Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 305: Hồ Nguyệt Nha (1)



 Cảm ngộ được quy tắc thuộc tính gió của thiên địa trong thời gian rất ngắn, thiên phú như thế này trên đời rất hiếm thấy, nhìn thấy vị hôn phu trưởng thành từng chút một, trở nên mạnh hơn, ý cười trong mắt Khương Phục Tiên càng ngày càng đậm. 

 Cuồng phong tập quyển, xen lẫn rồng gầm. 

 Trong núi có Phong Long gào thét xẹt qua, có lá cây bị cắt thành mảnh vụn, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cuộn tròn ở bên cạnh Trần Mục, hai tay ôm đầu, vùi đầu xuống. 

 Ba ngày sau. 

 Trần Mục nắm giữ được quy tắc thứ hai của thiên địa. 

 Hắn không dựa vào sự trợ giúp của ngoại lực, mà hoàn toàn dựa vào chỉ điểm của sư tôn cùng cảm ngộ của bản thân. 

 Trần Mục nhấc tay, gió trong Ngạo Kiếm phong ngừng thổi, mà xung quanh lại xuất hiện bức tường gió, bức tường gió này cao mấy trăm trượng, bao phủ lấy cả ngọn núi, khó có thể phá hủy được, có thể chống lại được tấn công của cường giả Kiếm Thánh, cũng chỉ có cường giả giống như vị hôn thê mới có thể phá vỡ được. 

 Đây là sức mạnh vĩ đại của quy tắc thiên địa. 

 Trần Mục hài lòng đứng dậy. 

 Sáng sớm, hắn đi tới Huyền Thưởng các. 

 Đám tiểu bối khom người hành lễ với hắn, Lâm Thanh Y cung kính hành lễ: "Tiểu sư thúc." 

 "Lâm sư điệt, xin hỏi Huyền Thưởng các có bản đồ chi tiết của cả đại lục không?" Trần Mục thường xuyên phải đi đánh dấu vào những nơi không tìm thấy, cực kỳ bất tiện. 

 Lâm Thanh Y cung kính nói: "Tiểu sư thúc, ở nơi này của bọn ta chỉ có bản đồ của Hoang Châu là tương đối chi tiết, nếu như tiểu sư thúc cần bản đồ hoàn chỉnh thì bọn ta có thể đi Thiên Cơ các giúp thúc mua bản đồ chi tiết nhất, nhưng mà phải cần có thời gian." 

 "Vậy làm phiền Lâm sư điệt rồi." 

 Trần Mục đổi lấy bản đồ Hoang Châu. 

 "Không phiền, có thể phục vụ cho sư thúc là vinh hạnh của ta." Lâm Thanh Y khom người mỉm cười. 

 Trần Mục rời khỏi Huyền Thưởng các, hắn in bản đồ vào trong thức hải, có phần bản đồ này thì về sau có thể thuận tiện hơn rất nhiều, có điều trong đó có rất nhiều địa điểm đều là đánh dấu đại khái, ví dụ như Lăng Vân tông chính là Lăng Vân tông, các phong ở nơi này đều không được ghi chú. 

 Buổi sáng, ánh nắng tươi đẹp. 

 Trần Mục đi tới Lạc Hà phong gặp Tần sư tỷ. 

 Nhà gỗ trong rừng, Tần Nghê Thường đang làm việc, trong phòng tràn ngập khói xanh ngưng thần. 

 Trần Mục rất tự nhiên, hắn rót cho mình chén trà, sau đó lại rót cho Tần sư tỷ đang bận việc một chén trà, nhàn nhã ngồi ở trên ghế dựa tường. 

 "Sư tỷ, quan hệ của tỷ với Phượng các có tốt không?" 

 Tần Nghê Thường khẽ gật đầu: "Cũng không tệ lắm, quen biết rất nhiều bằng hữu ở Phượng các." 

 "Đệ muốn vào Phượng Vẫn Tháp xem xem, Tần sư tỷ, tỷ có rảnh thì giúp đệ hỏi một chút, được không?" 

 Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, tính chất Phượng Vẫn Tháp và Lăng Vân các giống nhau, đó là cấm địa của Phượng các, cấp cao trong tông môn cũng không thể tùy ý tiến vào. 

 "Sư tỷ có thể giúp đệ hỏi thử xem, nhưng mà đệ cũng đừng ôm hi vọng gì, đó là cấm địa của Phượng các." 

 "Đa tạ sư tỷ." Trần Mục chắp tay cảm tạ, nếu như không thể vào thì đến lúc đó lại nghĩ cách khác. 

 Trần Mục ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, chuẩn bị nói chính sự: "Sư tỷ, qua hai ngày nữa chúng ta tới hồ Nguyệt Nha đi, đệ thấy khá xa đó." 

 "Hai ngày nữa... Vậy ta để Phi Yến đến xử lý công việc còn lại, đúng lúc nàng ta cũng cần phải rèn luyện nhiều hơn." Tần Nghê Thường có chút bất ngờ, Trần Mục chủ động gọi nàng ta ra ngoài đi dạo cũng không dễ gì, hiếm thấy tiểu sư đệ có lòng, bận rộn nữa cũng phải đáp ứng. 

 Tâm tình Tần Nghê Thường vui vẻ, nàng ta buông công việc trong tay xuống, nâng chung trà lên, uống trà. 

 Trần Mục nói tiếp: "Sư tỷ, đệ còn có một chuyện quan trọng phải nói cho tỷ." 

 "Quan trọng đến nhường nào?" 

 Tần Nghê Thường thoải mái hỏi. 

 Trần Mục đứng dậy, trịnh trọng nói: "Kỳ thực đệ cùng Khương sư tỷ có hôn ước." 

 Tần Nghê Thường uống trà cười gật đầu, sau hồi ngạt thở ngắn ngủi thì lấy lại tinh thần, ho hết nước trà trong miệng ra, nàng ta suýt chút nữa đã tắt thở, mắt phượng trợn lên, nhìn chằm chặp Trần Mục, lạnh giọng hỏi: "Đệ lặp lại lần nữa, có hôn ước với ai?" 

 "Khương sư tỷ." 

 Trần Mục đọc nhấn từng chữ rõ ràng. 

 Tần Nghê Thường không tin Trần Mục, nói ra ngoài những người khác cũng sẽ không tin, nhưng Trần Mục lấy hôn ước ra, phía trên viết giấy trắng mực đen. 

 Hơn nữa còn được định sau khi Trần Mục sinh ra. 

 "Cái này..." 

 Tần Nghê Thường giương mắt đờ đẫn. 

 Tiểu sư đệ là vị hôn phu của Khương Phục Tiên? 

 Nàng ta hít một hơi khí lạnh, bây giờ nhớ lại hành động trong những năm này của Khương Phục Tiên, suy nghĩ tỉ mỉ, năm đó Khương Phục Tiên là người đầu tiên tìm thấy Trần Mục lại không thu làm đồ đệ, lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái, tất cả những điều không hợp lý hiện tại cũng trở nên hợp lý. 

 Khương Phục Tiên coi Trần Mục là vị hôn phu mà bồi dưỡng, khó trách nàng ta để ý tiểu sư đệ như vậy. 

 "Đó là vị hôn thê của đệ, chẳng trách đệ lúc nào cũng nói chuyện thay nàng ta, sư tỷ thật là khờ khạo mà..." 

 Tần Nghê Thường cực kỳ uể oải, khó trách Khương Phục Tiên có hời mà không chiếm, giao vị hôn phu cho sư tôn của nàng ta bồi dưỡng, hưởng gấp ba phần tài nguyên. 

 Bình thường Tô Mân dạy dỗ Trần Mục, Tần Nghê Thường cũng cho hắn tài nguyên, cộng thêm lượng lớn tài nguyên Khương Phục Tiên cho, đã đạt đến mức xài tài nguyên lớn nhất. 

 "Vẫn là Khương Phục Tiên thông minh..." 

 "Sư tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, Khương sư tỷ chỉ bảo đệ nói chuyện hôn ước cho tỷ biết, hai ngày nữa đệ theo tỷ đi tới hồ Nguyệt Nha." 

 "Đã biết." 

 Tần Nghê Thường cũng không dám nói lung tung. 

 Nàng ta biết sự đáng sợ của Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục rời khỏi Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường uất ức nước mắt rưng rưng, vốn định bồi dưỡng Trần Mục để đối phó Khương Phục Tiên, không nghĩ tới hắn sớm đã là người của nàng ta.