Triệu thị tránh thật xa, sắc mặt tái mét, mới nói được vài câu đã vội vàng bỏ đi.
Tuy ông ngoại vô dục vô cầu nhưng ông không hề nương tay với người mình không ưa, cũng sẽ không nói nhảm câu nào. Vị Triệu cung nhân này có chứng mất ngủ, ghét nhất là những âm thanh khác thường, kéo dài
thế này.
Ngụy đại nhân không biết nội tình, sẽ không đoán được cô cố ý làm vậy, hắn sẽ chỉ thấy là cô không cẩn thận làm rơi quả cầu nhỏ, đuổi theo quả cầu chạy khắp nơi.
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ chỉ đứng bên lẳng lặng quan sát, nhưng sau khi biết Ngụy đại nhân chính là thiếu niên trong ngục năm đó, trong lòng cô lại thấy không nỡ. Có thể vết thương cũ của hắn có liên quan đến
lưỡi dao sắc năm đó cô vội vàng lấy ra.
Dù thế nào, trước hết cứ lấp liếm được việc hôm nay đã rồi tính tiếp.
Triệu cung nhân muốn nhìn kỹ vị Ngụy đại nhân kia thì lại bị quả cầu lăn lông lốc khắp nơi của Châu Châu làm bực mình. Tiếng chuông khiến bà ta nhớ tới con chó vàng của thúc thúc trong tộc, đúng là ông ngoại thế
nào thì cháu gái thế ấy.
Cuối cùng quả cầu trúc cũng dừng lại.
Triệu cung nhân vội vàng hỏi Ngụy Nguyên Kham: “Bẩm Ngụy đại nhân, ta là gia quyến của Lâm Tự Chân.”
Nói đoạn, Triệu cung nhân lại nhìn về phía Châu Châu, thấy đầu ngón tay Châu Châu đã chạm được vào quả cầu nhưng tiếc là cô không cầm quả cầu lên, còn gây cho nó lăn xa hơn.
Trái tim Triệu cung nhân lại nảy lên theo nhịp chuông lanh lảnh của quả cầu.
Sơ Cửu nhìn chằm chằm Cổ đại tiểu thư, thấy Cổ đại tiểu thư càng ngày càng tiến gần Ngụy đại nhân, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tam gia và Cổ đại tiểu thư ở cạnh nhau là hắn lại sợ không biết có xảy ra chuyện gì không.
Hắn sợ Tam gia lại có hành động gì đó không hợp lễ nghi.
Sơ Cửu nhìn bàn tay Ngụy Nguyên Kham khẽ cử động, trong lòng lại gióng lên hồi chuông cảnh báo, suýt nữa hắn đã bật ra thành tiếng: “Tam gia, ngài muốn làm gì?”?
Cũng may tay Tam gia không đưa tay về phía Cố đại tiểu thư.
Lâm phu nhân sai người hầu: “Mau, đưa đại tiểu thư ra ngoài đi.”
Bảo Đồng bước vào, thì thầm khuyên nhủ nhưng đương nhiên Cố Minh Châu không chịu. Người hầu nhà họ Cố cũng không dám ép buộc vị đại tiểu thư này nên chỉ đành đứng bên cạnh.
Cố Minh Châu đang chơi vô cùng say sưa, cô bước từng bước vào những ô gạch đen, cong môi nhìn quả cầu nhỏ, trông rất vui vẻ.
Ngụy Nguyên Kham cụp mắt nhìn Cố Minh Châu mặt mày tươi rói. Cô vào đây lúc này ắt hẳn có ý đồ riêng. Lúc trước hắn dùng tờ giấy thử thăm dò, cô lại không hề mắc bẫy, e rằng tâm tư người này còn sâu hơn hắn
nghĩ. Sau khi hắn thăm dò cô thì đã xảy ra chuyện gì?
Ngụy Nguyên Kham cẩn thận nhớ lại, vết thương cũ của hắn tái phát, bất tri bất giác mất sức lực, đột nhiên đứng dậy nên không khỏi loạng choạng. Sau đó Cổ đại tiểu thư kéo tay hắn, sức chống đỡ của cô không lớn,
nhưng lại giúp hắn điều khiển cơ thể dựa vào bàn đá đúng thời khắc mấu chốt.
Nếu không có cô ra tay, sợ rằng hắn đã ngã sõng soài ra đó.
Hắn được dìu đến phòng cho khách của nhà họ Cố, cơn đau dưới nách trái khiến hắn chậm rãi chìm vào cơn mê man, sau đó nữa... Trong đầu hắn mơ màng xuất hiện cảnh tượng gì đó, nhưng lại mờ mịt không thấy
ro.
Chắc hẳn đã ngủ mê mệt đến tận lúc Sơ Cửu đánh thức hắn dậy.
Tuy lần này đến nhà họ Cố gặp chút khó khăn nhưng hắn đã lấy được kết quả mình mong muốn. Cổ đại tiểu thư có thể đỡ hắn trong lúc nguy cấp, chứng tỏ tâm trí cô ấy không có vấn đề.
Vậy thì tại sao bây giờ Cổ đại tiểu thư lại ném quả cầu trúc đi?
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía thê tử của Lâm Tự Chân, thấy người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào quả cầu trúc, trên mặt thoáng xuất hiện vẻ bực dọc.
Vừa rồi lúc mới gặp, người phụ nữ này còn lẳng lặng dò xét hắn, nhưng bây giờ lại chẳng quan tâm gì nữa.
Cổ đại tiểu thư đang giúp hắn đấy à? Chắc chắn là cô đã phát hiện ra hắn đang cố gồng mình đứng đây. Ngụy Nguyên Kham hơi nhíu mày, sắc mặt lại càng trở nên nặng nề.
Sau khi ra khỏi đại lão Hình bộ, hắn chưa từng mất kiểm soát trước mặt người khác. Cho dù bệnh cũ tái phát, hắn cũng lảng tránh người ngoài, bây giờ lại để lộ sơ hở trước mặt người nhà họ Cố.
Cũng may bên cạnh có Sơ Cửu chăm sóc, chắc không đến mức gây ra lỗi lầm gì làm tổn hại đến mặt mũi của hắn.
Nhưng bị người nhà họ Cổ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối như thể cũng không phải chuyện tốt. Với tính thận trọng, cẩn thận của Lâm phu nhân, chắc bà sẽ không nói ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham không nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là kiểm soát được tình hình: “Các ngươi tới phủ Thái Nguyên khi nào?”
Triệu cung nhân cảm thấy giọng điệu của vị Ngụy đại nhân này càng lúc càng lạnh lùng, không nghĩ ngợi gì mà trả lời luôn: “Hôm nay vừa mới vào thành.”
Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp: “Đêm hôm trước ở đâu?”
Triệu cung nhân hơi ngây người, hồi lâu mới đáp: “Trong trạm... Trong tửu lầu... cách phủ Thái Nguyên hơn hai mươi dặm.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu: “Đi xem con ngựa kéo xe của nhà họ Lâm.”
Đi quãng đường hơn hai mươi dặm, chắc chắn con ngựa đã rất mệt, nếu Triệu cung nhân nói dối thì nhìn cái là nhận ra sơ hở ngay.
Triệu cung nhân cũng nhận ra ý đồ của Ngụy Nguyên Kham, trên mặt lóe lên vẻ hoảng hốt: “Đại nhân... Chuyện này có liên quan gì?”
“Bản quan tra án không cần nhiều lời với ngươi.” Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham thản nhiên ngồi xuống, dáng người thẳng tắp, khóe mắt như che phủ bởi một tầng sương lạnh: “Nhưng nếu người nói dối bản
quan...”
Giọng nói kia đâm vào lòng Triệu cung nhân như một lưỡi đao sắc bén, bà ta cuống quýt liên tục phân bua: “Bọn ta đã nán lại hai ngày ở sườn núi cách thành năm dặm, chỉ vì đường sá xa xôi, cơ thể ta không được
khỏe nên không vội vào thành ngay. Vừa rồi đại nhân hỏi bất ngờ, ta không kịp suy nghĩ nên mới buột miệng nói vậy.”
Thấy khóe mắt Ngụy Nguyên Kham hơi nhếch lên, Triệu cung nhân vô thức nắm chặt khăn tay: “Vừa rồi ta nói câu nào cũng là thật, không dám lừa dối đại nhân nữa.”
Lâm phu nhân nhìn về phía Triệu cung nhân, nếu đã sớm tới phủ Thái Nguyên thì sao phải nói dối?
Lâm phu nhân mới nghĩ đến đây thì thấy Cố Thăng bước vào bẩm báo: “Thầy thuốc tới rồi ạ.”
Hai mắt Triệu cung nhân như phát sáng, chớp ngay lấy cơ hội này: “Đại nhân, con nhỏ bất cẩn bị ngựa... bị ngã bị thương, thứ cho ta cáo lui chăm sóc trước.”
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, Triệu cũng nhận lại hành lễ một lần nữa, chậm rãi lùi về phía sau. Ra khỏi phòng, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm. Ngụy đại nhân còn đáng sợ hơn lời đồn, bị hắn để mắt tới e rằng
ngày sau sẽ khó sống.
Bà ta vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì hôm nay bà ta đã tuyệt đối không đến nhà họ Cổ. Hy vọng lúc nãy bà ta đừng để lộ sơ hở gì. Nếu bị người ta biết được thì đúng là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết.
Triệu cung nhân đi khỏi, Lâm phu nhân mới khẽ nói: “Ngụy đại nhân nghỉ ngơi thêm nữa đi.”
Ngụy Nguyên Kham đứng lên: “Không cần, hôm khác ta lại tới thăm hỏi phu nhân.”
Sơ Cửu lập tức dẫn thân vệ vào phòng, bước đến đỡ Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham khẽ phất tay, tự mình bước chậm ra ngoài, thoạt nhìn chẳng có gì khác thường, chỉ là bước đi hơi chậm chạp mà thôi.
Ra tới cửa, Ngụy Nguyên Kham chợt nhớ đến hành động vừa rồi của Cố Minh Châu. Hắn dừng bước quay đầu lại, thấy Cố Minh Châu đã ngồi yên trên ghế, gương mặt cô dưới ánh nến toát ra về tĩnh lặng đến lạ.
Đầu óc Ngụy Nguyên Kham lại lóe lên, không khỏi hơi thất thần.
Sơ Cửu cúi đầu, khẽ hắng giọng.
Lúc này Ngụy Nguyên Kham mới hoàn hồn, nói mà mặt không đổi sắc: “Ta nhận được tin tức trong kinh truyền ra, Thái tử gia đã lên đường đến Thái Nguyên, hai ngày nữa sẽ đến nơi.”
Cố Minh Châu ngẩng đầu lên, Ngụy Nguyên Kham nói tin tức trên mảnh giấy đó cho bọn họ là vì cảm kích sự chăm sóc của mẫu thân hay sao?
Ngụy Nguyên Kham nói xong thì tiếp tục bước ra ngoài.
Lâm phu nhân nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi lắc đầu. Nhà họ Ngụy cũng không dễ dàng gì, sau khi gặp đại nạn, trong nhà chỉ còn một người con cháu trưởng thành thế này, có thể tượng tượng được gánh nặng
trên vai Ngụy Tam gia nặng đến nhường nào. Hoàng hậu nương nương không có con, e rằng cảnh ngộ nhà họ Ngụy sẽ không có gì thay đổi. Sau này không biết còn gặp phải bao nhiêu khó khăn nữa, càng đến gần
quyền lực thì càng nguy hiểm, sự phú quý ngất trời này của nhà họ Ngụy cũng là cái tội, không biết sau này nhà họ sẽ như thế nào.
Tự nhiên Lâm phu nhân cảm thấy mình rất buồn cười, nhà họ Cổ bọn họ chỉ là huân quý sa cơ lỡ bước, nào đến lượt họ phiền lòng vì chuyện này? “Chuyện ngoài ý muốn” hôm nay êm đềm trôi qua, sau này cứ coi như
chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sơ Cửu đỡ Ngụy Nguyên Kham lên ngựa, trống Tam gia lại oai nghiêm anh dũng như thường.
E rằng trên đời này không có ai lợi hại hơn Tam gia, xảy ra chuyện như thế mà còn mặt dày làm bộ làm tịch ở nhà họ Cố, nếu là hắn thì chắc chỉ hận không tìm được khe nứt nào mà chui xuống.
“Đang làm gì đấy?” Tiếng Ngụy Nguyên Kham vang lên.
“Chui...” Sơ Cứu kịp thời dừng lại: “Gia quyển của Lâm Tự Chân kia có vấn đề.”