Quan Oánh đang hồi hộp, nhưng Phó Thời Xuyên lại mỉm cười giơ tay ra hiệu: “Cô Quan, mời ngồi.”
Sau khi hai người ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn ra, mỗi người lấy một bản, nhưng Quan Oánh không thèm đọc mà mượn cơ hội gọi món để lén quan sát Phó Thời Xuyên.
Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Có phải những lời của người phục vụ làm cho anh ấy nghi ngờ? Anh ấy sẽ không nghĩ hành vi đến sớm như vậy của mình là kỳ lạ, là có vấn đề chứ?
Quan Oánh nhận ra mình luôn cảm thấy chột dạ khi đối mặt với Phó Thời Xuyên, sợ rằng anh sẽ phát hiện ra những gì bản thân nghĩ chỉ là trùng hợp, thực chất là do một tay cô âm thầm tính toán, hoạch định lòng người, bày mưu tính kế, kiểm soát cục diện…
Thực lòng thì đến lúc này, Quan Oánh đôi khi còn thấy khâm phục chính mình, tự nhiên có thể dần dần tiến tới ngồi chung một bàn dùng bữa với Phó Thời Xuyên. Cô thậm chí chưa hẹn hò bao giờ, lần đầu tiên bỏ công bỏ sức theo đuổi một người, quả thực có thể so sánh với nữ chính trong truyện của Tháp Tháp.
À, Tháp Tháp là bạn tốt của cô, và là một tác giả chuyên viết thể loại công lược. Mấy ngày nay Quan Oánh quá nhàn rỗi, thậm chí cô còn lôi tuyệt tác của cô bạn ra đọc như sách giáo khoa, sau đó vạch ra mục tiêu chiến lược sơ bộ cho bữa cơm này.
Chỉ cần có thể thành công gặp được Phó Thời Xuyên, ít nhất cô phải add được WeChat của anh trước khi bữa trưa kết thúc! Chỉ có như vậy thì sau này cả hai mới có cơ hội liên lạc lại.
Đương nhiên, nếu có thể có được cái hẹn kế tiếp ngay trong bữa cơm này thì càng tốt. Nhưng đó là mục tiêu cao nhất, không đạt được cũng không sao. Duy chỉ WeChat là tuyệt đối không thể nhượng bộ!
Sau khi sắp xếp lại kế hoạch tác chiến trong đầu, Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình đã bình tĩnh lại phần nào, nhận thấy Phó Thời Xuyên dường như đã gọi gần xong, cô nhanh chóng gọi bừa hai món rồi trả lại thực đơn.
Đợi người phục vụ rời khỏi, Phó Thời Xuyên nói: “Ngại quá, tôi đến muộn.”
Làm sao có thể bắt nam thần xin lỗi!
Quan Oánh lập tức nói: “Không sao, tại tôi tới sớm!”
Nói rồi bổ sung: “Nhà tôi ở gần đây nên sáng nay tôi ra ngoài đi dạo, kết quả đi shopping mệt quá nên vào đây ngồi trước, tôi không trách anh đâu.” Cô cũng tranh thủ giải thích lý do tại sao mình đến sớm như vậy.
“Tôi biết.”
“Anh biết?” Quan Oánh giật mình, sau đó mới hoàn hồn lại: “Ờ phải rồi, anh hỏi địa chỉ của tôi rồi cố ý chọn một nơi ở gần nhà tôi, ấy thế mà tối qua tôi không nhận ra. Vậy anh sống ở đâu? Nhà anh cách đây có xa không?”
Quan Oánh thấy hơi ngại: “Nói thật, anh có thể lựa chọn một nơi tiện cho bản thân, không nhất thiết phải chiều theo ý của tôi…”
Để Phó Thời Xuyên phải đi nửa vòng thành phố Bắc Kinh tới mời mình ăn trưa, sao cô dám chứ!
Ăn trưa ở chỗ nào đó gần nhà anh cũng được mà!
Phó Thời Xuyên lắng nghe cô nói, nhất thời im lặng.
Anh nghĩ đến câu nói đùa của Lạc Ninh lúc anh rời khỏi nhà: “Trời, ông còn thay bộ quần áo mà tôi chưa thấy lần nào? Ăn vận long trọng nhường ấy, tôi thực sự nghi là ông đi hẹn hò đấy. Có cần tôi gọi stylist đến đây để tạo hình cho ông không? Là chuyên viên trang điểm cho người nổi tiếng, đảm bảo sẽ giúp ông gây ấn tượng với đối phương bằng sắc đẹp của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
Phó Thời Xuyên cảm thấy thật khó để một kẻ đã quen với việc trêu ong dụ bướm như Lạc Ninh hiểu rằng đây không phải là một buổi hẹn hò, thậm chí cũng không phải một buổi xem mắt. Nó chỉ là một bữa ăn giữa những người bạn, một bữa cơm tạ lỗi với người quen.
Anh mời cô đi ăn không phải là để tiếp tục buổi hẹn xem mắt mà họ đã bỏ lỡ lần trước, mà là muốn xin lỗi vì sự thất lễ của mình vào lúc đó, đó là lý do anh muốn mọi thứ phải thật trang trọng, chu đáo.
Đáng tiếc là vừa ra trận đã thất bại, lại để nhà gái đến sớm. Anh đang cảm thấy áp lực, không ngờ đối phương lại đi an ủi mình, còn tìm hộ lý do cho mình, trông chẳng có vẻ gì là chảnh chọe kiêu căng cả.
Phó Thời Xuyên nhớ đến cuộc điện thoại giữa hai người họ tối hôm đó. Có vẻ như những gì bản thân cảm thấy lúc ấy là chính xác, cô gái này thực sự là một người tốt bụng, cũng rất hiểu biết.
Cuối cùng anh chậm rãi nở nụ cười: “Tôi mời cô, đương nhiên là phải làm thế nào để tiện cho cô rồi. Hơn nữa nhà tôi cũng không xa như cô nghĩ đâu, chỉ mất nửa giờ lái xe thôi. Là tại tôi tới trễ.”
Quan Oánh đang muốn nói thêm, lại bị anh ngắt lời: “Mặc dù trước đó tôi đã nói qua điện thoại, nhưng hôm nay tôi vẫn phải trực tiếp nói lại. Cô Quan, tôi xin lỗi vì chuyện lỡ hẹn lần trước, mong cô tha thứ cho tôi.”
Người đàn ông với vẻ trịnh trọng, dưới hàng mi dài là đôi mắt đen láy, trong đó có ý xin lỗi hết sức chân thành.
Nhìn anh như vậy, Quan Oánh chợt nhớ đến nhiều năm trước, cô đến nhà thi đấu thành phố để xem trận đấu của Phó Thời Xuyên vào cuối tuần, kết quả một cầu thủ trong số đó đã trượt tay khiến quả bóng rổ đập thẳng về hướng cô.
Thật ra quả bóng không đập vào người Quan Oánh mà chỉ rơi xuống chân cô. Nhưng lúc đó Quan Oánh quá chột dạ, nhìn thấy Phó Thời Xuyên và những người khác chạy đến chỗ mình, cô sợ tới mức ngồi sụp xuống tại chỗ, hai tay ôm lấy đầu, nhắm mắt lại không dám nhìn anh, cũng không muốn anh nhìn thấy mình.
Hành động của cô đã làm họ hiểu lầm. Trong bóng tối, cô nghe thấy Phó Thời Xuyên hỏi: “Bạn gì ơi, chúng tôi đập trúng bạn rồi phải không? Thật xin lỗi. Bạn đau ở đâu? Có nghiêm trọng không? Bây giờ tôi đưa bạn đi gặp bác sĩ nhé?”
Khi đó, giọng điệu của anh cũng chân thành như hiện giờ.
Quan Oánh bỗng cảm thấy tội cho Phó Thời Xuyên, thật ra cả hai lần, anh đều không làm gì sai.
Người phải cắn rứt lương tâm chính là cô…
Quan Oánh mím môi, chậm rãi lắc đầu: “Không sao, thật ra tôi chưa từng giận cậu…”
“Cô Quan không giận là bởi vì cô rộng lượng, nhưng tôi nhất định phải xin lỗi.”
“Tôi không trách cậu, vậy cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Cậu đừng luôn miệng gọi tôi là cô Quan này Quan nọ. Gọi tên tôi là được rồi, tôi tên Quan Oánh.”
Nói xong lời ấy, trái tim Quan Oánh hơi căng thẳng.
Lần này từ khi cả hai gặp lại, Phó Thời Xuyên vẫn gọi cô là cô Quan, chưa bao giờ gọi cô bằng tên. Nói cách khác, thời gian hơn chục năm từ khi cô quen Phó Thời Xuyên đến nay, anh chưa từng gọi cô bằng tên.
Thực chất, cô luôn muốn nghe anh gọi tên mình dù chỉ một lần.
Phó Thời Xuyên khẽ mỉm cười: “Được, Quan Oánh.” (Lynn: từ đây mình bắt đầu đổi xưng hô cho hai người nhé, bởi vì cả hai bằng tuổi nhau mà 😀)
Giống như chờ đợi một bài hát suốt mười ba năm, cuối cùng nó cũng vang lên.
Suốt một thời gian dài, đó là tất cả những gì cô đã mong ngóng và chấp nhất.
* * * * *
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Nhà hàng này được coi là một nhà hàng đồ Nhật rất cao cấp ở quanh đây, nguyên liệu đều được vận chuyển từ nước ngoài về ngay trong ngày, chất lượng tuyệt hảo. Hương vị tươi ngon, trứng cá muối cũng rất đầy đặn.
Cả hai trò chuyện thoải mái trong lúc dùng bữa.
Quan Oánh gắp một miếng cá hồi lên, nhưng tâm trí cô không đặt ở đó.
Sau chuyện vừa rồi, Quan Oánh cảm thấy bầu không khí trên bàn ăn đang rất tốt, cô muốn nắm bắt nhịp điệu này để “nhân lúc lòng quân đang hăng hái hạ gục quân địch ngay và luôn”!
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Thật ra, việc bỏ chạy khỏi buổi xem mắt khá phổ biến. Lần trước đi xem mắt, tôi cũng rất không hài lòng, ngồi chưa ấm chỗ đã muốn bỏ về, sau cùng tôi buộc mình phải làm cho xong.”
“Đối phương tệ đến vậy sao?”
Quan Anh nhớ tới gương mặt của người đàn ông họ Lạc, quyết định nói trái với lương tâm: “Cũng không đến nỗi tệ, có chút xíu thôi à. Người đó không đáp ứng được một số điều kiện của tôi.”
“Cậu cũng liệt kê điều kiện?”
“Đúng vậy, tôi nghe nói Tết Nguyên đán cậu được sắp xếp đi xem mắt liên tục, tôi nghĩ là do cậu không biết đặt điều kiện! Nếu học được mánh khóe của tôi, cậu sẽ không phải khổ đến mức ấy.”
“Cậu nghe ai nói?”
“Đổng Mi Giai, bạn thân của tôi, cũng là bà xã của Trương Chi Dương, bạn học cũ của cậu.”
Thực ra Phó Thời Xuyên cũng đoán được, nhưng vẫn thấy buồn cười khi nghe cô đề cập đến mối liên hệ giữa hai người: “Vậy điều kiện mà cậu liệt kê là gì, tôi có đáp ứng được không?”
Sau khi hỏi xong, anh mới cảm thấy câu hỏi này có vẻ hơi mập mờ nên lập tức nhìn sang đối phương.
Trong ánh đèn ấm áp, cô gái với hàng mi khẽ run đang cắn môi rồi nói nhỏ: “Rất phù hợp…”
Điều kiện vốn dĩ là dành riêng cho anh, trên đời này không ai thích hợp hơn anh…
Bầu không khí thoáng chốc trở nên vi diệu.
Hai người đồng thời im lặng, nhìn nhau không phát ra tiếng động, chỉ nghe thấy bàn bên cạnh cách nhau một tấm bình phong có tiếng chào hỏi của nhân viên phục vụ cùng tiếng trò chuyện cười đùa của khách hàng.
Một lát sau, cả hai lại mở miệng cùng lúc.
Quan Oánh: “Vậy cậu…”
Phó Thời Xuyên: “Thực ra…”
Hai người lại sửng sốt, vẫn là Phó Thời Xuyên tỉnh táo lại trước: “Cậu nói trước đi.”
Quan Oánh: “Tôi muốn nói, trước hôm nay tôi chỉ đi xem mắt có một lần, không hài lòng cũng là bình thường. Nhưng cậu đi nhiều như vậy, cũng không ưng được ai? Lần nào cũng tệ sao?”
Đây quả thực là những gì cô đã băn khoăn. Bạn biết đấy, khi Quan Oánh nghe nói Phó Thời Xuyên đã được sắp xếp đi xem mắt, cô đã lo lắng rằng nếu một người trong số họ và anh ưng ý nhau, vậy cô chẳng còn cơ hội để lật ngược tình thế rồi!
Phó Thời Xuyên dừng một chút rồi trả lời: “Cũng không tệ. Những người tôi gặp đều là những cô gái rất tốt. Chẳng qua là đang trong tình huống xem mắt, mọi người có lẽ sẽ chú ý đến hiệu quả hơn, cho nên câu hỏi cũng trực tiếp hơn.”
Còn cụ thể trực tiếp như thế nào, thì chẳng hạn như:
“Bây giờ bắt đầu tiếp xúc, anh có kế hoạch kết hôn trong vòng một năm không?”
“Nếu kết hôn, anh sẽ tự mua nhà hay mua chung?”
“Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sẽ ở riêng hay ở với bố mẹ?”
“Cả hai sẽ sinh bao nhiêu con? Có nhất thiết phải có con trai không?”
“Con cái sẽ mang họ bố hay họ mẹ?”
Anh từng bị đặt hàng loạt câu hỏi như vậy.
Mà bởi vì mối quan tâm của mọi người quá thống nhất, cuối cùng dẫn đến chuyện anh muốn làm một ppt gồm những câu hỏi này và câu trả lời để cho đối phương xem trước, tránh trùng lặp vấn đề và nâng cao hiệu quả công việc. (Lynn: bệnh nghề nghiệp hay gì 🙂)
Tất nhiên, đề xuất này đã bị quý bà Cao từ chối thẳng thừng.
Anh không nói trực tiếp, nhưng Quan Oánh có lẽ có thể đoán được vấn đề là gì, dù sao thì cô cũng thường thấy những lời phàn nàn về đi xem mắt khi lên mạng.
Điều này cũng bình thường, hẹn hò bắt đầu với mục đích kết hôn, tự nhiên mọi thứ sẽ đi thẳng vào vấn đề hơn.
Cái mà cô tò mò là một điểm khác: “Cậu không thích trực tiếp à?”
“Tôi không vội kết hôn. Tôi chọn đi xem mắt vì không muốn đi ngược lại mong muốn của gia đình mình. Thành thật thì tôi vẫn quan tâm đến cảm xúc của mình nhiều hơn.” Phó Thời Xuyên nói: “Nếu chỉ vì kết hôn mà xây dựng gia đình, tôi nghĩ đó là một lối sống vô trách nhiệm.”
Quan Oánh cố ý kéo dài giọng, “Ồ” một tiếng thật dài.
Phó Thời Xuyên: “Sao vậy?”
Cô nói: “Cũng phải, một người đàn ông chất lượng cao như cậu nên tận hưởng cuộc sống độc thân nhiều hơn, đừng vội lao vào lồng giam hôn nhân.”
Phó Thời Xuyên nhướng mày: “Cậu đang khen tôi, hay là giễu tôi vậy?”
Quan Oánh giảo hoạt nháy mắt mấy cái: “Đương nhiên là khen cậu rồi.”
Phó Thời Xuyên cười đáp: “Không đúng, đáng lẽ người bây giờ càng không muốn kết hôn phải là người phụ nữ giỏi giang, độc lập và xinh đẹp như cậu chứ?”
Anh ấy nói mình xinh đẹp.
Đương nhiên, Quan Oánh hôm nay rất chăm chút cho vấn đề ăn mặc, chiếc áo len trắng kem và quần jean ôm vừa vặn đã làm nổi bật ưu điểm lớn nhất của cô – trắng và gầy. Kiểu tóc là sáng sớm cô đã dành thời gian đến tiệm làm tóc, mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ được tạo kiểu bồng bềnh sau đó tách vài sợi để tết thành băng đô hình xương cá*, trông trẻ trung năng động và rất cá tính, đây là kiểu tóc tết đang được yêu thích nhất hiện nay.
*Kiểu tóc của Quan Oánh na ná như bạn mẫu trong hình nhé
Tất nhiên là cô tràn đầy tự tin khi làm, nhưng khi mọi thứ đã xong xuôi, Quan Oánh bắt đầu thấp thỏm, sợ rằng ăn mặc như này quá nữ tính, nếu Phó Thời Xuyên thích hình tượng trí tuệ hơn thì sao? Với tính cách của anh, điều đó rất có khả năng!
Nhưng giờ đổi lại thì đã muộn, cô đành cắn răng đến đây, không ngờ lại được nghe anh khen cô xinh.
Chỉ là khen xã giao thôi phải không?
Cô nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được khóe môi nhếch lên: “Làm sao cậu biết tôi giỏi giang? Chẳng phải ngay cả người đi xem mắt với cậu, cậu cũng không biết cơ mà?”
Phó Thời Xuyên đúng là không biết tình hình cụ thể của cô Quan đây. Mẹ anh có thể đã từng nhắc đến, nhưng lúc đó anh không chú ý. Sau đó, vì không muốn mẹ biết hôm nay mình sẽ đi ăn cơm với cô, để tránh sau này bị thăm dò nên anh cũng không hỏi nữa.
Nhưng những cô gái có thể vượt qua sự lựa chọn của quý bà Cao để đi xem mắt với anh tất nhiên là rất xuất sắc. Cho dù đó là năng lực cá nhân hay gia thế xuất thân, một trong số đó luôn xuất sắc, hoặc cả hai đều xuất sắc.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân anh nói thế: “Hôm đám cưới, Trương Bằng đã nói với tôi rằng cậu là một người nổi tiếng.”
Ngày hôm đó, bọn họ thực sự đã nhắc đến mình.
Phó Thời Xuyên cười hỏi: “Cho nên, cậu nổi tiếng ở lĩnh vực nào? Diễn viên? Ca sĩ? Không lẽ cậu là siêu sao hả?”
“Tôi cùng cậu ngồi ở chỗ này hai mươi phút, có ai đi qua xin chữ ký không? Cậu có từng thấy siêu sao nào không được ai chú ý chưa?”
“Cũng có thể là trùng hợp rằng những người trong nhà hàng này đều không biết cậu? Giống như tôi chẳng hạn.”
Quan Oánh phì cười.
Cô nhìn Phó Thời Xuyên, anh không nói nữa, nhưng rõ ràng là anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Anh tò mò về nghề nghiệp của cô, đó là điều bình thường. Mặc dù bây giờ cả hai không đi xem mắt, nhưng ngay cả việc kết bạn bình thường thì đây cũng là một câu hỏi rất phổ biến và cơ bản.
Cô chậm rãi nói: “Tôi là người viết tiểu thuyết”.
“Viết tiểu thuyết, cậu là nhà văn sao?”
“Xem là vậy đi.” Quan Oánh nghiêng đầu.
“Chà.” Phó Thời Xuyên khẽ cảm thán, trong mắt toát ra vẻ hứng thú: “Vậy cậu đã viết những cuốn sách gì rồi? Tôi còn chưa kết bạn với nhà văn bao giờ.”
Quả nhiên, cô biết anh sẽ quan tâm và chắc chắn sẽ hỏi về điều đó.
Quan Oánh cảm thấy trái tim mình khẽ run lên. Sau cuộc hội ngộ, cô đã nghĩ tới câu hỏi này.
Nếu một ngày nào đó, họ có thể gặp nhau, Phó Thời Xuyên có thể biết về công việc và tác phẩm của cô, liệu có một ngày nào đó anh sẽ biết rằng cô đã từng viết một câu chuyện về anh không?
Còn cô thì sao, rốt cuộc thì cô muốn anh biết hay không muốn đây…