Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 299: Tìm cách giải bùa ẩn thanh



Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi, dưới ánh đèn điện sáng trưng, bên cạnh tấm phản gỗ lim, tôi ngồi hí hoáy viết những câu không đầu không cuối trên một giờ giấy, thi thoảng lần giở lại cuốn sổ nhật ký ghi chép lại những sự kiện mình đã trải qua với đám người này trong khoảng một tháng trở lại đây nhằm tìm ra những điểm đáng nghi vấn và xâu chuỗi các sự việc lại với nhau.

Đầu tiên là sự việc gặp lão Dực bên bờ mương vào một chiều cuối tuần trong vẻ mặt ngây thơ vô số tội, giả dại để có một trăm nghìn thành bảy triệu đến nay tiêu vẫn chưa hết.

Thứ hai là sự việc ẩn thân phá bùa yểm cũng như tiện chân đạp cho gã Cội một cái vào mang tai khiến gã ngã dúi dụi cạnh con đường đất nhỏ.
Thứ ba là việc nhận lời làm dọn dẹp ngôi nhà mà Đường Thốc Tử đã thuê cho đàn em ở, tượng đất sét có linh hồn ông Lê Tam Ba bị đánh cắp cũng như các bức tượng còn lại bị phá hủy hoặc biến mất, sau đó là chuyện ăn vạ kiếm tiền.

Thứ tư, hai lần nhóm người đột nhập vào vườn nhà bà ngoại tôi lúc nửa đêm cộng thêm thất bại đến bỏ mạng của nhóm Đường Hi Hoa thì dấu hỏi to tướng mà họ sẽ phải đi tìm lời giải đáp chính là: Ai đứng đằng sau tất cả các sự việc này? Ngoài việc nhiều người đã thành ma thì những người gần đây sứt đầu, mẻ trán nếu cứ lặp đi lặp lại nghĩa là phải có người làm chứ ma không thể làm mãi được, họ có đeo bùa trên người, chắc chắn có đeo.

Điểm đáng chú ý thứ năm, cũng là nghiêm trọng nhất đối với nhóm của Đường Thốc Tử chính là việc hai bát hương có âm binh các cụ trú ngụ - giờ này có lẽ Đường Thốc Tử đã vứt hai cái bát hương đó đi rồi – bị phá hoại bằng nước giải. Trong hai bát hương này có một bát để ở trên tầng, việc trèo lên đã để lại dấu chân vì đêm ấy mới ngớt mưa, sau khi tôi rút chạy thì có kẻ đã loáng thoáng thấy bóng dáng của một người nhỏ thó hoặc một đứa trẻ. Tôi cũng nhớ rằng dấu bùn đất in lại trên tường lúc tôi trèo lên trên ban công cũng phần nào thể hiện là của một người có bàn chân nhỏ. Thậm chí dấu chân từ chỗ bức tường nhà đến chỗ chị Đẹp hô tôi nằm xuống có lẽ cũng đã bị phát hiện khi họ tìm kiếm cẩn thận hơn vào ban ngày, điều này chỉ là suy đoán của riêng tôi mà thôi.

Tôi liệt kê những sự việc đã diễn ra đến tờ thứ ba thì ngắn gọn và chi tiết hơn cả, đứng ở góc độ nạn nhân hoặc đối phương để mà suy nghĩ thì điểm đáng nghi vấn nhất chính là lần cuối cùng: Dấu chân trên tường và một thằng bé (hoặc người có tầm vóc nhỏ bé) chạy về hướng Đông của ngôi nhà. Nếu tôi là Đường Thốc Tử thì trước hết tôi sẽ tìm kiếm xung quanh nơi ở, liệt kê những người ở vào diện nghi vấn sau đó dùng phương pháp loại trừ, nếu ông ta làm như vậy thì đúng tôi là kẻ đáng nghi thật!

Tôi là trẻ con, là người làng lại cũng chạm mặt họ nhiều thậm chí còn quét dọn nên khả năng thông thuộc bên trong ngôi nhà là rất lớn, trước đó gã Mộc và gã Xi đã nghi ngờ tôi, có thể hai gã này cũng đã nói cho Đường Thốc Tử biết nhận định của bọn họ. Lúc chiều gã Xi cũng ngồi cùng và trong quá trình tôi nói chuyện khoảng gần mười phút ấy, đôi lần tôi cảm nhận được ánh mắt hằn học của gã nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bỗng nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó, ý nghĩ thoáng ra trong đầu làm tôi bần thần trong giây lát rồi toát mồ hôi lạnh!

Nhà bà ngoại!

Cô Giang chủ quán có nói Đường Thốc Tử dò hỏi thân thế của tôi, điều này rất nguy hiểm, sẽ chẳng khó khăn gì để điều tra khi mà chỉ cần vài câu hỏi là bọn họ sẽ xác định được điều họ cần tìm. Từ tên của tôi hoặc khuôn mặt, lớp học... họ sẽ truy ra nhà nội rồi từ đấy truy ra nhà ngoại, chỉ cần ai đó trong làng vui miệng nói nhà bà ngoại tôi ở “khu Trên” là đã mệt rồi, sau hai từ “khu Trên” đó ra hẳn là họ sẽ tìm cách moi chi tiết hơn, nếu như có câu “Ở rìa cánh đồng phía Tây” thì thân phận của tôi chắc chắn bị lộ.

Hai nhóm người, ít nhất bốn lần đột nhập vào gò miếu của chị Lý Ngọc Khuê đều thất bại mà nhà đó lại là nhà bà ngoại tôi, rồi họ bị phá khi bắt đầu hành động, chỉ có người ngu mới không nghĩ ra những sự việc mà nhóm Đường Thốc Tử đã gặp phải là do một người gây ra, mà... Đường Thốc Tử không phải là một kẻ khờ. Hai lần chạm mặt ông ta ở đầu làng, ẩn sau cái kính râm tối màu, tôi có thể cảm nhận được ông ta nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng, xoáy sâu vào tâm can của tôi, giống như Đường Thốc Tử đã biết chính tôi đã tháu cáy lũ đàn em của ông ta...

Làm sao để giải trừ mối nguy hiểm đang rình rập? Trực giác mách bảo tôi rằng Đường Thốc Tử là một kẻ thâm tàng bất lộ vậy thì tôi phải làm như thế nào đây? Có người từng nói rằng người thật thà thì không biết khéo miệng, kẻ gian trá lại biết nhiều điều hay, có lẽ phải diễn vai một kẻ gian trá một cách thuần thục mới được.

Vò đầu bứt tóc một hồi lâu tôi cũng chưa tìm ra lời giải thì phải tạm ngưng để ăn cơm tối, thấy tôi chìm đắm trong suy tư, ăn cơm mà hai mắt cứ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa nên bà Già thắc mắc, giục tôi đến mấy lần tôi mới ăn xong một bát cơm.

-Mày ốm hay sao thế Tý? – Bà hỏi tôi.
-À, không ạ. Cháu khỏe mà, chỉ là đang bận suy nghĩ vài việc. Điểm thi tốt nghiệp của cháu nay mai là có thôi, chắc cháu phải sang bên trường hỏi thăm chú bảo vệ. Đợt trước cô giáo cháu cũng nói chừng ba tuần là có kết quả.
-Việc ngày mai thì để ngày mai tính, giờ ăn cho xong để tao còn cất dọn.
-Vâng!

Mùa hè trời tối muộn hơn, nhất là đang tháng Năm Âm lịch, gần 7 giờ mới tối hẳn. Tôi đứng dựa vào đống rơm suy nghĩ thêm vài phút trước khi lẩm nhẩm trong miệng khấn gọi chị Ngọc Hoa, nhưng chị Ngọc Hoa chưa xuất hiện tôi đã nghe tiếng chị Ngọc Khuê gọi ngoài cổng, nghe giọng có phần gấp gáp, tôi bước vội ra cổng và lên tiếng hỏi:

-Chị tìm em sớm thế ạ?
-Có việc, có việc gấp!
-Chuyện gì ạ?
- Vừa ban nãy có ba đứa lại lởn vởn đi qua đi lại lũy tre cạnh miếu của ta mấy lần, dường như chúng nó lại dò la.
-Chị có nhận được mặt bọn họ không?
-Một thằng quen còn hai thằng lạ, ta không nghe thấy chúng bàn bạc gì với nhau như mọi lần mặc dù đã cố hết sức lắng tai nghe.
-Bọn họ đi rồi hả chị?
-Ừ, bọn nó rời đi là ta chạy xuống đây báo cho ngươi ngay để ngươi liệu.
-Thằng đầu sỏ đã xuất hiện!

Giọng nói của chị Ma vang lên từ phía sau lưng tôi, tôi quay lại thì thấy chị ấy đang từ khu vườn đi lại nơi tôi đang đứng. Tôi bước sang bên phải hai bước để không gian đủ cho cả ba nói chuyện một cách thoải mái.

-Ta cũng mới được ông Tam báo cho, lão đầu trọc không một cọng tóc giống như thầy chùa chính là Đường Thốc Tử mà chúng ta đã tìm kiếm và chờ đợi bấy lâu nay. – Chị Ma nói khi chân vẫn đang bước lại gần.
-Em cũng khẳng định điều này, vừa mới khẳng định khi nãy và muốn gặp chị để đi xác minh thêm. – Tôi nói.

Chị Đẹp và chị Ma gật đầu chào nhau chứ không nói lời nào, tôi nghĩ như thế cũng là một bước tiến bộ vượt bậc trong mối quan hệ của hai chị này.

-Em nghĩ ông ta đang nghi ngờ em là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện xảy ra với đám đàn em của ông ta, bao gồm cả Đường Hi Hoa trước đây nữa.
-Sao em nghĩ như thế?
-Ngươi đã bị lộ sao?

Cả hai chị ma cùng hỏi một lúc.

-Chỉ mới là nghi ngờ thôi, có người nói với em là bọn họ đang đi tìm hiểu nhân thân của em, điều này... điều này là rất nguy hiểm. Em cho rằng lão Đường Thốc Tử này muốn tát nước bắt cá, đại loại là như vậy, lão không sợ ma nhưng chắc chắn sợ người.
-Giống như ngươi sao? Ta thấy ngươi cũng chẳng xem ma cỏ ra gì.
-Khác chứ, khác mà. Em không sợ ma không có nghĩa là em coi thường ma, miễn họ không động chạm em thì em cũng chẳng làm hại gì đến họ.
-Em có biết vì sao hắn ta lại nghi ngờ em không?

Tôi nói với hai chị những suy nghĩ và nhận định của mình, bao gồm cả việc cá cược trận đấu bóng đá đêm nay, cả ba đều có chung một thắc mắc rằng tại sao gã họ Đường này lại muốn cá cược với tôi trong khi một thằng trẻ con cũng có thể biết rằng cược như vậy chẳng khác nào biếu không số tiền ấy cho đối phương.

-Không phải cứ già đầu là khôn ngoan cũng như chẳng phải cứ là trẻ con thì khờ dại. – Chị Ma nói. – Chị không hiểu gì về cá cược như em vừa nói nhưng hiểu đơn giản thì khi đánh nhau, gã ta chọn đứa yếu hơn, thật khó hiểu.
-Ta nghĩ là ẩn sau đó nhất định có âm mưu riêng, có khi nào...

Chị Đẹp bỏ lửng câu nói, trầm tư suy nghĩ trong giây lát, tôi và chị Ma im lặng chờ đợi.

-Có khi nào nó muốn làm bạn với ngươi không, cò Tý?
-Làm... làm bạn với em? – Tôi tỏ ra ngạc nhiên. – Để... để làm gì?
-Ừm... ta đang nghĩ, tuy việc này ta thấy kỳ cục nhưng cũng có thể lắm, một kẻ thâm hiểm làm gì chỉ có trời mới biết. ta nghĩ là... kẻ thù nguy hiểm nhất là những kẻ giả vờ làm bạn với ta.
-Cô đúc kết từ chính bản thân mình mà ra đấy à? – Chị Ma hỏi chị Đẹp.
-Ý cô là như nào?
-Là trước đây cô tưởng thằng bé giả vờ làm bạn với cô.
-Ta có quyền nghĩ như thế! – Chị Đẹp đưa tay lên vuốt mái tóc dài đen nhánh, nhìn tôi rồi nói tiếp. – Nhưng ta rất vui bởi vì ta đã nghĩ sai. Cô là người từng trải lại cùng cảnh chắc cô là người hiểu tại sao ta nghĩ như vậy. Chúng ta khi đi lấy chồng, một lòng tin tưởng và chờ mong hạnh phúc cho bản thân cũng như niềm vui cho song thân phụ mẫu mà không có bất kỳ hoài nghi nào đối với kẻ mà chúng ta gọi là chồng. Đặt lòng tin vào một người cuối cùng sẽ mang lại hai kết quả: Một người cho cuộc đời hoặc một bài học cho cuộc sống!

Chị Đẹp nhìn chị Ma, chị Ma né tránh cái nhìn đó, chị Đẹp nói tiếp:

-Hai ta đã nhận bài học cuộc sống của mình với một cái giá quá đắt, thằng bé này có lẽ đã dạy cho ta biết rằng đâu đó vẫn còn những điều tốt đẹp bằng sự vô tư, kiên trì của nó. Ban đầu gặp nó ta nghĩ nó chỉ là một đứa trẻ lẻo mép, sau ta thấy nó là đứa không chỉ lẻo mép mà còn thông minh nên nói chuyện cho đỡ buồn. Còn sau đó thì cô cũng đã biết rồi, ta chẳng có gì để nó lợi dụng nhưng nó lại đối xử với ta rất tốt bởi thế ta không còn đề phòng nó. Dù sau này khi nó lớn lên, có thể nó chính là người phá kho lấy của ta cũng không oán trách bởi vì nó hưởng vẫn tốt hơn lũ kia. Chỉ là...
-Thôi, thôi... bây giờ không phải là lúc thổ lộ tâm tư. – Chị Ma ngắt lời chị Đẹp và quay sang nhìn tôi nói. – Chị nghĩ cái Khuê nói có lý đấy, có thể hắn muốn đánh bạn với em.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cái đầu gật gù mấy cái rồi mới nói:

-Làm quen để dễ bề dò la tin tức của chính em ư? Thật thâm hiểm. Em sẽ cẩn thận, các chị yên tâm, em sẽ không để ông ta dễ dàng hiểu hoặc đoán biết em đã và sẽ làm gì. Điều quan trọng là làm cách nào để giấu đi mối liên hệ giữa em và bà ngoại, nếu bọn họ biết chỗ miếu của chị Khuê cũng là nhà bà ngoại em thì hậu quả khôn lường.
-Vậy phải tìm cách để giấu việc đó đi. – Chị Ma nói. – Mấu chốt là ở điểm này, thân thế của em bại lộ ra thì bên ta chắc chắn sẽ bại trong cuộc chiến này. Chúng ta cũng cần phải đề phòng việc bọn chúng ngoài việc điều tra thân thế còn tìm cách ngăn trở em. Thật bực mình khi chúng ta không thể nghe được bọn chúng bàn bạc điều gì.
-À chị! Chị cho em hỏi điều này, liệu người ta khi còn sống mà bị điếc thì lúc thành ma có nghe được không chị nhỉ?
-Đây là một câu hỏi rất hay. – Chị Đẹp nói. – Sống bị điếc thì làm ma không bị điếc, ta hiểu ý ngươi muốn gì rồi. Có phải ngươi muốn tìm người điếc để nhờ họ đọc khẩu hình của bọn nó?
-Đúng ạ! – Tôi gật đầu xác nhận. – Người bị điếc vẫn có nhu cầu giao tiếp, em nghĩ không nghe được thì phải làm động tác để biểu đạt ý muốn, mắt họ vẫn nhìn được, nhìn lâu sẽ ít nhiều đoán được trên miệng nói gì.
-Có thể như vậy, cô nghĩ sao? – Chị Đẹp hỏi chị Ma. – Ta nghĩ chúng ta nên thử.
-Hồi ở Hà Nội, gần nhà em có một trường học gọi là Trường khiếm thính Xã Đàn, trường ấy dành cho những người chẳng may không nói và không nghe được, có thầy cô giáo dạy cho họ nghĩa là...
-Chị hiểu rồi, nghĩa là có người không cần nghe tiếng vẫn hiểu được bọn chúng nói gì có phải không? – Chị Ma hỏi lại tôi.
-Vâng. – Tôi đáp.
-Được, vậy chị sẽ tìm trong huyện này tất cả những hồn ma bị điếc lúc còn sống.
-Tìm... tìm tất cả ạ?
-Đúng, huy động tất cả hồn ma từng bị điếc.
-Việc này ta nghĩ là khó đấy! – Chị Đẹp lên tiếng. – Nhưng nếu tìm được nhiều thì cơ hội nắm bắt hành động của bọn nó sẽ rất cao.
-Chúng ta có vàng và quen biết chức sắc, ta không tin là không tìm được nổi hàng trăm hồn ma như vậy, trả công hậu, mỗi vong một lượng, cô nghĩ sao?
-Đồng ý, mỗi vong một lượng vàng, rượu thịt đầy đủ.
-Vậy ta sẽ đi lên huyện.
-Cho... cho ta đi với được không?
-Cô đi làm gì?
-Ta... ta... ta hứa sẽ nghe lời.
-Nếu được thì chị để chị Khuê đi cùng, chị ấy tuy chẳng biết võ công nhưng lại rất thông minh sẽ giúp...
-Ý em là chị không đủ thông minh ư? – Chị Ma nheo hai mắt sắc lạnh hỏi tôi.
-Không! Chị không thông minh thì ai thông minh nữa, nhưng hai người thông minh bao giờ cũng hơn một người.
-Hừ! Hai chị em họ Lý bênh nhau quá nhỉ?
-Ta muốn... ta muốn đi cùng xem có giúp cô được việc gì hay không, ở làng này ta đã đi nhiều vòng rồi, cũng... cũng muốn xem nơi khác.
-Thế trước đây đứa nào nói ta là Công chúa nông dân nửa đêm xách kiếm đi dạo khắp làng trên xóm dưới ấy nhỉ?
-Là ta, là ta nói! Nhưng cô phải thông cảm vì vốn hiểu biết của ta hạn hẹp, bây giờ được đi lại nên ta cũng... cũng... cũng như thế nên ta hiểu.

Chị Đẹp cười ngượng nghịu, tôi phải cố nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau và ngó lơ sang chỗ khác để không bật ra tiếng cười.

-Thôi được rồi, cô đi theo ta thì phải nghe lời ta, đừng có nghịch giống như đêm hôm trước nữa, trêu ma thì được nhưng trêu người thì phải nhìn ngó cho cẩn thận, gặp phải thầy phù thủy hay thầy chùa tốt nhất nên tránh ra. Cô chạy nhanh nhưng không nhanh bằng ta đâu, cô mà gây chuyện với hai loại người ấy là ta mặc kệ, ta lo thân ta trước.
-Biết rồi, biết rồi. Hôm trước thằng cò Tý nó đã mắng ta một trận, cô đừng nhắc lại nữa được không?
-Cô là chị của nó thì phải ra dáng làm chị đấy nhé, đi cùng với nó mà nó bị làm sao ta sẽ không tha cho cô.
-Đêm hôm trước chị Khuê còn nhảy ra lấy thân mình đỡ kiếm của âm binh cho em. – Tôi lên tiếng nói đỡ cho chị Đẹp.
-Không phải kể công, việc này chị nghe một lần rồi. Em lại nói đỡ cho chị họ mình đúng không?
-Dạ, hì hì hì... Em chỉ nói sự thật mà, chị ấy cũng rất tốt với em, chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế nên chị bảo ban chị ấy thêm, em tin là chị ấy sẽ nắm bắt mọi thứ rất là nhanh.
-Em là đàn ông con trai phải công bằng, đừng có vì cùng họ mà bênh cô ta rồi nói xấu sau lưng chị, chị mà nghe được nhất định sẽ rút lưỡi.
-Thằng bé tuyệt nhiên không nói gì tổn hại đến cô, ta thật ghen tị khi nghe thấy nó luôn miệng nhắc về cô toàn những điều tốt đẹp.
-Hai chị em họ Lý thật là khéo miệng, thôi đi mau còn về, đứng đây nói thêm một lúc nữa chắc ta cảm thấy mình là kẻ xấu bụng mất thôi.

Chị Ma quay vào khu vườn đầu hồi nhà lấy ngựa rồi dắt ra cổng, chị Đẹp nhìn tôi cười rất tươi, tôi cũng cười đáp lại. Hai chị này hòa thuận thì tôi rất mừng. Chị Ma ngồi trên lưng ngựa, ngựa không vội phi đi, chị ấy cúi xuống nói với chị Đẹp:

-Nhà cô không định lên ngựa à?
-Hai... hai người ngồi chung hả?
-Ta chỉ có một con ngựa thôi, cô cũng giàu có nên mua ngựa mà cưỡi.
-Nhưng... nhưng ta chưa biết cưỡi ngựa.
-Hả? – Chị Ma ngạc nhiên. – Sinh thời cô biết cái gì vậy?
-Ta... ta biết may vá, thêu thùa, vẽ, đàn hát...
-Và ngâm thơ?

Chị Đẹp gật đầu mấy lần.

-Ngựa mà cũng không biết cưỡi nữa, cô ngồi đằng sau đi, rảnh rỗi ta sẽ chỉ cho cô cách cưỡi ngựa.
-Được, được! Cô thật là tốt bụng.
-Hai chị đi cẩn thận ạ.

Chị Đẹp ngồi đằng sau quay lại vẫy tay tạm biệt tôi, cười tươi đến nỗi mắt híp lại, điệu bộ rất vui mừng.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi