Không phải tự nhiên mà Quan Oánh có phỏng đoán như vậy, thật ra cô đã thắc mắc từ lâu. Phó Thời Xuyên dễ tính quá nhỉ, gì mà cứ ngoan ngoãn đi các buổi xem mắt được sắp xếp cho? Nếu đổi lại là mình, cô sẽ phải phản kháng và đấu tranh một chút, càng đừng nói đến người có thể ngăn cản mẹ nuôi chó nếu bản thân không đồng ý như Phó Thời Xuyên.
Bởi vậy, trước đó cô luôn cảm thấy rằng nếu điều này cứ tiếp diễn như thế, Phó Thời Xuyên nhất định sẽ có hành động.
Dì Cao còn đang giải thích: “Bác biết bây giờ nói ra đã muộn, nhưng thực sự chuyện này xảy ra quá đột ngột, không còn cách nào khác, hi vọng cháu có thể thông cảm…”
Quan Oánh hỏi dò: “Dì Cao ơi, Phó Thời Xuyên thực sự đã đi làm trở lại rồi ạ? Chẳng phải hôm nay mới mùng 2 Tết thôi sao, công việc gì mà làm sớm như vậy?”
Dì Cao dừng một chút: “Đúng vậy… Do công ty nó sắp xếp, bác cũng không rõ lắm…”
Được lắm, Quan Oánh có thể chắc chắn rằng anh đã tháo chạy!
Cô không ngạc nhiên khi Phó Thời Xuyên bỏ chạy, điều cô không ngờ tới là anh đã đi xem mắt với tám trăm người (nói quá), nhưng tới khi đến lượt cô, anh lại chống cự và bỏ chạy, số cô xui đến thế sao?
Quan Oánh phát điên, Quan Oánh cáu rồi.
Cùng lúc đó, cô lập tức nghĩ đến một vấn đề trí mạng: Phó Thời Xuyên cứ thế bỏ chạy, chẳng phải sợi dây mà mình dày công vun đắp sắp đứt rồi sao?
Ngay cả khi dì Lưu sẵn sàng sắp xếp lần xem mắt thứ ba cho cô, thì cũng không thể với đến Phó Thời Xuyên, người đã trốn về Bắc Kinh!
Quan Oánh lập tức trở nên lo lắng, trong đầu suy nghĩ 7749 lần. Một lúc sau, linh quang chợt lóe, cô nói: “Không sao đâu ạ, nếu là chuyện công việc thì cháu có thể hiểu được.”
Dì Cao vui mừng khôn xiết, đang định nói thì Quan Oánh đã tiếp tục: “Nhưng dù là vì công việc thì anh ấy vẫn cho cháu leo cây, chẳng lẽ anh ấy không thể gọi điện thoại riêng giải thích cho cháu sao? Vì buổi hẹn hôm nay, cháu đã từ chối lời mời của mấy người bạn!”
Bởi vì đối phương là mẹ của Phó Thời Xuyên, giọng điệu của Quan Oánh rất dịu dàng, không hề giở giọng hỏi tội chút nào, mà tỏ vẻ nũng nịu của thiếu nữ ăn vạ bề trên. Điều đó cũng khiến đối phương không thể từ chối.
Quả nhiên dì Cao chỉ ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: “Cháu nói không sai, con trai bác cho cháu leo cây, nó thực sự phải đích thân xin lỗi cháu!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Quan Oánh luôn cảm thấy câu nói sau cùng có vẻ ngượng ngùng của dì Cao không giống như là thỏa hiệp, mà là nhẹ nhõm, giống như yêu cầu của cô chính là điều mà dì ấy muốn…
Chết rồi, chả lẽ vì giận Phó Thời Xuyên tự ý bỏ trốn, cho nên dì Cao định nhờ mình mắng anh ấy thật nặng sao?
Cô không có gan làm thế đâu!
Quan Oánh không dám và cũng không muốn mắng Phó Thời Xuyên, cô chỉ tìm mọi cách để duy trì mối quan hệ giữa hai người. Ngay cả khi buổi xem mắt thất bại, nếu Phó Thời Xuyên có thể đích thân gọi điện cho cô, thì ít nhất cô có thể thông qua một cơ hội chính đáng để lấy được số điện thoại của anh, sau này làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Bạn biết đấy, mặc dù Quan Oánh cũng có số điện thoại của anh khi còn học cấp ba, nhưng cô biết được điều đó thông qua bạn bè, đó là có được một cách bất hợp pháp. Cô lưu nó trong điện thoại di động, nhưng xưa giờ không dám gọi.
Nghĩ ra biện pháp đối phó trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà lại không sợ hãi khi đối mặt với khó khăn, Quan Oánh cảm thấy gần đây bị đánh liên tiếp mà bản thân vẫn rất kiên cường, có thể gọi cô là một hình mẫu cho càng bị đàn áp thì càng bùng nổ, không bao giờ chịu bỏ cuộc!
Sau khi cúp điện thoại, cô sững người tại chỗ một lúc, vẫn cảm thấy mất mát.
Bất luận như thế nào thì sau tất cả, đó lại là một sự thất bại sau những chờ mong. Soi mình trong gương sau khi ăn vận tươm tất, cô rũ vai thở dài, lấy máy tính, mở bài đăng đêm Giao thừa.
Bất ngờ là sau hai ngày hai đêm, bài đăng chẳng có ai quan tâm khi đó giờ lại đầy ắp những bình luận.
“Lại thêm chuyện tái hợp với mối tình đầu sau N năm sao? Chia sẻ đi, cặp đôi thứ bảy của mùa xuân năm nay.”
“Bài đăng này không tệ. Mở bài hơi cũ, nhưng chủ thớt viết có rất cảm giác. Tui sẽ chờ đến ngày đi ăn cưới nha!”
“Là thật sao? Nếu là thật, chủ thớt có thủ đoạn đấy, tung lưới có định hướng, khóa lại mục tiêu một cách chính xác, sao tui không nghĩ ra chiêu này nhỉ!”
“Lầu trên cẩn thận, chủ thớt tính toán tường tận đến thế, kết quả chẳng phải vẫn khóa sai…”
“Mở bài cũ chỗ nào, rõ ràng là rất có sáng tạo! Tìm nhầm đối tượng xem mắt khiến tôi cười ngặt nghẽo! Tôi nghĩ đối tượng xem mắt lần đầu bị tìm nhầm cũng không tồi. Nếu chủ thớt là tay viết có nghề, có khi lại sắp xếp cho anh ta thượng vị cũng nên, nghe hơi bị kịch tính đấy!”
“Vậy sau đó thì sao? Tối nay bà định cùng nam thần đích thực đi xem mắt sao? Chờ tin vui từ chủ thớt!”
“Chủ thớt xông lên!!!”
Tổng cộng có khoảng hơn chục bình luận, Quan Oánh đọc hết một lượt, càng đọc càng sầu.
Không có sau đó! Buổi đi xem mắt với nam thần đích thực thất bại rồi! Chủ thớt lại thất bại thảm hại rồi!
Và tại sao nhiều người lại nghi ngờ rằng đó chỉ là hư cấu! Vì không muốn viết tiểu thuyết nên mình mới đến đây để thổ lộ những lời thật lòng với họ, nhưng tất cả đều nghĩ rằng mình đang bịa, ghét quá đi mất!
* * * * *
Bởi vì nghĩ rằng tối nay, cô sẽ đi xem mắt, bố mẹ cô đã ra ngoài ăn tối. Vì vậy sau khi bị cho leo cây, Quan Oánh hết cách, đành gọi đồ ăn ngoài rồi lẻ loi ăn xong bữa, thỉnh thoảng lại quay ra kiểm tra điện thoại.
Cô biết mình đang chờ đợi điều gì. Cuối cùng, khoảng chín giờ ba mươi tối, điện thoại di động của cô lại reo.
Vẫn là một dãy số xa lạ, Quan Oánh vừa nhìn đã cảm thấy tim đập rộn lên, hít sâu một hơi rồi nhấc máy: “A lô?”
“Xin chào, là cô Quan sao?” Giọng nói thật quen thuộc.
Phó Thời Xuyên!
Thực sự là Phó Thời Xuyên!!!
Quan Oánh cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thường, “Tôi đây.”
“Chào cô Quan, tôi là Phó Thời Xuyên, tôi là người được sắp xếp gặp cô tối nay…”
“Tôi biết.” Quan Oánh vẫn không kìm chế được, cướp lời: “Tôi biết là anh…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã thấy hối hận, sợ anh nghe ra sự khác thường trong giọng nói của mình.
May mắn thay, Phó Thời Xuyên chỉ dừng một lát rồi nói: “Tôi gọi điện tới, chủ yếu là để xin lỗi cô về cuộc hẹn tối nay của chúng ta, xin lỗi vì tôi đã không thể đến đúng hẹn.”
“Mẹ anh đã nói với tôi rồi. Bác ấy nói anh có việc gấp ở Bắc Kinh nên phải về sớm.” Quan Oánh nói.
Cô không tin lý do này, giống như dì Cao cũng không tin. Nhưng anh là Phó Thời Xuyên, nên Quan Oánh sẵn sàng nhường cho anh một bậc thang để đi xuống.
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Ở bên kia, Phó Thời Xuyên xoa trán, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ kính sát đất, trông anh có vẻ phiền não.
Cả tối nay, anh đã có vẻ mặt như vậy.
Phó Thời Xuyên đã ở nước ngoài nhiều năm, cuối cùng lần này anh đã trở về nhà, cha mẹ đều rất nhớ anh. Vì vậy, anh mới ở nhà ăn Tết, và rất hợp tác với các yêu cầu khác nhau của mẹ mình, chẳng hạn như bắt anh đi xem mắt.
Nhưng điều anh không ngờ tới là mẹ sẽ sắp xếp vô tận, như thể bà sẽ không chịu dừng lại, sẽ không chịu bỏ qua cho đến khi anh lĩnh giấy đăng ký kết hôn ở quê nhà. Vì vậy, anh quyết định chạy trốn.
Trùng hợp là ở Bắc Kinh xảy ra chút chuyện nên anh trực tiếp tiền trảm hậu tấu, lên máy bay mới gửi tin nhắn cho mẹ. Nhưng khi đến Bắc Kinh, Phó Thời Xuyên nhận được cuộc gọi từ mẹ, nói rằng anh phải gọi điện cho cô gái mà anh đã lỡ hẹn để xin lỗi.
Cho phụ nữ leo cây quả là không đúng, nên anh đồng ý, nhưng lại sửng sốt khi nghe rõ ràng tên của đối phương.
Quan Oánh.
Nếu anh nhớ không lầm, cái tên này anh đã nghe qua vài lần trong mùa xuân này.
Người sẽ xem mắt với anh tối nay là cô ấy?
Anh xem bức ảnh do mẹ gửi đến, quả nhiên không sai, đó là người anh biết.
Phó Thời Xuyên cảm thấy mọi chuyện có phần rắc rối rồi.
Bởi vì phải đi xem mắt quá nhiều người, nên anh không thèm đọc hồ sơ của đối phương trước. Vậy nên trước khi bỏ trốn, anh cũng không biết tên của cô gái có hẹn với mình tối nay.
Người lạ thì không sao, đằng này lại là người quen, còn là phù dâu của vợ bạn học cũ, hình như cô ấy là bạn thân của cô dâu thì phải?
Cho chị em tốt của vợ bạn thân leo cây, Phó Thời Xuyên cảm thấy hành động lần này của mình thật vô đạo đức, chưa nói đến chuyện đối phương thậm chí còn từng nhặt được chó của mình, có thể coi là từng có ơn với anh.
Vì vậy khi về đến nhà, anh gọi điện cho cô ngay lập tức.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ tức giận, hoặc ít nhất là bày tỏ vài câu không hài lòng. Nhưng thật không ngờ, cô lại chỉ nhẹ nhàng chấp nhận lời bào chữa vụng về của anh.
Ngược lại, điều này càng khiến Phó Thời Xuyên cảm thấy tội lỗi.
Quan Oánh còn đang thắc mắc tại sao anh không lên tiếng, liền nghe Phó Thời Xuyên nói: “Quả thật ở Bắc Kinh, tôi có chút việc, nhưng cũng không vội đến thế. Tôi về sớm là bởi không muốn đi xem mắt nữa, vì vậy tôi đã kiếm một cái cớ.”
… Chuyện gì đây? Sao tự dưng lại đi thú nhận tất cả?
Quan Oánh thầm nghi hoặc, theo bản năng nói: “Anh… Anh không muốn đi xem mắt sao? Vậy anh có thể nói thẳng cho tôi biết, không cần…”
“Tôi không muốn đi xem mắt với người khác.” Phó Thời Xuyên ngắt lời cô: “Nếu biết người đó là cô, tôi sẽ không bỏ đi.”
Anh ấy vừa nói gì?
“Nếu biết người đó là cô…”
Trong phòng khách yên tĩnh, Quan Oánh đang cầm điện thoại, cảm thấy mặt mình đã đỏ bừng!
“Anh, ý anh là…” Cô lắp bắp.
“Cô lại quên rồi sao? Chúng ta vừa mới gặp nhau vào đêm Giao thừa.” Trong giọng nói của Phó Thời Xuyên có sự bất lực.
“Tôi đi vội quá nên không biết rằng cô là người gặp tôi tối nay. Nếu không, tôi sẽ không thất lễ như vậy, dù sao chúng ta cũng có duyên từng làm phù rể và phù dâu cho vợ chồng nhà Trương Chi Dương, và vì cô đã nhặt được Phó Bác Văn.”
Anh cảm thấy có lẽ trí nhớ của cô gái họ Quan này thật sự không tốt lắm. Hai lần gặp mặt cách nhau không xa, chuyện xảy ra cũng khá thú vị, thế mà cô lại quên hết tất cả.
Có vẻ như không chỉ khuôn mặt của anh là khó nhớ, mà cả tên của anh cũng vậy.
Quan Oánh sững người một lúc, giờ mới hiểu ý của Phó Thời Xuyên.
Anh cảm thấy dù sao bọn họ cũng đã gặp nhau hai lần, lại có bạn chung. Nếu biết tối nay người mà mình sẽ gặp mặt là cô, anh nhất định sẽ không cho cô leo cây.
Quan oánh chạm vào má mình, nó vẫn còn nóng đến kinh người. Cô hơi thất vọng, càng thêm ngượng ngùng. Cũng tại mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ với mỗi câu của Phó Thời Xuyên mà trí tưởng tượng đã bay xa, mặt còn đỏ thành như vậy!
Nhưng mà anh lại tưởng rằng mình đã quên hai lần gặp mặt, làm sao cô có thể quên được! Ngược lại, cô còn lo lắng trong thời gian ngắn gặp mặt quá nhiều, anh sẽ cảm thấy quá trùng hợp, nghi ngờ cô cố ý tiếp cận mình!
Mặc dù đó là sự thật…
Lẽ ra cô nên giả vờ “chợt nhận ra” như lần trước, nhưng khi nghe thấy tiếng thở của anh ở đầu dây bên kia, cô mím môi thì thầm: “Tôi nhớ rồi.
“Lúc nhìn thấy tên của cậu, tôi còn đang suy nghĩ, thật trùng hợp…”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, giống như một con mèo con cẩn thận thò đầu ra làm nũng, Phó Thời Xuyên hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Anh nói, “Tôi nghe nói cô cũng làm việc ở Bắc Kinh, phải không?”
“Phải…”
“Vậy đợi cô trở về, tôi sẽ mời cô một bữa cơm để đền tội, được không?”
Anh ấy muốn mời mình ăn tối!
Điều này còn tốt gấp hàng trăm lần so với những gì cô mong đợi!
Đôi mắt của Quan Oánh thoáng chốc sáng lên: “Được chứ!”
Nói xong mới phát hiện mình quá kích động, cô lại ho khan vài tiếng: “Ý của tôi là, được, tôi có thời gian, chúng ta là đồng hương, coi như kết bạn với nhau…”
“Tốt, khi nào cô về Bắc Kinh, tôi sẽ liên lạc lại sau.”
“Được…”
Sau khi cúp máy, Phó Thời Xuyên thở phào nhẹ nhõm và bước ra khỏi phòng.
“Xà nẹo với bạn gái xong rồi à?” Một giọng nói trêu tức truyền đến.
Lạc Ninh dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, gác một chân lên bàn cà phê, ngẩng đầu trêu ghẹo nhìn anh.
Hôm nay anh ta từ Giao Châu trở về với Phó Thời Xuyên, đây là nhà của Lạc Ninh ở Bắc Kinh, anh ta mới mua năm ngoái, còn Phó Thời Xuyên vừa trở về Trung Quốc chưa có chỗ ở. Xét thấy nhà của Lạc Ninh cách tòa nhà Thâm Hải chỉ nửa giờ lái xe, đi lại rất thuận tiện. Hiện tại anh ta chưa lập gia đình cũng chưa có bạn gái, trong nhà còn vài phòng trống không ai sử dụng, vì vậy Phó Thời Xuyên không thèm khách sáo, trực tiếp dọn vào đây ở.
Phó Thời Xuyên: “Tôi đã nói rồi, đó là đối tượng xem mắt, không phải bạn gái.”
“Đối tượng xem mắt? Đối tượng xem mắt gì mà ông vừa về đến nhà đã vội gọi điện thoại cho người ta, còn trốn trong phòng ưỡn à ưỡn ẹo lâu như vậy. Còn lâu tôi mới tin.” Lạc Ninh cười gian: “Tôi thấy không phải đối tượng xem mắt, là đối tượng cần theo đuổi mới đúng?”
“Đương nhiên là bởi vì tôi đuối lý rồi.”
Lạc Ninh nhướng mày, Phó Thời Xuyên thấy tên này sẽ không bỏ qua khi chưa có được đáp án, bởi vậy anh nói: “Cô gái tôi sẽ gặp tối nay, không ngờ lại là người quen. Lần trước, chúng tôi đã cùng làm phù dâu phù rể trong một đám cưới của bạn học cũ.”
Lạc Ninh hiểu ra: “Đây là cho người quen leo cây rồi! Đúng là xấu xa thất đức, người ta có quyền gửi bài phốt ông cho bot độc lạ đối tượng xem mắt đấy.”
“Nói có vẻ thành thạo quá nhỉ, sao nào, ông từng bị phốt rồi à?”
“Làm sao tôi có thể bị phốt? Tôi khác ông. Ngay cả khi gặp phải đối tượng xem mắt kỳ thị trình độ học vấn của mình, tôi vẫn có thể duy trì phong thái của một quý ông. Đây chính là sự khác biệt.”
Phó Thời Xuyên biết Lạc Ninh lại nhắc đến cô gái tốt nghiệp Thất Trung, người đã tỏ thái độ coi thường trình độ học vấn cấp ba của cậu ta trong lần gặp trước, anh có phần cạn lời. Chỉ là một vấn đề nhỏ như vậy mà cái tên này đã nói về nó những ba lần trong dịp Tết, điều đó cho thấy thường ngày, cậu ta ít khi bị ai chê bai.
Anh đổi chủ đề: “Không xem phim thần tượng tình cảm lãng mạn nữa à, cô bé?”
Lạc Ninh trợn tròn mắt, “Cứ xem phim thần tượng thì là con gái hết à? Ông cổ hủ vừa thôi. Tôi cũng đã nói rồi, tôi đang làm việc!”
TV trong phòng khách đang phát một bộ web drama nổi tiếng gần đây, Phó Thời Xuyên chưa xem bao giờ. Nhưng dịp Tết ở nhà, anh đã nghe mấy đứa cháu gái đang học cấp hai thảo luận về nó, lúc đó anh có liếc qua vài lần. Không ngờ hôm nay vừa lên máy bay, lại thấy Lạc Ninh cũng đang xem.
Anh nhớ mang máng hình như bộ phim này có tên là… “Bí mật mà anh không biết”?
“Dự án này gần đây rất nổi tiếng, nghe nói Thâm Hải muốn ra mắt phiên bản điện ảnh, tôi rất có hứng thú với nó.” Lạc Ninh nói.
Đây thực chất là lý do tại sao anh ta trở lại Bắc Kinh sớm. Lạc Ninh đã vào nghề được sáu năm, làm nghề sản xuất phim được bốn năm, năm ngoái anh ta được thăng chức làm nhà sản xuất, hạng mục đầu tiên Lạc Ninh quản lý có thành tích khá tốt, hiện tại anh ta đang tìm kiếm dự án thứ hai.
Phó Thời Xuyên nhìn những nam thanh nữ tú tràn ngập thanh xuân trên màn hình, nổi lên hứng thú: “Nội dung về gì?”
“Nội dung kể về câu chuyện của một cô gái đã yêu thầm một chàng trai từ thời cấp ba tới đại học, cuối cùng hai người đến với nhau.” Lạc Ninh nói: “Nghe nói nó được chuyển thể từ kinh nghiệm thực tế của chính tác giả.”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi mỉm cười.
Lạc Ninh hỏi: “Ông tin chuyện này không?”
Phó Thời Xuyên: “Tôi tin hay không, quan trọng sao? Ông có tin không?”
Lạc Ninh nói với vẻ gian xảo: “Tôi tin hay không, không quan trọng, chỉ cần khán giả tin là được.”