Dương Tuyết là một người chú trọng việc hướng về tổ ấm, cô không mặn mà với chuyện đi ra ngoài. Việc gì không cần thiết sẽ không chạy đi đâu xa, thường sẽ quấn mình trong chăn ủ ấm thôi.
Cơ thể do đó cũng muốn mềm èo oặt rồi, vừa thiền định cho đầu óc thư giãn xong. Định đứng lên đi tắm rửa, liền nghe thấy tiếng động gõ cửa phòng vang lên.
"Có cái chuông thì không bấm đâu", người làm thế chỉ có mình bà chủ căn chung cư.
Thốt ra câu cảm thán, gót chân Dương Tuyết nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
"Tiền tháng này cháu...", chưa kịp nói xong hai chữ "đóng rồi" thì bị người trước mặt làm cho nghẹn lại.
Cô trợn mắt, giọng điệu bất mãn hỏi đối phương.
"Anh tới đây làm gì? Nói nhanh lên tôi đang bận", chưa kịp để người kia trả lời, cô đã tránh vào vội, mặt núp sau cánh cửa, toàn bộ khuôn mặt chỉ thò ra đúng cặp mắt thăm dò.
"Bận? Ngủ hay ăn?", Mạc Niên đứng trước cửa khoanh tay trước ngực, hiển nhiên không thể vào vì bị chặn lại. Tuy vậy, lời nói vẫn mang hàm ý trêu chọc như thường.
"Không liên quan đến anh, nếu không có gì thì đừng hẹn gặp lại. Vĩnh biệt!"
Chào lần cuối với người cô vừa gặp là đã muốn trốn đi, Dương Tuyết dứt khoát đóng cửa, cú va đập vô tình tạo ra một tiếng kêu lớn có thể đánh động hàng xóm xung quanh.
Cô nhận ra bản thân mình đóng mãi nhưng vẫn không được, bị kẹt cái gì rồi.
Nhớ hôm qua anh dùng chân đạp lấy nó muốn bung bét hết ra, giờ chắc nó đã gặp vấn đề, cô càm ràm mà nghĩ.
Dương Tuyết kéo cửa thò đầu ra nhìn, dự định xem xét, sửa chữa cái cửa thì mặt bỗng tối sầm xuống.
Trước mắt là cái chân hư hỏng đang đè cánh cửa ngăn cô đóng lại, chân hắn chắc khỏe đến mức cả người cô đè vào cửa cũng không thể khiến nó nhúc nhích.
Dương Tuyết là lần đầu tiên gặp trường hợp này, đầu tự hỏi Mạc Niên đã làm gì trong hơn 3 năm qua mà thân thể được nâng cấp chắc chắn đến mức phát điên.
"Chưa nói xong đã bị cô chặn lại"
Dương Tuyết thở dài, đành hít thở sâu thỏa hiệp mở cánh cửa ra cho hắn bước vô.
"Nói đi, có chuyện gì?"
Mạc Niên nhàn nhã ngồi xuống, khẳng định xem đây là nhà mình, giọng điệu vô cùng bình thản mà trả lời:
"Có phải cô đang điều tra vụ việc có người thân theo học tại trường này rồi bị mất tích không?"
Dương Tuyết mấp máy môi.
Sao hắn lại biết, chẳng lẽ...
Cảm xúc hỗn độn được cất sâu trong lòng, tuy vậy vẫn bị áp chế mà không biểu lộ ra trên gương mặt, điềm đạm như thường.
Cô không nói câu nào mà nhường lại khoảng không đó cho hắn tiếp tục.
"Vậy tôi đoán đúng rồi, đừng ngạc nhiên vì trường hợp của tôi cũng giống như cô đó", Mạc Niên cười cười.
"Do vậy, nên tôi muốn chúng ta hợp tác điều tra với nhau, xem những người mất tích được điều đi đâu. Nếu chết, cũng phải biết được chôn chỗ nào"
Câu nói của anh thật biết cách đánh vào trọng yếu người nghe, dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc, đặc biệt là sự đồng cảm, muốn kéo cô hợp tác với mình.
Hai tay Dương Tuyết nắm chặt lại, kiềm chế hốc mắt tỏa ra một lớp sương mờ sau khi nghe xong câu nói, cô nghĩ tới mẹ mình. Không biết bây giờ bà ấy ra sao, còn sống hay đã...
Cô thật sự không dám nghĩ nữa, ít ra cô cần phải biết tình hình của mẹ ra sao.
Biết được Mạc Niên cũng như vậy, lòng cô dần thả lỏng.
Lúc trái tim gần thỏa hiệp thì lí trí níu kéo cô. Chưa chắc chắn lắm, Dương Tuyết hỏi.
"Đã như vậy thì việc ai nấy làm, cần gì phải hợp tác đúng chứ? Vả lại xét ở góc độ nào chúng ta cũng không hợp"
Cô lắc đầu nói.
"Ừm, chỉ có ba năm cho một trường đại học lớn như này, tôi và cô một thân tự làm, không giúp đỡ nhau. Cô nghĩ nổi không? Chưa kể nếu bị tình nghi cũng không có ai hỗ trợ đối phương"
Dương Tuyết suy xét thì thấy lời nói có vẻ đúng, nhưng trong lòng cô vẫn chưa xác lập đủ sự tin tưởng dành cho hắn.
Cô dứt khoát trả lời, "Không, theo tôi thì anh nên tìm người khác đi", thời gian này vừa vào trường vẫn nên ẩn mình quan sát đã.
Mắt thấy những câu vừa rồi của mình không làm lung lay được cô, Mạc Niên đứng dậy, dáng người thong thả thoải mái bước ra cửa trông như hắn có thể kiểm soát được mọi thứ.
Dương Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại cô trở về với căn phòng của mình.
Tắm rửa xong xuôi, như canh chuẩn xác thời điểm cô bước ra. Điện thoại rung lên, nó báo cái gì đó.
Là một bức ảnh, phóng to ra thì đó là cô. Phía dưới là tất cả những đơn hàng mà cô đã từng làm. Còn có chú thích kế bên
[Nữ sinh Dương Tuyết của trường Marrik là Hacker D.
Người trình đơn: Mạc Niên]
Dương Tuyết: "..."
....
"Ting ting ting", tiếng chuông cửa phòng Mạc Niên vang lên liên tục, inh ỏi cả một khu.
Thấy cửa không khóa, cô mạnh dạn hít một hơi sâu, mở ra bước vào.
Hắn cười, đúng như dự đoán, cô sẽ tới.
"Đây là cái gì?"
Mạc Niên: "Đơn thỏa hiệp, nó có ghi rõ. Cô chịu hợp tác thì tôi sẽ giữ bí mật, còn không thì nó sẽ được gửi thẳng cho trường. Chờ ngày cô bị đuổi"
Đúng vậy, trường Marrik như một cái nhà giam lớn. Tất cả sinh viên ngoại trừ giỏi và đóng học phí trước cho cả 3 năm ra.
Thì còn quy định bất thành văn là sinh viên một khi vào trường sẽ phải giữ thân trong sạch, không được tiếp xúc với bất kỳ với các hoạt động làm thêm nào bên ngoài.
Mới vô trường mà phạm quy thì bị đuổi học, hơn một tháng sẽ quy vào diện mất tích.
Hiện tại hắn đang giữ bí mật lớn của cô, Dương Tuyết kìm nén sự sỡ hãi đối diện với Mạc Niên.
"Ngày đầu chúng ta gặp lại, chẳng phải anh đang bị truy đuổi hay sao. Khả năng cao là cũng giống tôi thôi"
Khóe môi Mạc Niên cong lên thành hình cung, rất điển trai. Nhưng trong tình cảnh này thì lại bí hiểm vô cùng.