Thời điểm Tết Nguyên đán đến gần, các chuyến tàu náo nhiệt đông đúc hơn ngày thường.
Bởi vì tình hình dịch bệnh nên mọi người đều đeo khẩu trang, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cả toa chật kín chỗ. Hầu hết họ đều là những hành khách đã làm việc vất vả bên ngoài trong một năm vừa qua, hiện đang xách theo túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị về quê ăn Tết.
Song, đây chỉ là khoang phổ thông, khoang thương gia nơi Quan Oánh nằm yên tĩnh hơn nhiều.
Khoang tàu rất rộng rãi, không kín chỗ, cũng không ai nói chuyện, mọi người uống cà phê và bấm điện thoại di động. Các nhân viên tàu đi qua đi lại, mỉm cười phục vụ đồ uống cùng đồ ăn nhẹ cho hành khách.
Vì quá yên tĩnh nên âm thanh dễ nhận thấy nhất phát ra từ hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ, nơi có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi làm việc với máy tính xách tay.
Bởi vì ghế ngồi che kín, cô không nhìn rõ mặt của người đó mà chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ nhưng lanh lảnh của những ngón tay đang múa trên bàn phím.
Quan Oánh ngồi ở hàng đầu tiên. Bởi vì tối qua ngủ không ngon nên sau khi lên tàu, cô hạ ghế xuống một nửa, xỏ đôi dép dùng một lần được cung cấp trên tàu, đeo bịt mắt lên và nhắm mắt lại để thư giãn đầu óc.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cục cảm giác được da đầu căng thẳng nhẹ nhõm đi phần nào. Đúng lúc bên cạnh truyền đến một giọng nói lạ lẫm, Quan Oánh tháo bịt mắt nhìn sang.
Đó là một cô gái rất trẻ, trông có vẻ còn là sinh viên. Cô gái đang ngồi ở ghế bên tay phải với Quan Oánh, đeo tai nghe và xem một bộ phim truyền hình trên máy tính bảng, âm thanh mà Quan Oánh nghe thấy là tiếng cười khúc khích khi cô ấy không thể kìm lại được.
Quan Oánh cũng rất quen thuộc với bộ phim truyền hình mà cô gái đang xem – web drama ăn khách gần đây của nền tảng OTT[1] Shenhai: Bí mật mà anh không biết.[1]Nền tảng OTT được hiểu là những ứng dụng (application) trên không gian mạng có khả năng truyền tải nội dung tin nhắn, cuộc gọi thoại hoặc nội dung phim, video và tín hiệu truyền hình.Bộ phim này được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết mạng cùng tên. Trước đó, nó là bộ tiểu thuyết rất kinh điển thuộc thể loại thanh xuân vườn trường. Lần này bộ tiểu thuyết đó được quay thành phim truyền hình, do các ngôi sao nổi tiếng Kha Tinh Phàm và Lan Ương đóng chính. Sau khi ra mắt, bộ phim ngay lập tức trở nên phổ biến trên mạng, được mọi người gọi vui là “Bộ phim bạo đầu năm”. (Lynn: Kha Tinh Phàm và Lan Ương là hai nhân vật từng góp mặt trong bộ Mười tám vị ngọt. Truyện đã có bản edit hoàn tại nhà mình. Ai chưa đọc có thể vào đây)
Thoạt nhìn, cô gái này là kiểu người theo dõi phim truyền hình thời gian thực, những gì đang phát trên màn hình là bản cập nhật từ tối qua. Đại khái là Quan Oánh xem quá lâu, cô gái mới chú ý tới rồi quay sang nhìn. Bắt gặp ánh mắt của Quan Oánh liền cười cười, tháo một bên tai nghe rồi đưa cho cô: “Chị ơi, chị có muốn xem cùng em không?”
Quan Oánh giật mình khi được người lạ mời nhiệt tình như vậy: “Cảm ơn em, không cần đâu.”
Đối phương lại hiểu lầm ý của cô: “Chị đã xem xong rồi ạ? Quào, tốc độ nhanh quá. Tối hôm qua, lúc đầu em cũng muốn xem liền, nhưng hôm nay bắt xe về nhà nên không dám thức khuya, làm em cả đêm hôm qua nằm mơ toàn thấy nội dung phim!”
Quan Oánh không khỏi hỏi: “Em thích phim này lắm hả?”
“Đương nhiên ạ!” Cô gái nghe đến câu hỏi lập tức hồ hởi kể lể: “Không chỉ thích mà em đắm chìm vào nó luôn ấy! Lâu lắm rồi em mới mê mẩn một bộ phim truyền hình đến vậy! Kha Tinh Phàm đẹp trai nhức nách, trước đây em chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại đẹp trai đến thế, bộ lọc nhân vật đúng là khó lường! Lan Ương diễn xuất cũng tốt. Đúng như mong đợi, tình yêu nam nữ cần phải được diễn bởi trai xinh gái đẹp thì mới có cảm giác được! Yêu thầm thời đi học đúng là chọc đúng chỗ rồi!”
Sau khi nói xong, cô sinh viên có vẻ lo lắng rằng mình nói chưa đủ thuyết phục, bèn bồi thêm: “Mà em không chỉ thích mỗi phim đâu, em còn là một fan của nguyên tác. Em rất thích cuốn tiểu thuyết gốc.”
Tiếng nói chuyện của hai người không lớn, nhưng sự yên tĩnh trong khoang cũng đủ để người khác nghe thấy. Một hàng ghế thương gia có ba ghế, Quan Oánh và cô sinh viên ngồi cạnh nhau, nhưng có một ghế riêng ở phía bên kia lối đi, còn có một cô gái trẻ đang ngồi ở đó. Người này bỗng quay sang tham gia vào cuộc trò chuyện: “Tôi cũng theo dõi bộ phim này. Bà là fan của nguyên tác nên tôi hơi tò mò, chẳng hay bà có biết chuyện này không?”
Cô sinh viên nói rất nhiều, nhưng thấy Quan Oánh có vẻ không nhiệt tình lắm. Mới đầu còn đang chịu đả kích, không ngờ liễu ám hoa minh hựu nhất thôn[2] lại có người chủ động tìm đến, hai mắt cô nàng sáng lên: “Chuyện gì cơ?”[2]Nguyên văn câu thơ này là “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng). Đây là câu thơ được trích từ tập thơ “Thăm làng Sơn Tây” của nhà thơ Lữ Du thời nhà Tống, với ngụ ý nếu dùng cách này không được thì bạn vẫn có thể tìm cách khác để giải quyết vấn đề.“Nghe nói cuốn tiểu thuyết này kể về câu chuyện của chính tác giả, chuyện này có thật không?”
“Ừm chuyện này hả, tôi cũng không rõ…”
“Chẳng phải bà là fan nguyên tác sao, vậy mà không biết cái này hả?”
“Quan Quan chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về chuyện đó, chị ấy cũng rất ít đề cập đến cuốn tiểu thuyết này. Nhưng hồi xưa, khi lần đầu tiên đăng nó trên mạng, chị ấy đã nói rằng tiểu thuyết được viết cho thời thanh xuân của bản thân. Nghe ý nghĩa này, chắc hẳn là viết về chuyện của chính chị ấy nhỉ?”
“Nói cách khác, thật sự có một Tạ Thành Văn bản đời thực?”
Tạ Thành Văn là nhân vật do Kha Tinh Phàm thủ vai, nữ chính của bộ phim này, Quý Thư đã lặng lẽ yêu thầm nam thần trong trường nhiều năm, và anh chàng cũng là nam thần mới nổi trong lòng rất nhiều cô gái đu web drama dạo gần đây.
Cô sinh viên tròn xoe mắt, “Cho dù có thì chắc cũng đã qua xử lý nghệ thuật rồi? Ít nhất không đẹp trai như Kha Tinh Phàm…”
Hai người cười nói vui vẻ, thu hút sự chú ý của những hành khách khác. Lúc này cả hai mới ý thức được nơi đây vẫn là chốn công cộng nên vội vàng dừng lại, “Nếu chị không muốn xem thì em xem tiếp vậy.”
Quan Oánh ra hiệu cho cô ấy tiếp tục, cô sinh viên vừa nhấp vào video vừa lẩm bẩm: “Nhưng nếu Quan Quan chịu ra mặt nói chuyện thì tốt biết mấy. Thực ra, mình cũng khá tò mò không biết trên đời này thật sự có một Tạ Thành Văn hay không…”
Sau khi xác định cô nàng đã nhập tâm lại vào phim, hơn nữa cô gái đằng kia cũng đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Quan Oánh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô không ngờ lại trùng hợp đến thế, trong một khoang tàu nhỏ như vậy lại có thể gặp được hai người mê phim truyền hình, một người trong đó còn tự nhận là fan nguyên tác, xem ra cô vẫn còn đánh giá thấp độ nổi tiếng của bộ phim này.
Nhấp vào WeChat, quả nhiên Tây Tây lại gửi thêm vài tin nhắn: Cục cưng mến thương ơi! Bà thực sự không muốn tham gia vào sự kiện tuần tới sao? Phía đoàn phim rất hy vọng bà có thể tham gia! Bà biết đấy, mức độ nổi tiếng của “Bí mật” hiện nay rất cao. Ngoài diễn viên, khán giả cũng rất quan tâm đến bà với tư cách là tác giả của nguyên tác. Nếu bà có thể tham gia quảng bá, đó sẽ là một chủ đề hay!
Tây Tây: Tôi biết bà đã về quê, nhưng sự kiện này vốn là một sự kiện trực tuyến, nên nó không ảnh hưởng gì đâu. Chỉ là một buổi kết nối trực tuyến, bà thậm chí không cần phải lộ mặt, bà thực sự không nghĩ đến à?
Tây Tây: Hoặc nếu bà thực sự không muốn quảng bá với mọi người, thì sao không để tôi sắp xếp một cuộc phỏng vấn cá nhân? Ở dạng văn bản, tôi sẽ tạo một nhóm WeChat cho bà và giới truyền thông, bà chỉ cần trả lời một số câu hỏi là được rồi!
Quan Oánh thở dài, gõ chữ trả lời: Như tôi đã nói trước đây, tôi sẽ không tham gia các hoạt động quảng bá. Hơn nữa, tôi không góp gì vào hạng mục này ngoài việc là tác giả nguyên tác, thành công hiện giờ của bộ phim là do công lao của đoàn làm phim và nhà sản xuất, không liên quan gì đến tôi. Vì vậy tôi sẽ không góp vui đâu.
Tây Tây đang chờ cô trả lời mình, thấy vậy vội vàng nhắn lại: Chuyện trước quên đi, chuyện sau tôi không đồng ý, bộ phim này thành công sao lại không liên quan đến bà? Nếu không có tiểu thuyết của bà làm bản lề, thì bộ phim này còn chả quay được!
Nhưng cô ấy cũng hiểu ý của Quan Oánh. Khi bộ phim bắt đầu bấm máy, cô đã nói với cô ấy và nhà sản xuất rằng bản thân sẽ không tham gia các hoạt động quảng bá sau đó. Hôm nay Tây Tây đến hỏi là vì đoàn làm phim tìm tới, trong lòng cô ấy cũng muốn thử vận may, nhưng bây giờ xem ra vẫn không được.
Tây Tây: Thôi được, giờ bà cũng nói đến thế rồi, tôi sẽ không ép buộc bà nữa. Để tôi thay bà nhắn lại với bên kia.
Tây Tây là người đại diện của Quan Oánh, cô ấy luôn giải quyết những vấn đề này cho cô, Quan Oánh gửi lại một biểu tượng cảm xúc Duffy hôn gió để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Quan Oánh: Cảm ơn bé Tây Tây, tôi biết bà là tuyệt nhất mà!
“Em bé” Tây Tây tuyệt nhất được khen ngợi, nhưng vẫn cảm thấy hơi tiếc: Thực ra, tôi thực sự nghĩ bà nên góp mặt. Đây là lần đầu tiên tiểu thuyết của bà được dựng thành phim, hiệu ứng phát sóng còn tốt nữa. Bà nên nhân cơ hội này để làm cho tên tuổi của mình nổi hơn một chút, điều này rất tốt cho việc tác phẩm được chuyển thể và chuyện bán bản quyền sau này. Nhưng nếu bà đã khăng khăng…
Quan Oánh hiểu ý của cô ấy. “Bí mật mà anh không biết” là cuốn tiểu thuyết đầu tiên cô cho ra mắt trên mạng dưới bút danh Quan Quan từ thời đại học. Đây vừa là tác phẩm đầu tay vừa là tác phẩm giúp cô thành danh, bây giờ nó lại là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô được dựng thành phim.
Tây Tây hy vọng rằng cô có thể tận dụng sự nổi tiếng của bộ phim này để tăng thêm hào quang cho lý lịch của mình, với tư cách là một người đại diện, đó là một quyết định rất đúng đắn. Nếu là tác phẩm khác, Quan Oánh sẽ không ngại hợp tác trong phạm vi bản thân tiếp nhận, nhưng cuốn tiểu thuyết này thì không.
Nghĩ đến những gì hai cô gái vừa nãy nói, hiển nhiên là bây giờ mọi người đều tò mò về cô, và nếu cô tham gia phỏng vấn thì chẳng cần nói cũng biết mình sẽ bị hỏi cái gì. Nhưng những chuyện đó là chuyện cô không muốn nhắc đến nữa.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi cho Tây Tây thêm một vài biểu tượng cảm xúc Teletubbies cúi đầu để bày tỏ lời xin lỗi.
Khoảnh khắc này là điều mà Tây Tây đã chờ đợi, cô ấy lập tức tiếp lời: Nếu bà đã thấy áy náy, vậy bà có thể trả lời cho tôi một câu hỏi không?
Quan Oánh lập tức nâng cao cảnh giác, trước khi cô kịp ngăn lại, một câu hỏi đã hiện lên: Bà định khi nào viết cuốn sách mới?
Quan Oánh rên lên, nhắm mắt lại trong đau khổ.
Tây Tây: Bà không muốn đi quảng bá cho bộ phim mới, OK, không sao. Dù sao đây không phải là chuyên môn của bà. Tuy nhiên, cuốn sách mới mà bà hứa với tôi đã bị trì hoãn hơn nửa năm, Tết Nguyên đán cũng sắp đến rồi, ấy vậy mà tôi thậm chí còn chưa thấy nổi cái Tiết tử, bà cũng phải cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra chứ!
Nhìn một loạt câu hỏi, Quan Oánh cảm thấy như thể cô đã nghe thấy giọng nói của Tây Tây qua màn hình, mọi cảm xúc tích tụ trong lòng cô những ngày vừa qua dâng trào, một trong số chúng không thể kìm nén được mà trả lời: Tôi nghĩ hình như tôi không viết ra được…
Tây Tây: Không viết ra được? Không viết ra được là có ý gì? Ý bà là sao?
Tuy nhiên, Quan Oánh đã hối hận ngay sau khi gửi nó đi. Cô vội sửa lời: Có ý gì đâu. Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm, vậy thôi nhé, nói chuyện với bà sau.
Nói xong, mặc kệ Tây Tây có phản ứng gì, cô ném điện thoại vào trong túi, mặc kệ sự đời.
Sau đó, Quan Oánh thở phào một hơi, tựa đầu vào cửa sổ xe, ngẩn người nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Phim chuyển thể từ tiểu thuyết thành công ăn khách, từ góc nhìn của người ngoài cuộc, chắc hẳn họ sẽ cảm thấy tâm trạng cô bây giờ phải xuân phong đắc ý lắm, sự nghiệp đạt đến đỉnh cao mới, tương lai xán lạn. Nhưng chỉ mình cô biết, mọi chuyện không phải như vậy.
Vò tóc với vẻ phiền não, Quan Oánh cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau, cô không muốn nghĩ nữa.
Trong phần còn lại của chuyến đi, Quan Oánh chỉ ngủ.
Tám giờ tối, khi tàu cao tốc đến ga Giao Châu[3], cô kéo hành lý bước xuống tàu giữa dòng người đông đúc.[3]Giao Châu: là một thành phố cấp phó địa khu thuộc địa cấp thị Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Đây cũng là quê hương của Tiêu Nhượng và Thẩm Ý trong Mười tám vị ngọt, dự là nơi đây cũng sẽ là địa điểm khởi nguồn cho câu chuyện của hai nhân vật chính trong hố mới.Chắc vì cuối cùng cũng về đến nhà, nhìn sảnh ga quen thuộc nơi quê hương, cô thấy tâm trạng phấn chấn lên rất nhiều.
Tình cờ, cô nhìn thấy một biển quảng cáo ở góc quẹo phía trước.
Đó là biển quảng cáo trang phục thể thao của Kha Tinh Phàm, nhìn khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của cậu thanh niên trên màn hình điện tử lớn, Quan Oánh nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai cô gái trên tàu lúc chiều.
Trên đời này thật sự có Tạ Thành Văn sao?
Cứ cho là có, anh ta chắc chắn không đẹp trai bằng Kha Tinh Phàm…
Một hình ảnh hiện lên trong đầu cô. Đó là vào buổi tối, ánh tà dương đỏ quạnh như máu, chàng trai mặc áo đỏ đứng dưới bóng trời chiều. Người ấy cao lớn đứng đó như sống trong quả cầu lửa, nhưng đôi mắt của người ấy lại đen láy và trầm tĩnh.
Nó giống như khối băng tinh khiết, lại giống như một ngọn núi tuyết không thể với tới, khiến người ta khao khát nhưng lại cảm thấy vĩnh viễn không thể chạm tới.
Giống như cảm giác của cô đối với người ấy trong nhiều năm qua…
Quan Oánh định thần lại, ý thức được mình đang nghĩ gì, cô cười vừa u sầu bất lực, lại có nét bất mãn.
Ai bảo người ấy không đẹp trai bằng Kha Tinh Phàm?
Lúc đó cô muốn bác bỏ, rõ ràng anh ấy đẹp trai hơn Kha Tinh Phàm rất nhiều!
Những người này tò mò về “Tạ Thành Văn” đời thực, nhưng điều họ không biết là cho dù cô là người trong cuộc muốn gặp lại anh, e rằng cũng chỉ là ước mong xa vời mà thôi…
Điện thoại trong túi rung lên, là mẹ cô gọi, chắc là hỏi xem cô đã về đến chưa. Ngay khi Quan Oánh chuẩn bị nghe máy, cô chợt nhìn thấy một bóng người trong đám đông.
Cô sững người trong giây lát. Ba giây sau, cô điên cuồng chen qua đám đông và chạy về hướng đó.
Một người qua đường bị cô xô đẩy, phát ra âm thanh kinh ngạc. Nhưng cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ biết liều lĩnh gạt đám đông trước mặt, muốn đến gần hơn, mặc kệ tất cả.
Nhưng khi cô vật vã mãi mới chen qua được, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy một dòng người tấp nập, không phải bóng dáng cô vừa thấy.
Mình nhìn lầm sao?
Tiếng phát thanh vang vọng trong đại sảnh, cô đứng ngây ra đó, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Chắc là nhìn nhầm rồi.
Cô chậm rãi chớp mắt, nghĩ rằng gần đây có lẽ mình phải chịu nhiều áp lực nên sinh ra ảo giác.
Người ấy không thể có mặt ở đây. Là do cô suy nghĩ quá nhiều.HẾT CHƯƠNG 1