Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 306: Hồ Nguyệt Nha (2)



 Tần Nghê Thường hoàn toàn không nghĩ tới Khương Phục Tiên nuôi nam nhân ở trước mặt tất cả mọi người vậy mà bọn họ lại không hề phát giác được chút nào, thật đúng là xảo quyệt. 

 Tần Nghê Thường nghiến răng, giận mà không dám nói, vốn dĩ còn có những ý niệm khác, nghĩ đến việc tiểu sư đệ đã trưởng thành là thời điểm để bồi dưỡng cảm tình sâu thêm, thế mà Khương Phục Tiên đã sớm sắp xếp xong hôn ước rồi. 

 ... 

 Trần Mục vốn định cùng Tần sư tỷ tới hồ Nguyệt Nha đi chơi giải sầu một chút, tiếc rằng nàng ta sợ rồi, chỉ có thể đến Lăng Vân phong tìm vị hôn thê. 

 Khương Phục Tiên ngồi ở tấm dựa băng thụ, tóc bạc xõa xuống đầy đất, nàng ta nhìn thấy Trần Mục tới gần, khuôn mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo. 

 "Có vẻ như Tần sư tỷ của đệ không vui." 

 Trần Mục cũng không chú ý: "Tần sư tỷ không nói gì, đoán chừng trong lòng tỷ ấy rất vui vẻ." 

 Khương Phục Tiên che miệng, nụ cười tuyệt mỹ, nếu như Tần Nghê Thường có thể vui vẻ thì đó mới là có vấn đề. 

 "Sư tỷ, nếu tỷ có thời gian rảnh thì chúng ta tới hồ Nguyệt Nha đi dạo đi." Trần Mục mỉm cười đưa ra lời mời. 

 "Được thôi." 

 Dạo gần đây Khương Phục Tiên không có việc gì, những năm này tâm tư của nàng ta đã sớm không còn đặt ở tu luyện nữa, sau khi nàng ta và Trần Mục xác nhận thân phận còn chưa từng ra ngoài du ngoạn. 

 Tuyết Sắc Băng Điểu chở bọn họ đi về phía nam. 

 Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, cùng tu luyện, năm ngày sau bọn họ đến Nam Trạch Địa, nơi này Yêu thú đông đảo, hồ Nguyệt Nha ở chính giữa Nam Trạch Địa, tiếp tục đi về phía nam nửa tháng thì có thể đến được Lan Hải mênh mông. 

 Nếu như không phải thời gian không đủ thì chắc chắn bọn họ phải đi ngắm Lan Hải, truyền thuyết nói rằng ngoài Lan Hải có tiên đảo thần bí, có lẽ có tiên sinh sống. 

 Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đáp từ trên cao xuống, chung quanh hồ Nguyệt Nha có lau sậy phiếm vàng, nhìn từ không trung giống như là hình trăng lưỡi liềm, hai người hạ xuống ở trên mặt nước, hồ nước trong veo thấy đáy. 

 Gió nhẹ thổi qua. 

 Y phục của hai người đều đang phấp phới. 

 Khương Phục Tiên đưa tay vén tóc bạc bên tai, mỗi khi ở chung với Trần Mục đều sẽ vui vẻ. 

 Trần Mục nhấc tay, giữa thiên địa gió yên sóng lặng, hồ nước giống như mặt kính, phản chiếu trời xanh mây trắng, còn có bóng hình của hai người. 

 Bọn họ phảng phất như đang đi lại trên đám mây. 

 Trần Mục cùng Khương Phục Tiên tản bộ trên mặt hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, đúng lúc sắp đến hoàng hôn, Trần Mục nghĩ tới câu thơ cổ kia, lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. 

 Khương Phục Tiên mỗi lần đặt chân, đều có thể lưu lại tuyết liên óng ánh trên mặt hồ. 

 Trần Mục và vị hôn thê sóng vai cùng đi, tay của bọn họ không cẩn thận đụng vào nhau, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mười ngón tay tự nhiên đan xen. 

 Đầu ngón tay của Khương Phục Tiên rất lạnh, bàn tay của Trần Mục rất ấm áp, bọn họ giống như nam nữ trong giai đoạn yêu đương, nắm tay, tản bộ trong hồ. 

 Xung quanh rất yên tĩnh, không có ai có thể quấy rầy bọn họ, Khương Phục Tiên bỗng nhiên nhẹ giọng ngâm nga, đó là âm thanh êm tai nhất mà Trần Mục từng nghe. 

 Lại phát hiện ưu điểm mới của vị hôn thê, không nghĩ tới nàng ta ca hát cũng hay như vậy, Trần Mục tự thấy thẹn không bằng, ưu điểm của hắn hình như chỉ có đẹp trai. 

 Mặt trời lặn mặt trăng lên. 

 Ban đêm hồ Nguyệt Nha càng đẹp. 

 Mặt hồ cùng bầu trời điểm xuyết sao sáng, giữa thiên địa còn có cực quang sặc sỡ, như mơ như ảo, hung thú ở Nam Trạch Địa đông đảo, ít ai lui tới cho nên mới có phong cảnh đẹp như vậy. 

 Trời sao tĩnh mịch, hồ nước trong veo, Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê: "Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng vượt qua tỷ, đến lúc đó tỷ gả cho ta được không?" 

 Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên nụ cười mỉm mê người: "Không cần vượt qua, chỉ cần đệ có thể đuổi kịp sư tỷ, ta liền gả cho đệ." 

 "Một lời đã định." 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên móc tay, tuy rằng rất ấu trĩ, nhưng bọn họ lại cười rất vui vẻ, ra ngoài đi dạo càng thú vị hơn so với tu luyện khô khan. 

 Cảnh đêm qua đi. 

 Trần Mục bắt lấy hai con cá trong hồ. 

 Bọn họ ngồi ở bên bờ, Trần Mục nướng cá, hai tay Khương Phục Tiên nâng má, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong chờ, đây chính là đồ vị hôn phu làm. 

 Trần Mục lấy ra lọ gia vị, thoa đồ gia vị đặc chế lên cá nướng, mùi thơm tràn ngập ở ven hồ: "Sư tỷ, tỷ thường xuyên nấu cho đệ ăn, hôm nay tỷ cũng nếm thử tay nghề của đệ xem." 

 Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta nhận lấy cá nướng, miệng nhỏ nhấm nháp, liên tục gật đầu, khắp khuôn mặt đều là nụ cười hạnh phúc: "Mùi vị rất thơm, đây là món ngon nhất mà sư tỷ từng ăn." 

 Trần Mục không khỏi cười ra tiếng, hắn tự biết bản thân mình, mỹ thực mà vị hôn thê làm càng thơm hơn. 

 Ăn hết cá, hai người nằm trên đồng cỏ mềm mại, Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, Trần Mục ôm bả vai mượt mà của vị hôn thê, bọn họ ngắm trời sao rực rỡ, thỉnh thoảng có sao băng vụt qua. 

 Khương Phục Tiên đột nhiên nâng tay ngọc lên, vê ngón tay trong nháy mắt, Trần Mục vội vàng khuyên can nói: "Sư tỷ, không được, động một chút là hái sao, sau này đời sau của chúng ta còn có thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy nữa không." 

 "Sư tỷ chỉ là muốn đánh ngươi." 

 Khương Phục Tiên vê ngón tay gõ nhẹ lên trán Trần Mục. 

 Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo như hồ Nguyệt Nha, trong đôi mắt xanh thẳm có biển rộng sao trời. 

 Giữa đất trời phảng phất như chỉ có hai người bọn họ. 

 "Sư tỷ." 

 "Chúng ta có được xem như đang yêu đương không?" 

 "Có ý gì?" 


 Gương mặt của Khương Phục Tiên trắng bạc dưới ánh sao. 

 Trần Mục chăm chú nhìn vị hôn thê, gặp được nàng ta mới biết cái gì là hoàn mỹ, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành: "Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp." 

 "Tiểu sư đệ, đệ cũng rất đẹp mắt." 

 Khương Phục Tiên mở miệng cười khanh khách, môi hồng răng trắng, nàng ta vươn tay, dùng mu ngón tay cọ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của Trần Mục, trong mắt tràn đầy yêu thích, nhìn vị hôn phu chậm rãi lớn lên rất không dễ dàng.