Bí Mật Trường Marrik

Chương 9: Có phải mơ không?



Dương Tuyết cũng phán đoán được đôi chút tình hình của hắn, vừa gặp đã nhào vào lòng cô cầu sự trợ giúp, trông vừa khốn nạn vừa khốn khổ.

Chắc hẳn đi đánh nhau thuê hay gì đó rồi bị người ta trả thù.

"Anh không sợ tôi báo cáo lên trường sao?"

Hắn nâng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, tay còn lại vẫn để trên mặt phím của máy laptop gõ vài cái, giọng nói không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.

"Tùy cô, nếu vậy thì cá chết lưới rách. Đối với hai ta đều không có lợi, chỉ khi tôi sống được trong trường thì cô mới sống được và ngược lại"

Dương Tuyết đầu ong ong, hắn nói như thể sinh mệnh cả hai đều bị buộc chặt vào với nhau, chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, còn không thì sẽ cùng nhau chết.

Đúng là bức người quá đáng!

Một là chịu thỏa hiệp, vừa điều tra nhanh chóng lại không bị hăm dọa. Hơn nữa còn được tự do hành nghề.

Hai là mỗi người cầm một con dao đâm sau lưng nhau, như nào cũng đều hại cả.

Dương Tuyết bất lực chỉ đành gật đầu, "Được, hợp tác vui vẻ. Nhớ kĩ lời anh nói"

"Ừm"

Trong thời gian này cô phải quan sát kĩ nhất cử nhất động của Mạc Niên, tránh để hắn có những hành vi bất thường còn đề phòng kịp lúc.

Dương Tuyết ngẫm nghĩ một hồi sau đó hỏi Mạc Niên về kế hoạch điều tra.

Cô nghe hắn trả lời xong thì tay bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, khóe môi giật giật trông rất khó coi.

"Hiện tại chưa biết, nhưng được một thời gian thì cái kim trong bọc sẽ lòi ra. Lúc đó hành động cũng không muộn"

Vậy mà đòi hợp tác với cô, đến kế hoạch tác chiến bây giờ còn chưa có.

"Anh không sợ thấm thoắt qua 3 năm chúng ta vẫn chưa điều tra được gì sao? Như thế cũng quá hời hợt đi"

Tiếng gõ phím dừng lại, không gian rơi vào trong yên tĩnh. Một lúc sau mới có tiếng của đôi môi thanh lãnh tĩnh lặng mở ra.

"Cô nghĩ bây giờ vừa vào trường đã có manh mối à? Cứ tạm thời quan sát trước đã, khi nào phát hiện được gì thì báo cáo cho nhau"

Nói rồi, Mạc Niên đưa chiếc điện thoại của mình ra, "Nhập số"



Dương Tuyết đã biết từ đầu tính cách của cả hai không hợp, hắn nói chuyện cộc lốc làm cô muốn rời đi ngay lập tức.

Nhưng chuyện đâu đã đóng đấy, thỏa hiệp cũng xong xuôi. Cô không cam lòng duỗi tay ra cầm lấy điện thoại hắn nhập số của mình vào.

Não còn không quên ghi tên của mình trong danh bạ hắn là: [Người đẹp gọi bãi phân]

Vậy là lúc có cuộc gọi đến, máy của Mạc Niên sẽ hiển thị cô là người đẹp, còn người nhận chỉ có thể là bãi phân.

Nhân lúc hắn mãi mê làm việc trên laptop, cô trộm cười, môi cố mím lại để không phát ra tiếng động, người hơi run lên.

Hắn mà biết được không biết sẽ có phản ứng gì đây?

"Này, tôi làm xong rồi", Dương Tuyết đặt điện thoại xuống cái bàn nơi anh làm việc.

"Ừ"

Đối với một số người, họ xem ra sẽ hét lên vì soái ca đẹp trai lạnh lùng cấm dục đang ngồi ở trước mặt này. Nhưng trong mắt cô, anh giống như đang làm màu. Ngay cái giao tiếp lịch sự cũng không có.

Tóm lại là không thích!

"Vậy tôi đi về"

Câu vĩnh biệt ngày hôm này đành phải rút lại rồi!

"Phịch"

Thân thể đang lành lặn khỏe mạnh của Dương Tuyết tự dưng bỗng ngã nhẹm ra mặt đất thật khó hiểu.

"Đau quá", không hiểu sao đầu mình lại nhói lên như vậy, đứng dậy cũng rất khó khăn.

Mạc Niên ngồi phía bên này nghe được tiếng máy móc va đập lớn thì vô thức nhíu mày, đầu cũng bị đau inh ỏi.

Được gần một phút, ánh sánh lập lòe mới hiện ra ở trước mặt 2 người.

Dương Tuyết đau lòng nghĩ rằng cuộc đời này thật ngắn ngủi, vẫn chưa điều tra được gì về mẹ của mình mà đã phải thăng thiên rồi.

Nhưng thật may đó là ánh sáng màu trắng, cô sẽ được chuyển kiếp mà không phải xuống địa ngục.



Bỗng dưng có giọng nói cất lên.

"Cuối cùng cũng làm được rồi"

"Ngươi im đi, tập trung làm chuyện chính"

"Ta muốn thoát ra khỏi đây, làm ơn"

"Ba mẹ ơi, con nhớ mọi người lắm"

Từng câu từng chữ thốt ra kéo theo một dãy ai oán bao trùm lấy bầu không khí trong phòng, làm nó vốn yên tĩnh, nay lại ngập tràn thống khổ, uất hận, nhuốm màu bi thương.

Chống tay đỡ cơ thể ngồi dậy, Dương Tuyết khẽ động mắt qua, cô thấy Mạc Niên vẫn ngồi đó, mày hơi nhíu vào mà quan sát sự tình. Hiếm khi để lộ ra xúc cảm nào.

Dương Tuyết đối với những chuyện kì bí tâm linh vốn không tin tưởng lắm, chứ đừng nói đến là hứng thú.

Cuộc đời cô từ trước đến nay chỉ có khoa học chúng minh nên khá bất ngờ trước loạt sự kiện xảy ra chớp nhoáng này.

Cô mạnh dạn lên tiếng trước: "Các người là ai vậy?"

Đầu bên kia ánh sáng hiện lên màn hình vuông vắn to bằng cái bảng con, chữ và lời nói cùng lúc hiện lên.

"Xin chào, nghe nói hai người là sinh viên mới vào học trường Marrik phải không?"

"Đúng vậy", Dương Tuyết dè dặt trả lời.

"Tôi đến để giúp các ngươi điều tra chân tướng, chỉ cần làm theo nhiệm vụ. Từng manh mối sẽ được đưa ra để đưa các ngươi đến sự thật"

Dương Tuyết nhếch mi, "Ngươi nói nghe như trò chơi vậy"

"Đúng, bởi vì ta là một hệ thống được hàng trăm linh hồn oan khuất kêu gọi đến. Vì một số chuyện trong thiên cơ đã định, biết được hai ngươi sẽ tìm được chân tướng nhưng gần đến cuối thì lại bại, nên ta đến là để phò trợ hai người"

Thanh âm máy móc cứng nhắc tiếp tục vang lên:

"Chỉ cần làm theo nhiệm vụ hệ thống giao, hai người sẽ đến với sự thật nhanh hơn"

Sau một lúc, Dương Tuyết thay Mạc Niên đưa ra câu trả lời.

"Được", cô biết hắn chắc chắn sẽ đồng ý phi vụ hời này, dù nó có chút ảo diệu.