Reng reng reng. Bảy giờ ba mươi phút sáng, đồng hồ báo thức reo.
Quan Oánh từ trong chăn vươn tay ra, mơ màng ấn tắt đồng hồ báo thức, trở mình tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, chỉ sau một giây, cô bỗng chốc tỉnh táo và ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
Lọt vào tầm mắt là phòng ngủ màu kem trắng, rộng rãi và sáng sủa, ánh nắng xuyên qua đôi rèm voan ren chiếu xuống sàn nhà sáng màu. Chăn cũng là màu trắng, bởi vì tư thế ngủ không tốt của cô, một nửa đã bị tuột xuống mặt sàn, lộ ra bàn chân trần phía dưới cùng váy ngủ công chúa.
Đối diện giường là tủ lò sưởi, không giống như lò sưởi thật trong phòng khách, cái này chủ yếu dùng để trang trí, trên đó có một bức tranh sơn dầu, trong chiếc bình bên cạnh là bó hoa tulip cô mua ngày hôm qua đang bung nở.
Cảnh tượng này khiến Quan Oánh nhận ra rõ ràng rằng cô đã dọn ra khỏi ngôi nhà mà bản thân đã sống bốn năm.
Đã nửa tháng kể từ khi cô chuyển đến ngôi nhà mới.
Phải nói rằng mặc dù cô thầm cảm thấy đau lòng về khoản tiền thuê nhà khi ký hợp đồng, nhưng khi thức dậy trong căn phòng ngủ này vào buổi sáng đầu tiên, Quan Oánh cảm thấy rất đáng giá khi bỏ ra số tiền ấy.
Mỗi phút đều có cảm giác như đang ở Paris á!
Chưa kịp thưởng thức buổi sáng hôm nay ở Paris, cô đã tung chăn chạy vội vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Rửa mặt xong, cô như gió quay vào phòng thay đồ, căn nhà này được thiết kế tích hợp bàn trang điểm trong phòng thay đồ, cô ngồi trước bàn trang điểm, tự mình dưỡng da và trang điểm. Nhưng so với việc chăm sóc da rườm rà thì việc trang điểm của cô đơn giản hơn rất nhiều, chủ yếu chia làm hai bước, đầu tiên dùng phấn má hồng để bổ sung khí sắc, sau đó thoa một lớp phấn nền mỏng bên ngoài. Đây là một mẹo trang điểm mà cô học được từ Xiaohongshu (Tiểu Hồng Thư), có thể giúp lớp má hồng trong và tự nhiên hơn.
Sau đó, nhìn vào gương, cô búi tóc thành một búi trên đỉnh đầu. Búi tóc này không phải là búi tóc bình thường, mà là kiểu búi tóc trông có vẻ lười biếng và tùy tiện, nhưng thực chất là được xịt một lớp keo xịt phồng nặng mười cân (nói quá), thậm chí góc độ mà từng sợi tóc rủ xuống cũng được thiết kế tỉ mỉ.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Quan Oánh mở tủ quần áo ở phía xa bên trái của phòng để đồ. Có cả một dãy quần áo mặc ở nhà đủ kiểu dáng, bọn chúng được cô gấp rút mua trong khoảng thời gian này. Quan Oánh chọn một chiếc áo lông cừu màu hồng san hô có tai thỏ, kết hợp với chiếc quần cùng màu. Sau khi mặc vào, cô soi mình trong gương, ừm, hôm nay sẽ đi theo phong cách năng động và dễ thương.
Song, Quan Oánh vẫn cảm thấy không hài lòng, nhưng thật sự không tìm được chỗ để hóa trang, ngẫm nghĩ mãi, cô lấy phấn má đánh một lớp lên dái tai.
Đợi tạo hình này được làm xong đã là 8 giờ 30 phút, cô không dám chậm trễ một giây, chạy vội đến cửa nhà, xuyên qua mắt mèo điện tử nhìn ra bên ngoài, đồng thời lắng nghe bốn phía.
Khoảng hai phút sau, thấy cánh cửa đối diện khẽ động đậy, cô lập tức vớ lấy túi rác đã chuẩn bị sẵn ở lối vào rồi kéo cửa ra!
Ở bên kia hành lang, Phó Thời Xuyên vừa bước ra, hai người vừa vặn chạm mặt!
Quan Oánh tỏ vẻ “ngạc nhiên”: “Phó Thời Xuyên, trùng hợp ghê! Cậu chuẩn bị đi làm à?”
So với sự “kinh ngạc” của cô, vẻ mặt Phó Thời Xuyên bình tĩnh hơn rất nhiều, anh chỉ liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Ừ. Còn cậu, sao dậy sớm thế?”
Quan Oánh vội vàng giơ túi rác trong tay lên: “Tôi đi đổ rác ấy mà.”
Phải, đây là lý do tại sao cô đặc biệt dậy sớm, trang điểm cẩn thận (nhưng phải giả vờ là mặt mộc), lấy danh nghĩa vứt rác để tình cờ đụng phải Phó Thời Xuyên trên hành lang!
Mặc dù cô đã chuyển đến đây thành công và trở thành hàng xóm với anh, nhưng Quan Oánh phát hiện ra rằng mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ trước đây, bởi vì cô vẫn rất khó gặp Phó Thời Xuyên!
Hai lần trước đều là cuối tuần, anh được nghỉ nên có thời gian ở bên cô nhưng khi anh bắt đầu đi làm thì chẳng thấy người.
Theo quan sát của Quan Oánh, Phó Thời Xuyên sẽ ra ngoài vào khoảng 8:30 sáng mỗi ngày trong tuần, điều này không quá sớm, nhưng anh thường về nhà sau 10:00 tối, và đôi khi thậm chí còn bị trễ đến 12 giờ đêm.
Điều này xác định rằng nếu Quan Oánh không nghĩ ra cách trước khi anh bước chân ra ngoài và sau khi Phó Thời Xuyên trở về nhà, thì cô chỉ có thể gặp anh vào cuối tuần. Nếu cô không may mắn bắt kịp anh làm việc ngoài giờ vào cuối tuần, thì việc chuyển nhà của cô coi như vô ích.
Để tạo cơ hội cho hai người, Quan Oánh đã có rất nhiều mánh khóe suốt những ngày qua, bắt đầu từ mọi khía cạnh trong cuộc sống của Phó Thời Xuyên, giăng lưới tứ phía, cố gắng khiến anh không còn đường trốn!
Ví dụ, cô phát hiện ra rằng Phó Thời Xuyên sẽ dắt Phó Bác Văn đi dạo một vòng vào mỗi sáng thứ Hai và thứ Năm trước khi đi làm. Bởi vậy sáng hôm kia, cô cũng giả vờ dậy sớm để chạy bộ buổi sáng, và tình cờ gặp Phó Thời Xuyên bên hồ nhân tạo trong khu chung cư. Kết quả là thế giới vốn thuộc về hai cha con đã tự nhiên trở thành một người đàn ông, một người phụ nữ và một con chó, vui vẻ hân hoan cùng nhau tản bộ buổi sáng.
Về phần bóng đèn là ai, Quan Oánh sẽ không nói, nhưng cô nghĩ rằng trong lòng Phó Bác Văn hẳn đã rõ. (Phó Bác Văn:?)
Một lần khác, Phó Thời Xuyên về nhà rất muộn. Cô giả vờ gọi quá nhiều đồ ăn cho bữa khuya, lên WeChat hỏi anh rằng có đói không và có muốn đến ăn cùng nhau không, sau đó thành công lừa Phó Thời Xuyên sang nhà ăn hết một phần sashimi hải sản với cô vào lúc một giờ sáng.
Cô cũng mua rất nhiều trái cây mỗi ngày, sau đó giả vờ không ăn hết, gõ cửa nhà đối diện và hỏi hai người có muốn ăn một ít không?
Trái cây mà cô mua thực sự rất phong phú, từ dâu tây Đan Đông[1], cam thạch Ehime[2] cho đến quả việt quất Peru, cũng như phổ biến nhất là chuối, táo và táo tàu mùa đông[3], có thể nói là chủng loại đa dạng và số lượng rất lớn.
[1]Dâu tây Đan Đông, đặc sản của thành phố Đan Đông, tỉnh Liêu Ninh, là chỉ dẫn địa lý nông sản quốc gia. Đan Đông có nguồn nước dồi dào, khí hậu ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, giàu ánh sáng mặt trời. thích hợp cho sự phát triển của dâu tây, quả của dâu tây Đan Đông có hình nón hoặc hình nón dài, hình bầu dục, v.v hình thức đẹp, màu sắc tươi sáng, mùi thơm đậm, vị chua ngọt vừa miệng.
[2]Cam thạch Ehime là giống cam đặc sản của Ehime, một tỉnh nằm ở phía Tây Bắc vùng Shikoku của Nhật Bản. Giống cam này đặc biệt ở chỗ vỏ rất mỏng, có độ ngọt đậm & thớ cam ngọt mềm và căng mọng như thạch.
[3]Táo tàu mùa đông hay còn được gọi là giống táo Dongzao, nó được đặt tên gọi này do sinh trưởng vào mùa đông. Dongzao là một loại táo tàu chín muộn có thể ăn được, là một loại trái cây độc đáo và quý hiếm ở Trung Quốc. Táo tàu mùa đông không chỉ tươi ngon, vỏ giòn, bên trong mềm mà còn giàu dinh dưỡng, hàm lượng vitamin cao. Táo tàu mùa đông được trồng với diện tích lớn ở Trung Quốc vì cho quả sớm, năng suất trung bình và ổn định.
Sau khi Phó Thời Xuyên nhận quà vài lần, anh không thể không nói: “Nếu ăn không hết, sao cậu không cân nhắc tới chuyện lần sau mua ít đi?”
Quan Oánh còn vô tội chớp mắt rồi trả lời: “Không phải đâu, bởi vì loại nào tôi cũng muốn ăn nhưng chỉ có thể ăn một chút. Nếu cậu không giúp, tôi chỉ còn cách vứt đi, cậu chấp nhận lãng phí bọn chúng như vậy sao?”
Phó Thời Xuyên câm nín, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nhận đồ.
Tất nhiên, Quan Oánh không quên “Hiệu ứng Franklin[4]“, thỉnh thoảng cô lại nhờ Phó Thời Xuyên giúp đỡ những việc nhỏ không quá rắc rối, để tăng thêm cơ hội chạm mặt.[4]Franklin nói: "Những người đã giúp bạn một lần sẽ sẵn sàng giúp bạn lần nữa hơn những người bạn đã giúp. Nếu bạn muốn nhận được sự hỗ trợ từ ai đó, đặc biệt là người ngoài vòng kết nối của bạn, thì hãy nhờ người đó giúp đỡ trước, và mọi việc sẽ xoay chuyển một cách bất ngờ."Hiện tượng kỳ diệu này được gọi là hiệu ứng Franklin.Vì lý do này, cô cũng đã mua rất nhiều quần áo mới để đảm bảo rằng mỗi khi gặp Phó Thời Xuyên, bản thân đều ăn vận khác nhau. Như thể đang chơi game Ngôi sao thời trang, dịu dàng, tri thức, hoạt bát, ngổ ngáo, sexy và dễ thương, có trăm kiểu, chắc sẽ có kiểu anh ấy thích chứ!
Quan Oánh cảm thấy cô dường như đã phát huy tất cả sức mạnh mà bản thân đã tích lũy suốt hơn mười năm trong hai tuần qua.
Những thủ đoạn cô muốn dùng nhưng cuối cùng không thành công, những cảnh tượng mà cô đã tưởng tượng nhiều lần hồi cấp ba, gặp anh trên đường đến trường, mời anh ăn đồ ăn ngon, giả vờ gặp khó khăn và nhờ anh giúp đỡ, xuất hiện ở trạng thái đẹp nhất trước mặt anh, dốc toàn bộ trí lực cho anh…
May mắn thay, cô vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng. Để tránh bị Phó Thời Xuyên chú ý, ngoại trừ mang tặng hoa quả, cô chỉ dùng mỗi chiêu một lần. Đêm qua cô đã suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra sáng nay có thể lợi dụng việc vứt rác để tình cờ gặp anh.
Điều này khiến cô phải cảm thán, mình quả thực quá lanh trí lại cẩn thận!
Lúc này, Phó Thời Xuyên nhìn vào túi rác trong tay cô và gật đầu: “Vậy à, để tôi xách giúp cậu.”
“Không cần, không nặng.” Quan Oánh né khỏi tay anh, ngẩng mặt cười nói: “Chúng ta cùng nhau đi xuống đi, tình cờ thật đấy, đi đổ rác cũng gặp được cậu!”
Lần này, Phó Thời Xuyên im lặng một lúc, sau đó khẽ cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Hai người cùng nhau vào thang máy, qua khóe mắt, Phó Thời Xuyên thoáng nhìn thấy cô gái đảo mắt không ngừng, đại khái trong đầu cô ấy đang suy nghĩ chủ đề tiếp theo, như vậy mới đạt được mục đích của lần “tình cờ gặp gỡ” này.
Cô ấy cảm thấy bản thân che giấu tốt lắm phải không?
Phó Thời Xuyên cố nén tiếng thở dài. Anh nghĩ đến trong tủ lạnh còn chỗ việt quất cô đưa ngày hôm qua, dâu tây cô đưa ngày hôm kia, cherry cô đưa ngày hôm kìa, và sự bối rối của Lạc Ninh khi cậu ta mở tủ lạnh tối qua: “Tại sao mỗi ngày đều có nhiều trái cây như vậy ở nhà? Ông đổi tính à? Tính sống healthy hay gì.”
Lúc ấy anh đang ngồi trên sô pha kiểm tra email trong máy tính, nghe vậy ngẩng đầu lên nhếch mép cười: “Bởi vì có người ngày nào cũng đi mua hoa quả nhưng lại ăn không hết, nên chia cho tôi một phần. Người ấy đã kiên trì suốt một tuần rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lạc Ninh, anh thở dài rồi nói: “Hàng xóm của chúng ta quả nhiên rất có thực lực về kinh tế, mỗi ngày đều mua rất nhiều trái cây, nửa đêm còn ăn những bữa khuya xa xỉ, còn mời tôi sang ăn cùng, mỗi tuần cô ấy nhận được chục cái bưu kiện chuyển phát nhanh và thay mười bộ quần áo, những cái đó vẫn chưa là gì, cuối tuần nào cô ấy cũng phải mua rất nhiều đồ ăn vặt trong siêu thị, vì không xách hết được nên cần tôi ra trận…”
Lạc Ninh lúc ấy cười ha ha: “Tôi đã sớm nói cô ấy có hứng thú với ông, thế mà ông còn không tin! Nguyên cái combo thế này, nhất định là đang cưa cẩm ông đó!”
“Tôi nói không tin sao?” Phó Thời Xuyên hỏi ngược lại.
Lạc Ninh nhướng mày: “Thì ra, trong lòng ông đã biết rõ?”
Phó Thời Xuyên biết rõ điều đó, anh đương nhiên hiểu! Sống 28 năm, đây không phải là lần đầu tiên có một cô gái thể hiện tình cảm với anh, thậm chí với anh mà nói, đây hẳn là những chuyện quá đỗi quen thuộc.
Chỉ là lần này Quan Oánh cho anh trải nghiệm, thật sự có chút kỳ quái…
Phó Thời Xuyên đỡ trán, vẻ bất đắc dĩ: “Ông biết không? Ngoại trừ hồi cấp ba, đã lâu lắm rồi không có ai theo đuổi tôi như vậy.”
“Nói nghe coi.”
“Tôi cảm thấy cô ấy thực sự có ý với tôi, nhưng cô ấy không mời tôi đi chơi, xem phim, đến Universal Studios hay làm bất cứ điều gì khác phù hợp để hai người trưởng thành xích lại gần nhau. Cô ấy chỉ khăng khăng mua trái cây cho tôi… Nếu không thấy ánh nhìn của cô ấy, tôi còn nghi ngờ Quan Oánh là đặc vụ ngầm do mẹ tôi phái đến để giám sát tôi ăn trái cây.” (Lynn: má =)))))))))))))
Trong lúc anh nói, Lạc Ninh đã không nhịn được cười ra tiếng. Chờ anh nói xong, anh ta đã cười chết đi sống lại, đến khi ánh mắt Phó Thời Xuyên trở nên nguy hiểm thì Lạc Ninh mới vội hắng giọng, nghiêm túc nói: “Thật giống nữ sinh trung học. Nhưng không đến nỗi chứ, chẳng phải cô ấy là tác giả ngôn tình sao, sao lại theo đuổi người ta một cách ấu trĩ như vậy!”
“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”
Lạc Ninh nói nửa đùa nửa thật: “Chắc không phải cấp ba muốn theo đuổi ông mà không dám, giờ cô ấy mới thực hiện ước mơ đâu nhỉ?”
Phó Thời Xuyên nhất thời không nói nên lời, nổi giận với thằng bạn thân: “Cảm ơn vì suy luận tuyệt vời của ông, nhưng hồi cấp ba, cô ấy hẳn là không biết đến tôi.”
“Không biết đến ông? Xạo chó à.” Lạc Ninh không tin: “Hồi cấp ba dù gì ông cũng coi như một nhân vật nổi tiếng, hơn nữa cô ấy lại học cùng trường với ông, vậy mà không biết ông á? Tới cả tôi còn biết nữa là.”
Nói đến chuyện này, Phó Thời Xuyên thực sự cũng lấy làm kinh ngạc.
Nhớ tới đêm Giao thừa, anh đứng dưới nhà gọi tên cô, cô còn lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, anh chậm rãi nói: “Chúng tôi từng gặp nhau một lần trong đám cưới của một người bạn, sau đó lần đầu chạm mặt, cô ấy đã hoàn toàn quên mất tôi.”
Lạc Ninh có phần bái phục Quan Oánh, trong buổi xem mắt thì tỏ ra chê bai mình, hồi cấp ba thì chẳng bận tâm tới Phó Thời Xuyên. Anh ta nói lời tự đáy lòng: “Xem ra, dù là ông hay tôi thì cũng phải luôn khiêm tốn, nếu không sẽ vô tình trở thành phổ tín nam[5]!”[5]phổ tín nam (tiếng Trung: 普信男): thuật ngữ mạng, dùng để chỉ những người đàn ông bình thường nhưng lại quá tự tin, tự kiêu về bản thân.Sau đó anh ta lại nói: “Tuy nhiên, cô ấy có nhớ ông hay không cũng không quan trọng, dù sao hiện tại cô ấy đang có hứng thú với ông. Cho nên, chuyện lần trước tôi hỏi ông, ông nghĩ thế nào về đề nghị trở nên thân thiết với nhà văn Quan Quan của chúng tôi?”
Lần này Phó Thời Xuyên không thay đổi chủ đề như lần trước, mà rơi vào im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Lạc Ninh thấy là lạ, bèn hỏi: “Ông sao đấy?”
Phó Thời Xuyên hoàn hồn, dựa lưng vào ghế sô pha, thản nhiên nói: “Đây không phải việc của ông.”
Thái độ này có vẻ không thiết tha cho lắm.
Nhìn vẻ mặt của anh, Lạc Ninh nhanh chóng động não.
Mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để tác hợp cho Phó Thời Xuyên và Quan Oánh những ngày này, nhưng chuyện hai người họ có thể thành đôi hay không, anh ta cũng không để tâm.
Phó Thời Xuyên khác với anh ta, tuy cả hai đều là những người từ nhỏ đã quen với việc được các cô gái săn đón, nhưng trong chuyện tình cảm, Phó Thời Xuyên có phần kén chọn hơn, vì vậy không dễ để theo đuổi được anh. Vì điều này, hồi đó các nữ sinh trong trường của anh ta thậm chí còn đặt cho Phó Thời Xuyên biệt danh là “Đóa hoa băng giá”, mặc dù Lạc Ninh luôn cho rằng băng giá cái gì, có mà làm màu thì có…
Nhưng lần này về nước, Lạc Ninh cảm thấy tật xấu của bạn thân đã tiến bộ rất nhiều, cũng không còn cách xa vạn dặm nữa. Mới đầu thấy anh giúp Quan Oánh dọn nhà và nấu cơm cho cô ấy, anh ta còn tưởng là có hy vọng, nhưng bây giờ nhìn thái độ của thằng bạn, anh ta lại không dám chắc.
Nếu cậu ta cũng quan tâm đến cô ấy, chỉ cần nói thẳng với mình là xong. Cậu ta không nói gì mới khiến anh ta nghi ngờ cậu ta không có ý đó, nhưng lại không muốn nói ra vì giữ thể diện cho con gái người ta.
Chẳng lẽ chiêu cưa cẩm theo phong cách nữ sinh cấp ba bị phản tác dụng sao?
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định mở lòng: “Thật ra tôi không hẳn là muốn ông và cô ấy hẹn hò với nhau đâu. Trước đây chỉ là nói giỡn thôi. Nhưng mà, lão Phó, coi như vì tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta, nếu ông thực sự muốn từ chối cô ấy, hãy nhớ đừng đắc tội với nhà văn tụi tôi trước khi dự án của tôi bắt đầu!”
Nghe vậy, Phó Thời Xuyên nghiêm túc nhìn anh ta vài giây, sau đó thở dài, “Có đôi khi tôi thực sự lo lắng, nếu giới hạn cuối cùng của ông trong công việc cứ thấp như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ông bán linh hồn cho quỷ.”
Nghe những gì cậu ta vừa nói mà xem, có khác gì lừa đảo?
Lạc Ninh: “…”
Anh ta cả giận nói: “Mặc kệ ông, dù sao thì trước khi tôi giành được hạng mục này, ông không được phép từ chối cô ấy!”
Phó Thời Xuyên cụp mắt xuống, một lúc sau, anh khẽ cười: “Được, tôi sẽ không từ chối.”