Vào lúc chín giờ tối hôm đó, tài khoản Weibo chính thức của bộ phim “Bí mật mà anh không biết” đã đăng hai bức ảnh tập thể của toàn bộ thành viên trong đoàn làm phim, và nó nhanh chóng lên hot search.
Những người hâm mộ đang chờ “đồ ăn” đương nhiên vui mừng khôn xiết, cư dân mạng cũng hòa vào cuộc vui, nhất thời trang chủ tràn ngập các bài đăng lại của các tài khoản marketing và nhiều bình luận khác nhau về hai bức ảnh này!
“Ahhhhh, quả nhiên, cả đoàn phim đều đã tới! Các bạn học, thầy cô, còn có cả thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng Đổng, ahuhu, viên mãn quá đi mất!”
“Kết hợp với cốt truyện tối hôm qua, em có cảm giác như mình đã nhìn thấy Quý Thư và Tạ Thành Văn sau khi thành đôi đã cùng nhau trở về tham gia buổi họp lớp của Lục Trung (trường THPT Số 16), chói mù mắt mọi người rồi!”
“Kha Tinh Phàm thật đẹp trai, Lan Ương cũng rất xinh đẹp, đôi chim cu xứng đôi quá! Nhưng tại sao không có ảnh chụp riêng của hai người họ? Mẹ kiếp, Tinh Trầm Vị Vương của chúng tôi không xứng được lên hình sao?”
“Trong tấm ảnh thứ hai, cô gái ở hàng thứ ba đứng bên trai Lan Ương là ai vậy? Sao tôi cảm thấy cô ấy có nét giống Quan đại? Chẳng phải nói tối nay Quan đại cũng đi sao? Là cô ấy phải không!”
Tấm hình thứ nhất chỉ chụp các diễn viên, tấm thứ hai có thêm những người phía sau hậu trường. Nhiều cư dân mạng cũng nhận ra nhà sản xuất Hứa Lôi, người đã rất tích cực trong suốt quá trình phát sóng, giám đốc điều hành của nền tảng – Vương tổng rồi đạo diễn, biên kịch, v.v.
Mà người đứng bên phải nữ chính Lan Ương là nam chính Kha Tinh Phàm, bên trái là một cô gái trẻ lạ mặt, có người đã thấy lạ từ lâu.
Ngay sau khi bình luận này xuất hiện, bên dưới đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
“Quan đại, ý bác là tác giả nguyên tác sao? Đúng là nghe nói cổ cũng có mặt, nhưng tôi còn tưởng rằng đó chỉ là tin đồn nhảm thôi. Dù sao thì trong suốt thời gian chiếu phim, có thấy cổ đăng bài nào đâu.”
“Thật hay giả? Không phải nói mâu thuẫn với tổ sản xuất sao?”
“Chắc chưa các bác? Có ai biết cô ấy trông như thế nào không, có ảnh chụp không?”
Chẳng mấy chốc đã có người đăng mấy tấm ảnh của nguyên tác giả lên mạng, nhìn qua quả nhiên là cùng một người. Nhưng do khuôn mặt trong tấm ảnh tập thể hơi nhỏ và không rõ nét, nên mọi người vẫn chưa dám khẳng định.
Đến nửa giờ sau, Lan Ương – nữ chính của chủ đề tối nay cũng cập nhật một bức ảnh mới trên Weibo của mình.
Mở ra đã thấy cô ấy và Kha Tinh Phàm, bức ảnh chụp riêng của Tinh Trầm Vị Vương mà các fan couple vẫn tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng đến, nhưng không chỉ có hai người họ.
Giữa hai người còn có một cô gái trẻ, Lan Ương một tay ôm cô gái, còn tựa đầu vào vai cô ấy với vẻ thân mật. Có lẽ cả hai đều đã uống rượu, hai má hơi ửng hồng và tươi cười hướng về phía ống kính. Kha Tinh Phàm đứng ở phía bên kia, không quá gần họ, nhưng cũng nở một nụ cười hiếm hoi trước ống kính, khung cảnh vô cùng hài hòa.
@Lan Ương V: Quý Thư và Tạ Thành Văn gặp mẹ đẻ ~ [Hình ảnh]
Không cần phải nói, cư dân mạng đều nhận ra cô gái này chính là người trong bức ảnh tập thể vừa nãy. Nói cách khác, cô ấy thực sự là tác giả Quan Quan!
Năm phút sau, người trong cuộc cũng chuyển tiếp bài đăng này.
@Quan Quan đêm nay muốn đi ngủ sớm: Hôm nay tôi vừa được làm người chứng hôn cho cặp đôi nổi tiếng của Lục Trung, chúc cả nhà ăn uống ngon miệng ~ [tim] [tim]
Chuyển tiếp xong, Quan Oánh kiểm tra các bình luận. Trong thời gian bộ phim phát sóng, cô đã không đăng nhập Weibo, vì cô muốn tránh một số cuộc thảo luận chắc chắn sẽ xảy ra sau đó. Bây giờ cuối cùng Quan Oánh cũng xuất hiện, lại có động thái như vậy khiến khu vực bình luận lập tức bùng nổ!
“Duma, người mất tích đã xuất hiện, chị còn nhớ chị có weibo hả!”
“Tôi không hoa mắt chứ, tôi thấy ai ở trên Weibo của bà thế này?? Quan Quan giờ bà đang ở cùng những ai vậy?!”
“Thì ra chị thật sự đi dự tiệc mừng công sao! Ahhh, em còn khăng khăng với bạn cùng phòng rằng đó là tin giả thôi!”
“Lâu rồi mới có một tấm selfie! Quan Quan thật đẹp, Lan Ương cũng rất xinh. Sau khi xem bộ phim, em thực sự rất thích cô ấy. Giờ đúng là niềm vui nhân đôi!”
“Ting, fan phim đã ‘chấm công’, hóa ra tác giả nguyên tác có diện mạo như thế này, hơi bị xinh à nha, không ngờ lại là một nữ nhà văn xinh đẹp~”
“Tạ Thành Văn và Quý Thư chung khung hình, còn có mẹ đẻ đích thân làm chứng hôn, thực sự là một bức tranh hoàn hảo chỉ có thể được nhìn thấy trong mơ. Mị xin tuyên bố đây là quán quân của chiến dịch phát đường tối nay! Không gì có thể vượt qua được!”
“Vậy là Quan Quan cũng rất hài lòng đối với bản phim truyền hình, tin tức trước đó quả nhiên là tin thất thiệt của lũ makerting!”
Nhìn tới bình luận cuối cùng, nghĩ đến lúc chụp ảnh tập thể tối nay, Hứa Lôi cười nói mời cô cùng lên. Kỳ thật cô cũng biết bởi vì mình không tham gia quảng bá, trên mạng cũng có lời ra tiếng vào. Cô nghĩ mình tới thì cũng tới rồi, không nên tỏ ra kiêu chảnh, vì vậy rất phối hợp đi tới, sau đó được Lan Ương kéo tới đứng bên cạnh.
“Tất nhiên Quý Thư phải đứng với mẹ ruột rồi ạ.”
Sau khi chụp ảnh tập thể xong, cô ấy lại túm lấy Kha Tinh Phàm và cười nói với cô: “Ba chúng ta cũng chụp chung một kiểu đi, em sẽ đăng nó lên Weibo.”
Lần này Quan Oánh có phần do dự, tài khoản Weibo của Lan Ương được quá nhiều người chú ý.
Thấy vậy, Lan Ương lập tức làm vẻ cầu xin: “Em vừa nói em là fan của chị, chị nghĩ em khen xã giao thôi phải không? Là sự thật đó ạ! Em đã đọc truyện của chị từ hồi cấp ba. Trước đây em tới buổi casting cũng vì thích nó. Vì vậy, Quan đại thần, ngài làm ơn làm phước cho em thỏa nguyện vọng này đi ạ!”
Ai có thể chịu được đôi mắt lấp lánh ánh sao của tiểu hoa đang lên? Cô không biết người khác có thể làm được không, dù sao cô cũng không thể!
Tới lúc cô tỉnh táo lại thì cả ba đã chụp xong rồi.
Quan Oánh bất chấp hết, quyết định không để tâm quá nhiều nữa, cô dứt khoát phối hợp chuyển tiếp lại bài đăng của Lan Ương.
Tuy nhiên, hiệu quả của ba bài đăng này cũng rất đáng chú ý, sau cùng không còn ai nghi ngờ rằng cô không hài lòng với phiên bản truyền hình nữa, Hứa tổng hẳn rất hài lòng với điều này.
Tất nhiên, không phải ai cũng vui vẻ. Một số người hâm mộ nguyên tác khó tính không thích bản chuyển thể nói rằng họ không muốn nhìn thấy Quan Oánh với các diễn viên và không thích nghe cô gọi cả hai theo cách đó. Nhưng luồng dư luận này đã bị che đậy khi bản phim truyền hình đang hot và dàn người hâm mộ hùng hậu của bộ phim.
Quan Oánh hiểu rằng sẽ luôn có một bộ phận độc giả không hài lòng, nhưng cô nghĩ có lẽ mình cần phải tập dượt trước. Sau này nếu bản thân thực sự đảm nhận vai trò biên kịch của bản điện ảnh, tình huống mà cô phải đối mặt sẽ còn gay gắt và phức tạp hơn.
Đang nghĩ như vậy, Tây Tây lại vỗ vai cô: “Đi thôi, tôi lái xe đưa bà về.”
Hai người đứng bên ngoài khách sạn, tiệc mừng công đã kết thúc, nhưng những người chủ chốt như diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất còn đi tăng hai, ở ngay phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn. Song, Quan Oánh không muốn tham gia tăng hai, nên đã chào tạm biệt và ra về với Tây Tây.
Cô vừa định gật đầu, một chiếc xe khác đã dừng lại trước mặt họ, cửa ghế phụ từ bên trong mở ra: “Để tôi chở cô.”
Quan Oánh nhìn chiếc Porsche màu trắng quen thuộc, sau đó nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, đứng lặng vài giây rồi nói: “Được thôi.”
Vừa rồi Tây Tây không ngồi cùng bàn với cô, nhưng cô ấy có nhìn thấy hai người nói chuyện từ xa, nên cũng biết giám chế Lạc có quen với Quan Oánh.
Cô ấy không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy cũng được, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”
Quan Oánh lên xe, Lạc Ninh nhấn ga phóng xe đi: “ Cô ở đâu?”
Quan Oánh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Anh uống rượu à, có lái xe được không?”
“Sao nào, sợ tôi say rượu lái xe?” Lạc Ninh nói: “Yên tâm đi, mặc dù tôi không phải nghệ sĩ, nhưng cũng không dám làm trái pháp luật.”
“Tức là anh không uống?” Quan Oánh nói: “Sao nào, chẳng phải anh nói muốn kính Vương tổng sao? Hóa ra chỉ là nói suông thôi à.”
Anh ta cười đáp: “Vậy cô nói tha thứ cho tôi thì sao, hóa ra cũng chỉ là nói suông thôi?”
Khác với sự khiêu khích của Quan Oánh, giọng nói của Lạc Ninh rất êm dịu, mang theo cầu xin thương xót và dỗ dành, điều này khiến Quan Oánh càng thêm bực mình.
Cô cũng không phải đồ ngốc, biểu hiện gần như “khom lưng uốn gối” của Lạc Ninh tối nay rất rõ ràng. Cô đã bị anh ta làm cho hoang mang, thuận theo tiết tấu của anh ta, nhưng sau khi ra ngoài nghĩ lại, cô vẫn thấy không cam tâm.
Tuy nhiên nếu cô lại muốn nổi giận, cho dù cô có châm chọc cỡ nào thì Lạc Ninh vẫn sẽ tươi cười chào đón, điều đó khiến cô không tức nổi.
Sau cùng, Quan Oánh đành bĩu môi lẩm bẩm: “Có vẻ như anh thực sự muốn lấy được dự án này.” Trông anh ta mà xem, bị mắng mà không cãi lại, bị đánh cũng không đáp trả.
Lạc Ninh lần này cũng không giả vờ không hiểu: “Tôi rất muốn có hạng mục này. Cho nên nếu như tôi biết sớm rằng cô Quan đây là Quan Quan đại thần, thì ngày đó tôi cũng không dám làm thế với cô.”
“Vậy là cũng do anh cần nhờ vả tôi chứ không phải vì anh thực sự cảm thấy bản thân đã sai.”
“Không, tôi thực sự cảm thấy tôi đã sai rồi.”
Quan Oánh tỏ vẻ không tin.
Lạc Ninh hạ thấp giọng, nói với vẻ thành khẩn: “Nếu tôi không sai thì sao ông trời có thể an bài cho chúng ta gặp lại như vậy, lại để cho tôi bị cô vả một cái rõ đau? Cái ngữ như tôi ở trong tiểu thuyết chính là người qua đường có mắt không thấy Thái Sơn, xứng đáng làm bia đỡ đạn cho vai chính.”
Cuối cùng, anh ta còn nói thêm: “Cô nhìn xem, tối nay cô đã dạy dỗ tôi rất tốt còn gì.”
Quan Oánh cố kiềm chế một lúc, cuối cùng vẫn không chịu được mà phì cười.
Cô cười lắc đầu: “Đủ rồi, coi như anh giỏi. Tôi không chấp với anh nữa, thật sự đấy!”
Như cô đã nói, những chuyện trước đây cả hai đều sai, bọn họ xem như huề.
Quan trọng nhất, cô không thể chịu được anh ta tiếp tục xum xoe la liếm như thế này!
Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong, không uổng công mình làm chó cả tối. (Lynn: =))))))))))))))))
Anh ta đánh tay lái, chiếc Porsche rẽ vào một góc cua. Quan Oánh lúc này mới nhớ ra bản thân chưa nói địa chỉ, nhưng nhìn phương hướng, quả nhiên là đi tới nhà mình.
“Anh biết tôi sống ở đâu?”
“Đoán thôi. Ngày hôm đó, chỗ mà cô cùng lão Phó ăn cơm hẳn là ở gần nhà cô.” Anh ta hỏi lại: “Tôi đoán đúng không?”
Nhìn vẻ mặt của Quan Oánh, anh ta biết mình đã đoán đúng, Lạc Ninh cười nói: “Nhưng mà tôi thật sự lấy làm ngạc nhiên, không ngờ người đó lại là cô.”
Trước ngày hôm nay, anh ta sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng đối tượng xem mắt của mình không chỉ là đối tượng xem mắt với bạn thân của mình, mà còn là tác giả nguyên tác của dự án mà mình đang cố gắng giành được.
Gì mà trùng hợp dữ vậy!
Lạc Ninh nhớ hồi Tết Nguyên Đán, trước khi bảo anh ta đi xem mắt, mẹ anh ta đã nói đối tượng xem mắt lần này có công việc rất phù hợp với anh ta. Vào thời điểm đó, Lạc Ninh vẫn đang suy nghĩ về việc làm thế nào một nhà sản xuất phim như mình sẽ ăn ý với một nữ nhà văn có tiểu thuyết được chuyển thể thành webdrama.
Đến bây giờ anh ta mới biết mẹ thật đáng là mẹ. Thế nào là đã tính trước? Thế nào là nhìn xa trông rộng? Không thể không phục.
Quan Oánh biết anh ta đang ám chỉ điều gì. Thực ra cô cũng rất bất ngờ, nhưng thay vì cảm thán về sự trùng hợp, một câu hỏi khác theo sau khiến cô quan tâm hơn.
Lạc Ninh nói: “Vương tổng nói rất đúng, đây là cơ duyên hiếm có, cô không cảm thấy giống như chuyện tôi bị vả mặt, đây cũng là do ông trời an bài sao?”
Quan Oánh tinh tường nghe được ẩn ý của anh ta: “Cho nên, đây mới là mục đích anh chở tôi về nhà? Muốn tôi ủng hộ anh?”
Lạc Ninh còn chưa kịp trả lời, cô đã nói: “Nếu là vì chuyện này, vậy tôi phải nghiêm túc nói với anh, trong dự án này, tôi sẽ không hỗ trợ được gì cho anh đâu. Bởi vì tôi không hiểu gì về ngành sản xuất phim. Vậy nên tôi không muốn tự tiện phát biểu ý kiến, can thiệp vào việc lựa chọn của nền tảng. Tôi hy vọng anh có thể hiểu.”
Thái độ của cô gái rất chân thành, Lạc Ninh có thể hiểu cho quyết định của cô, nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ.
Anh ta cười nói: “Sao cô lại vô tình như thế? Vì nhân duyên của chúng ta, cô không thể suy xét lại sao?” Nói rồi Lạc Ninh đảo mắt: “Không thì nể mặt người bạn chung của chúng ta…”
Quan Oánh sắc mặt biến đổi: “Cái gì, bạn chung cái gì?”
“Lão Phó đó, chẳng phải cô và cậu ấy đã có một buổi xem mắt rất thú vị sao?” Lạc Ninh bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Quan Oánh: “Tôi cũng đã nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy có ấn tượng khá tốt với cô.”
Quan Oánh ban đầu muốn bác bỏ rằng cuộc hẹn giữa cô và Phó Thời Xuyên không phải một buổi xem mắt, nhưng trái tim cô lại đập điên cuồng vì câu nói sau cùng của Lạc Ninh.
Thật sao? Phó Thời Xuyên từng nói với anh ta rằng anh ấy có ấn tượng tốt về mình?
Nói thực, hai ngày nay cô luôn lo lắng, kể từ sau cuộc trò chuyện tối hôm đó với Phó Thời Xuyên, hai người đã không nói gì với nhau.
Theo kế hoạch ban đầu, Quan Oánh muốn trò chuyện với Phó Thời Xuyên sau khi tan sở mỗi ngày, để gần gũi với anh hơn một chút. Nhưng cô vẫn đánh giá thấp sự bận rộn của người làm internet, tối hôm sau cô thử nhắn tin cho anh, đầu dây bên kia mất cả tiếng mới trả lời rằng: Xin lỗi vừa rồi tôi đang họp nên không thấy.
Lúc bấy giờ đã là mười giờ tối.
Thấy anh bận rộn như vậy, cô không dám quấy rầy anh nữa. Nhưng cô không tìm Phó Thời Xuyên, thì anh cũng sẽ không chủ động đi tìm cô, cho nên hai người cứ thế cắt đứt liên lạc.
Càng bực mình hơn nữa là Phó Thời Xuyên thậm chí còn không đăng bài trong vòng bạn bè, “con đường” để cô nhìn trộm những gì anh làm hàng ngày đã không còn!
Sau vài ngày, sự tự tin mà Quan Oánh tích lũy từ đại thắng ngày đó đang dần tiêu tan, cô không ngờ lúc này lại nghe thấy lời đánh giá của Phó Thời Xuyên về mình từ một người ngoài cuộc.
Gần như ngay tức khắc cô thấy người vừa mang tin tức ấy tới – Lạc Ninh vừa mắt hơn mọi khi, nhưng sau đó Quan Oánh nhớ đến một câu hỏi mà Lan Ương đã hỏi mình trong bữa tiệc mừng công tối nay.
“Kỳ thực em khá tò mò với những lời thảo luận trên mạng, phải nói là em tò mò nhiều năm rồi. Quan Quan đại thần, cuốn tiểu thuyết này viết về mối tình đầu của chị sao? Ở hiện thực thật sự có Tạ Thành Văn sao ạ?”
Nghe vậy, cô theo bản năng nhìn về phía Lạc Ninh ngồi cùng bàn, may mắn là anh ta đang tán gẫu với Vương tổng nên không để ý.
Lan Ương tò mò chuyện này cũng là bình thường, trước đây An Văn rồi độc giả và những cư dân mạng cũng tò mò về nó.
Nếu là người khác, cô có thể trả lời qua loa, nhưng Lạc Ninh là bạn tốt của Phó Thời Xuyên, nếu anh ta làm bộ phim này, khó đảm bảo một ngày nào đó Lạc Ninh sẽ không nhận ra…
Quan Oánh đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô lấy ra thì thấy màn hình hiển thị người gọi là chủ nhà.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, nhà mình đang thuê sắp hết hạn vào cuối tháng, chắc chủ nhà muốn hỏi về việc gia hạn. Nghĩ vậy, cô bắt máy: “Alo, con chào dì, con đang tính gọi cho dì đấy ạ. Con dự định tiếp tục thuê nhà, chúng ta vẫn làm hợp đồng như trước chứ?”
“Ôi, Tiểu Quan à, cho dì xin lỗi, dì đang muốn nói với con là dì không thể cho con thuê căn nhà này nữa.”
Quan Oánh không kịp đề phòng: “Không thể cho con thuê? Tại sao vậy dì?”
“Cũng tại con trai dì, nó đột nhiên nói muốn kết hôn, căn nhà này phải dùng làm phòng tân hôn cho nó, dì cũng thật sự không ngờ tới, trước đây nó vẫn nói là không có bạn gái, giờ tự dưng lại đòi lấy vợ!” Dì chủ nhà miệng thì than thở, trong giọng điệu lại không ngăn được vui mừng, cuối cùng mới áy náy nói: “Nên là dì phải mời con dọn ra ngoài. May mắn là hợp đồng thuê nhà của con cũng đã đến hạn, dì sẽ cho con thêm nửa tháng nữa, con có thể từ từ tìm nhà, được không?”
Quan Oánh thuê nhà của bà đã bốn năm, rất ít khi làm phiền bà, hai người vẫn luôn vui vẻ hòa thuận với nhau nên bà cũng thực không nỡ nói ra điều này.
Quan Oánh cúp điện thoại rồi im lặng.
Lạc Ninh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quan Oánh bĩu môi: “Không có gì, chỉ là chuyện chuyển nhà thôi.”
Thực chất nghe những gì cô vừa nói, Lạc Ninh đã đoán ra phần nào: “Không sao, Bắc Kinh có rất nhiều nhà, tìm chỗ khác là được.”
Nói nhẹ nhàng ghê, người bỗng dưng bị yêu cầu chuyển đi cũng đâu phải anh ta.
Quan Oánh khẽ hừ lạnh: “Chờ khi nào anh cũng gặp phải chuyện tương tự, thì anh mới biết nó phiền như thế nào.”
Lạc Ninh trầm mặc chốc lát, sau đó dè dặt nói: “Vậy e rằng tạm thời tôi không thể gặp phải chuyện như vậy rồi.”
Lúc này Quan Oánh mới nhớ ra Phó Thời Xuyên nói rằng anh hiện đang thuê nhà của Lạc Ninh, nghe giọng điệu của anh ta, có lẽ Lạc Ninh đã mua một căn nhà ở Bắc Kinh?
Nhìn thấy vẻ mặt có phần huênh hoang của người đàn ông, Quan Oánh hít sâu một hơi, tự nhủ mình không cần chấp nhặt với anh ta.
Hừ! Có nhà thì giỏi lắm sao!
Trêu ghẹo xong, Lạc Ninh lại sợ người ta thật sự tức giận, vội vàng dỗ dành: “Thực ra cũng chẳng có gì to tát, nếu cô thật sự không muốn đi tìm, có thể chuyển đến khu chung cư của chúng tôi.”
Quan Oánh sửng sốt: “Gì cơ?”
Lúc nói ra Lạc Ninh cũng không nghĩ nhiều, nhưng vừa nói ra, trước mắt anh ta bỗng sáng ngời.
Ờ ha, đúng là ý tưởng hay!
Anh ta không muốn từ bỏ con đường chỗ Quan Oánh, nhưng xét theo thái độ của cô, để lay chuyển được cô không phải chuyện dễ dàng.
Vừa rồi anh ta vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để một nhà sản xuất phim như mình sử dụng “mười tám thế võ” xây dựng các mối quan hệ, nhưng anh ta không ngờ rằng cơ hội ngàn năm có một như vậy lại tới nhanh đến thế.
Có gì dễ hơn là giúp người ta tìm nhà, chuyển nhà? Chưa kể nếu nên chuyện, cô ta thật sự trở thành hàng xóm của mình, chẳng phải sau này càng dễ nói chuyện?!
Anh ta nghĩ đến đây, lập tức vận động hành lang: “Đúng vậy, khu chung cư ở chỗ tôi. Nó nằm ở quận Triều Dương, đường Bắc Tứ Hoàn, tĩnh lặng giữa đô thị ồn ào, hoàn cảnh tươi đẹp, giao thông thuận tiện, vật tư hoàn thiện. Thích hợp cho những cô gái trẻ còn độc thân như cô. Sao nào, cô Quan cân nhắc chứ?”
Quan Oánh nhìn Lạc Ninh nháy mắt biến thành nhân viên kinh doanh bất động sản, tim đập càng lúc càng nhanh.
Khu chung cư chỗ Lạc Ninh, đó không phải là khu nhà của Phó Thời Xuyên sao?
Chuyển đến… chỗ ở của Phó Thời Xuyên ư?
Phải ha, sao mình không nghĩ ra! Mình còn đang lo không biết làm sao để giữ liên lạc với Phó Thời Xuyên. Nếu có thể dọn đến cùng khu chung cư, vậy việc gặp nhau sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Chưa kể mọi chuyện mới trùng hợp làm sao, bốn năm trôi qua vẫn ổn, nhưng lúc này nhà mình đang ở lại không cho thuê nữa, đây chắc hẳn là sự ám chỉ của ông trời!
Cố nén sự phấn khích, cô giả vờ dè dặt hỏi: “Vậy, trong khu chung cư của anh có căn hộ nào phù hợp không?”
Người không biết gì về tình hình bất động sản nơi mình đang sống – Lạc Ninh trợn mắt nói phét: “Đương nhiên là có rồi, tôi mới thấy có căn hộ muốn cho thuê trong nhóm chat tiểu khu hôm qua.”
“Thật sao?”
“Thật.” Lạc Ninh nói chắc nịch.
Thấy Quan Oánh có vẻ động lòng, anh ta còn nói đùa: “Thật ra nếu cô không phiền thì thuê nhà tôi cũng tốt, đến lúc đó tôi đuổi bạn cùng phòng ra ngoài, cho cô dọn vào ở!”
Quan Oánh: “…”
Cô nhìn Lạc Ninh, trong lòng tự hỏi, anh có thể dọn đi để bạn cùng phòng của anh ở lại không?