính là việc đi tìm chó dại để cắn người, chẳng hiểu chị ấy tìm ở đâu). Đồng hồ chỉ hơn một giờ sáng, tôi mở cửa vào nhà làm bà Già thức giấc, may mắn là bà không bật điện mà chỉ dùng đèn dầu để đi vệ sinh chứ không sẽ nhìn thấy thằng cháu mình người ngợm bẩn thỉu không khác gì ma lem. Tôi không đi ngủ ngay mà phải dành khoảng mười lăm phút ngồi ở bồn hoa đầu nhà nhai lá với muối dưới sự giám sát của chị Ma. Tôi kể lại cho chị Ma những gì mình đã trải qua cùng chị Đẹp ở ngoài cánh đồng Bã Mía cũ, chị Ma nghe rất chăm chú và liên tục gật đầu hài lòng. Sau cùng tôi mới nói ý định của mình cho chị Ma nghe:
-Em đang tính nói chuyện với mấy anh tuần binh chị ạ. Các anh ấy xưa nay vẫn bảo vệ làng mình và sau này chắc cũng thế, hôm nay giao binh cho mấy anh thì các anh ấy đánh hăng hơn cả lính.
-Em muốn giao binh cho họ phải không?
-Vâng, để họ quen với việc chỉ huy hơn là chính họ đánh trận.
-Nhưng em làm gì có kinh nghiệm để nói với họ?
-Em không có kinh nghiệm nhưng em sẽ nhờ ông Trịnh Phi Nhạn, thậm chí có thể nhờ luôn Đội trưởng Phùng huấn luyện giúp. Chủ yếu là cách phối hợp với nhau và chỉ huy từng loại quân phù hợp chị ạ. Lính nha môn đưa xuống em thấy cũng chỉ dùng giáo mác chứ không có súng, súng sẽ giải quyết được đám âm binh mắt đỏ.
-Chị hiểu, ban nãy có nghe nói việc em sắp xếp Hỏa binh. Chị rất vui vì điều này.
-Tại sao ạ?
-Em mỗi ngày một trưởng thành hơn thì chị vui chứ sao.
-Em chỉ muốn chị đỡ phải lo cho em.
-Tối mai chị sẽ đi dò la tin tức để xem bao giờ gã cầm đầu đến đây, bọn chúng thất bại liên tục như thế chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn trong hành động. Tí nữa chị sẽ gặp ngài tuần đinh và Đội trưởng Phùng nói với các ngài ấy ý định của em. Mà tại sao lúc nãy đông đủ mọi người em lại không nói luôn?
-Em muốn hỏi ý kiến chị trước, quyết định của chị là quyết định cuối cùng mà.
-Lần sau không cần phải như thế đâu, chỉ cần trong suy nghĩ của em chị quan trọng là được. Em mỗi ngày một lớn, khi trưởng thành rồi em sẽ hiểu, nói gì thì nói, những vong hồn trong làng này dù là ma mới hay ma cũ thì họ vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
-Em không như thế!
-Ừ, thế hệ ma bọn em sau này có thể sẽ khác nhưng còn rất lâu nữa. Mọi thứ đều thay đổi nhưng âm phần thay đổi chậm hơn rất nhiều.
Chị Ma tụt từ trên ụ rơm xuống đất rồi nói tiếp:
-Hiện tại chị giúp được nhiều việc cho làng, cũng may là mang cái mác Công chúa chứ nếu không khó mà ai chịu nghe theo sự sắp đặt của chị. Còn em, em trai ạ! Em là một đứa trẻ, rồi sẽ trở thành một tráng niên.
Chị Ma nhìn tôi cười rất tươi, vẻ hài lòng hiện rõ:
-Không chỉ riêng chị mà rất nhiều vong hồn ở làng này chứng kiến sự trưởng thành của em. Đó là em tự chứng minh cho các vong hồn thấy năng lực của bản thân em chứ không có bất kỳ chỗ dựa nào.
-Chả phải chị là chỗ dựa hay sao? – Tôi cười tít mắt.
-Nhưng cũng không nên để cho mọi người nghĩ như thế, em sẽ trở thành tráng niên đầu đội trời chân đạp đất, không được để phụ nữ điều khiển mình.
-Đầu đội mũ, chân đi dép mới là em chứ.
-Toàn nói linh tinh là giỏi. Thôi tắm qua người cho sạch đi, chị phải đi sắp xếp cho em. Em định tập hợp các vong ở đâu?
-Chắc ngoài cánh đồng gần nhà mình thôi chị, cho tiện.
-Ừ, thống nhất như thế.
Chị Ma gọi ngựa rồi mau chóng rời đi, tôi cũng vào bếp đun một siêu nước để tắm thật nhanh, thứ mồ hôi màu đen bẩn lấm tấm trên trán, thái dương và cả mu bàn tay của tôi.
Tôi đi ngủ khi đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi sáng!
***
Tôi tạm thời không phải bận tâm về những người đàn ông ở ngôi nhà ngoài cánh đồng bởi vì luôn có ma theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Thêm nữa, một người bị vỡ đầu quấn băng kín mít, ba người phải lên bệnh viện huyện cấp cứu trong đó một người bị gãy xương bả vai, người còn lại nặng hơn là đại ca của nhóm, tin tức mà tôi nghe được là bệnh viện huyện đã phải chuyển ông ta lên tỉnh, có lẽ lời nói của chị Đẹp là đúng, nhất định ông ta sẽ bị cụt một chi.
Trăng lấp ló cùng với vài vì sao. Tối nay trời trong xanh đến lạ, chẳng bù cho tối hôm qua mưa gió, ẩm ướt. Tôi ngả mình dựa vào nấm mộ trên gò đất ngoài cánh đồng phía Đông chờ đợi những vong hồn xuất hiện, bây giờ hãy còn sớm. Bứt vài cọng hoa cỏ may cho lên miệng ngậm, chân vắt chữ ngũ và miệng lẩm nhẩm vài bài hát không đầu không cuối, tự nhiên tôi cảm thấy cuộc sống thật thú vị, có thể sống vô lo vô nghĩ.
-Tối nay ngươi thật thảnh thơi.
Tôi giật mình ngồi dậy khi nghe giọng của chị Đẹp văng vẳng bên tai, tôi ngạc nhiên khi thấy chị ấy đứng dưới phía dưới ruộng.
-Ơ, sao chị ra được đây?
-Ta hả? Ta có giấy tờ để đi lại cho đến khi nào xử lý xong đám kia, bọn nó vẫn ở đây nên ta đi lại được, ngươi quên rồi sao?
-Ừ nhỉ? Chỉ là...
-Ta sẽ nhân cơ hội này đi khắp làng. Ta đi qua lối này không ngờ lại gặp ngươi ở đây, giờ này đáng ra ngươi phải ở nhà chứ?
-À em có việc, tối nay em có hẹn với mấy anh tuần binh.
-Việc à? Cho ta tham gia với được không? Hiện ta cũng đang rất rảnh.
-Cũng chẳng có gì, nếu chị muốn ở lại chơi cũng được mà.
-Cái Hoa đâu rồi, nó không đi cùng với ngươi sao?
-Chị ấy bận đi sắp xếp các việc khác, nhất là việc dò la tin tức của mấy gã xấu bụng kia. Chị lên đây mà ngồi này.
-Đấy là nhà của người khác, ta sao tự tiện được, ngươi thật khờ khạo.
Thế là một người ngồi trên gò đất, một ma đứng dưới thửa ruộng nói chuyện, chị Đẹp kể cho tôi việc đã trừng trị một gã bằng cách cho chó cắn, như thế là ở Bệnh viện huyện lại có thêm một bệnh nhân. Câu chuyện vừa dứt cũng là lúc khoảng bảy tuần binh đi đến, trong số này có cả ma Vành và ma Nẫm. Vong hồn ông già gân Trịnh Phi Nhạn cũng xuất hiện không trễ hơn là bao nhiêu, tiết mục đầu tiên vẫn là... làm vài hớp rượu, thưởng thức hương vị của gói kẹo lạc và không thiếu lạc rang. Chị Đẹp không ăn uống, tôi cũng vậy. Tôi ngồi bên rìa gò đất đung đưa chân chờ đợi, chị Đẹp đứng khoanh tay nhìn mấy vong hồn đàn ông vui cười, thi thoảng hỏi tôi vài chuyện không đầu, không cuối.
Gọi là huấn luyện cho sang miệng chứ cũng chẳng có gì, tám vong hồn ngồi thành một vòng tròn trên thửa ruộng ngay cạnh gò đất, chị Đẹp đứng phía sau theo dõi còn tôi ngồi chồm hổm trên gò đất nhìn. Ông Nhạn nói với những tuần binh một vài kinh nghiệm chỉ huy Hỏa binh và Kim quân, từ những gì ông ta nói, tôi cũng vỡ thêm ra nhiều điều. Qua những chia sẻ của ông Nhạn thì xuất thân của ông cũng được hé lộ phần nào, tôi quan tâm nhiều đến việc ông ấy lúc sinh thời là chỉ huy một đội lính khoảng trăm người vào cuối thời Lê Trung hưng, nghĩa là ông ấy và ma Vành, ma Nẫm cũng sinh sống trong cùng một thời kỳ.
Tôi đề nghị ông Nhạn vẽ ra sơ đồ để những hồn ma dễ hình dung nhưng điều này cũng khó bởi vì chẳng có giấy bút, dùng que vẽ lên ruộng thì có khi tôi lại chẳng nhìn thấy gì nên tôi đưa ra ý tưởng là thực hành với binh lính thật. Theo yêu cầu của ông Nhạn, tôi gọi ra mười nhóm, mỗi nhóm khoảng mười binh gồm cả Hỏa binh và Kim quân, việc luyện tập với binh lính thật khiến các tuần binh hào hứng hẳn.
-Đêm qua ta khá bất ngờ về mày đấy!- Ông Nhạn đi lại chỗ tôi đang ngồi và nói.
-Sao thế ông?
-Ta thấy ngươi rất có tố chất đi lính đấy, ngươi còn nhỏ mà ứng biến tình huống rất nhanh, ta lúc ấy cũng bối rối vì không có cách nào để Hỏa binh nổ súng.
-Ui, là do cháu ra thay đổi lệnh được cho Kim quân thôi ông ạ, ai cũng làm được như thế nếu toàn quyền chỉ huy.
-Đó chỉ là một việc nhỏ thôi, ta đánh giá rất cao việc ngươi xếp đội hình xen kẽ giữa Kim quân và Hỏa binh, việc này vừa làm giảm thiệt hại quân số khi cận chiến phe ta gặp bất lợi mà lại phát huy tối đa ưu thế của Hỏa binh.
-Ông có nghĩ rằng do cháu sống sau các ông mấy trăm năm nên học hỏi được kinh nghiệm từ các ông hay không?
-Ta cũng từng nghĩ nhưng có vẻ như không phải như thế, ngươi nhất định là đứa có thiên bẩm về việc này.
-Ta cũng cho rằng như thế. – Chị Đẹp chen ngang. – Nó mang họ Lý nên trong máu nó có thể được thừa hưởng chút ít tinh túy của tổ tiên bao đời. Các ông cũng nên chỉ bảo nó thêm những gì các ông biết, sau này có khi chúng ta còn phải nhờ cậy nó nhiều.
-Tiểu thư nói phải. Ta không biết xem tướng nhưng thằng bé này cũng thuộc dạng có thể cậy nhờ lúc tuổi già được, ha ha ha... như ta đây tưởng chừng đã vô dụng mà vô tình quen nó, bây giờ lại được thỏa sức như lúc tráng niên.
Tôi nghĩ ông Nhạn này đích thị là một ông già gân, ngoài năm mươi rồi nhưng xông xáo như ma thanh niên, khi ông ta trở lại với việc luyện binh thì chị Đẹp nói với tôi:
-Tối qua ngươi có nói muốn mua cho ông sư trên chùa cái tivi gì ấy nhỉ?
-À, tivi, tivi là... nói chung là nhiều tiền ạ.
-Tiền chưa bao giờ là vấn đề, ta không muốn nhận ơn mãi của ai mà không đền đáp, ông ấy giúp đỡ ta hai lần rồi. Ta sẽ đưa tiền cho ngươi mua tặng cho ông sư thứ ấy, ngươi thấy sao?
-Cũng được ạ, vậy ngày mai em sẽ lên trên Hồ mua tivi.
-Hồ là ở đâu? Ta nghe quen quen nhưng không biết nơi ấy.
-Chị biết làng Đông Hồ không chị?
-Biết, ta sinh ra là người vùng này cơ mà.
-Đoạn ấy giờ thành thị trấn của huyện này, trên ấy thứ gì cũng bán.
-Ta... ta cũng muốn đi lên Hồ.
-Đi... đi kiểu gì ạ? Em phải đi vào ban ngày, buổi tối người ta đóng cửa hết cả chị ạ.
-Ta không biết, nếu ngày mai chưa được thì ngươi phải tìm cách cho ta lên Hồ một lần xem bây giờ khác xưa ra sao.
-Ơ, chị có giấy tờ rồi thì đi được tự do để tìm người mà.
-Nhưng... nhưng ta lên đó một mình kiểu gì cũng sẽ bị bắt nạt hoặc chòng ghẹo. Ngươi nhìn xem, ta xinh đẹp thế này...
Tôi nhảy tót xuống đất đi lại gần chị Đẹp, ngó trước nhìn sau rồi nói nhỏ:
-Chị nên rủ chị Ngọc Hoa, chị ấy đi khắp cái huyện này không kẻ nào dám buông lời bỡn cợt đâu, lằng nhằng là chị ấy rút kiếm ngay.
-Nhưng ta muốn đi với ngươi.
-Sao lại thế? – Tôi thở dài, đứng thẳng người lên. – Em đi ban ngày, chị đi ban đêm thì có gì hay, chả lẽ mang bát hương của chị lên trên ấy?
-Có được không?
-Ai lại mang bát hương đi như thế bao giờ, để em tìm cách khác xem sao. Nhưng em thấy chị với chị Ngọc Hoa đi chơi với nhau là hợp lý nhất, chị Ngọc Hoa vừa giỏi võ lại rành thông thổ, quen biết rộng. Chị ấy sẽ biết nhiều nơi hay ho mà ma hay tụ tập.
-Nhưng ta muốn đi cùng ngươi.
-Tại sao thế ạ?
-Đi với ngươi ta còn bắt nạt ngươi được, dù sao ngươi cũng nghe lời ta, chiều theo ý của ta. Ta đi cùng với cái Hoa nó sẽ không chiều theo ý của ta đâu.
Tôi nghe chị Đẹp nói vậy chỉ biết mếu máo cười, hóa ra lý do là vậy.

---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi