“Đi thôi.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Về rồi nói tiếp.”
Sơ Cửu vội vã theo sau. Hai người chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng “rầm rầm” vang lên sau lưng, cổng lớn nhà họ Cổ đã đóng trước rồi.
“Tam gia.” Sơ Cứu nói: “Người nói xem có phải hôm nay chúng ta thể hiện không được tốt nên nhà họ Cổ mới...”
Ghét bọn họ đến mức nào mới làm như thế chứ, giống như thể vội vã muốn hất văng con sâu trên mu bàn tay vậy.
Ngụy Nguyên Kham liếc mắt nhìn qua, Sơ Cửu cắn khóe môi để tránh cho cái miệng không nghe lời lại nói ra điều gì đó mà Tam gia không thích.
Bên trong nhà họ Cố vẫn tấp nập bận rộn. Thầy thuốc đắp thuốc lên bả vai Lâm Nhuận Sinh, căn dặn phải dùng đá đắp lên vài canh giờ. Viên đá vừa chạm vào da, Lâm Nhuận Sinh đã la oai oái.
Bảo Đồng xoa lỗ tai, lúc trước Ngụy đại nhân cũng thế này mà có thể im lặng không nên một tiếng, so với Ngụy đại nhân thì tên Lâm Nhuận Sinh này chẳng có chỗ nào sánh bằng cả.
Nghĩ rồi, Bảo Đồng đưa hộp mứt hoa quả khô đến trước mặt Cố Minh Châu, đại tiểu thư đáng thương còn phải ngồi nghe la hét thế này. Cố Minh Châu cầm lấy một miếng mứt hoa quả thảy vào miệng.
Triệu cung nhân khóc đỏ ửng hai mắt. Bà ta đã trêu ai chọc ai chứ? Lần này bà ta đến nhà họ Cố thứ nhất là để nghe ngóng tin tức, thứ hai là trút giận thay trưởng tỷ, kết quả chưa chuyện nào thành đã khiến cho Sinh
ca nhi phải chịu thiệt trước rồi.
Khi nãy lúc đối mặt với Ngụy đại nhân, bà ta chỉ có thể thừa nhận Sinh ca nhi tự ngã. Ngoại thích ý thể ức hiếp người quả chẳng sai, ngựa của mình làm người khác bị thương mà lại vờ như việc chẳng liên quan đến
bản thân. Bọn họ còn là gia đình quan lại, nếu đổi thành dân thường thì càng chẳng có cửa kêu oan. 4
“Không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng thương vài ngày là ổn thôi.” Thầy thuốc khom người bẩm báo với Triệu cung nhân.
Triệu cung nhân tỏ vẻ không vui: “Chỉ là vết thương ngoài da chỗ nào? Ca nhi nhà ta đau đến mức này mà mới hai ba câu ông đã qua loa cho xong chuyện rồi! Ông có biết sau này ca nhi nhà ta sẽ tòng quân, trên người
không thể bị thương dù chỉ một chút không hả?”
Thầy thuốc liên tục nhận lỗi, Triệu cung nhân còn muốn nói nhưng Lâm phu nhân đã lên tiếng khuyên nhủ: “Việc gì tẩu phải làm khó tiên sinh, nếu không yên tâm thì lại cho gọi thầy thuốc khác tới.”
Triệu cung nhân bị câu này làm cho nghẹn họng, nhất thời không thể nổi giận được, đành trợn trừng mắt nhìn thầy thuốc rời đi.
Lâm Nhuận Sinh dần bình tĩnh trở lại, một lát sau thì ngủ mất, bấy giờ Triệu cung nhân mới bước ra ngoài, đi đến phòng Lâm phu nhân trò chuyện.
Cố Minh Châu ôm Nguyên Tiêu ngồi trên ghế ăn sữa hấp đường phèn. Nụ cười của Lâm phu nhân tràn ngập sự yêu chiều. Triệu cung nhân muốn nói nhưng Lâm phu nhân đã mở lời trước: “Sinh ca nhi bị thương rồi,
không tiện đi lại, đêm nay tẩu ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Triệu cung nhân gật đầu: “Ta đã gửi thư cho trưởng tỷ, ngày mai mới trở về nhà họ Thôi.”
Nói xong câu này, hai người lại im lặng. Triệu cũng nhận hợp một ngụm trà rồi buột miệng: “Ngụy đại nhân đến nhà họ Cổ có nhắc đến những chuyện liên quan tới vụ án ngựa chiến với tiểu cô không?”
“Có nói rồi.” Lâm phu nhân thoải mái trả lời: “Hắn hỏi ta biết được bao nhiêu về vụ án mất ngựa chiến. Bây giờ là khoảng thời gian quan trọng, nếu ta biết điều gì thì không được giấu giếm, phải bẩm báo hết với nha
môn.”
Mắt Triệu cung nhân lóe sáng: “Tiểu cô biết được những gì rồi?”
Lâm phu nhân đáp: “Ta chỉ nghe Hầu gia kể lại, năm ngoái Hành Thái Bộc tự của Sơn Tây đã nuôi được rất nhiều ngựa chiến, triều đình tiết kiệm được một số tiền cho chợ ngựa ở biên cương. Hầu gia dâng tấu cũng là
để kể công giúp quan viên của Hành Thái Bộc tự, ai ngờ công lao còn chưa đến mà ngựa chiến đã mất rồi.”
Khóe miệng Triệu cung nhân khẽ giật, xưa nay Hoài Viễn hầu luôn là thế, chuyện thành không nhiều mà chuyện hỏng thì có đầy. Tiểu cô này của bà ta hình như cũng chẳng biết gì, hai mẹ con cứ ngây ngốc mà sống
qua ngày.
Hai mẹ con nhà này thuộc dạng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Trưởng tỷ, nữ quyền nhà họ Cố đều bị bắt cả rồi, chỉ có mỗi hai bọn họ là bình an vô sự. Triệu cung nhân nhìn Cố Minh Châu, bây giờ Châu Châu đang yên
lặng ngồi đó ăn vặt.
Triệu cung nhân nói dứt lời, Cố Minh Châu cũng ăn sạch sữa hấp, xong xuôi cô đứng dậy dẫn Bảo Đồng chạy ra ngoài.
“Châu Châu từ từ thôi, vừa mới ăn xong đừng chạy nhanh quá.” Lâm phu nhân không yên lòng, lớn tiếng dặn với theo.
Cố Minh Châu như đứa trẻ mở miệng vâng dạ bừa một tiếng. Người hầu của Triệu cung nhân cũng vừa ăn cơm xong, đang nghỉ ngơi trong khúc ngoặt ở viện phía tây. Chủ nhà xảy ra chuyện tất nhiên người hầu sẽ
bàn luận, cô chạy đi nghe xem thế nào.
Chẳng mấy chốc Thái tử đã sắp đến phủ Thái Nguyên, tất nhiên gã sẽ chen chân vào vụ án của Hàn Ngọc. Trước khi Thái tử đến, cô phải cố gắng hết sức thu thập các loại tin tức, nhanh chóng điều tra rõ ràng vụ án
mất ngựa chiến.
Lâm Nhuận Sinh vẫn chưa chính thức vào quân doanh mà lại nắm rõ các chủng loại ngựa trong lòng bàn tay, biết con ngựa Ngụy đại nhân cười có thể dùng làm ngựa giống thì chí ít có thể chứng minh thường ngày
Lâm Nhuận Sinh có cơ hội để học hỏi những chuyện này.
“Tỷ tỷ Cố gia.” Lâm Nhuận Chi chạy từ hành lang sang: “Tỷ tỷ vẫn chưa về nghỉ ngơi ạ?”
Vừa dứt lời, Lâm Nhuận Chi chợt nhớ ra Cố Minh Châu không giống người bình thường, trong chốc lát không biết nên tiếp lời thế nào. Lúc đang ngẩn người, một bàn tay nhét miếng mứt hoa quả vào trong tay cậu bé.
Lâm Nhuận Chi lập tức nhoẻn miệng cười. Cố Minh Châu không có ý định lợi dụng một đứa bé tám tuổi, muốn dò la tin tức vẫn còn rất nhiều thủ đoạn.
“Bảo Đồng cô nương.”
Cố Minh Châu và Bảo Đồng đang định rời đi thì nha hoàn bên cạnh Lâm Nhuận Chi đã mở lời: “Ở đây có hương an thần không? Có thể cho ta một ít được không, nhị thiếu gia nhà ta bị hoảng sợ nên e là buổi tối ngủ
không yên.”
Bảo Đồng hỏi: “Bị hoảng sợ?”
Nha hoàn gật đầu: “Vì chuyện đại thiếu gia bị ngựa đá, dù sao nhị thiếu gia cũng nhát gan, không thể chịu đựng nổi chuyện này.”
Bảo Đồng không hỏi thêm: “Để ta đi lấy một ít.”
Nha hoàn mỉm cười, lập tức nói lời cảm ơn.
Bị hoảng sợ.
Cố Minh Châu nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuận Chi. Lúc nghe được hai từ “hoảng sợ”, Lâm Nhuận Chi co rúm người lại, nơm nớp lo sợ nhìn khắp bốn phía. Trong lòng Cố Minh Châu hiểu rõ, Lâm Nhuận Chi thật sự bị
hoảng sợ nhưng không phải vì Lâm Nhuận Sinh, mà có thể trên đường Triệu cung nhân đến phủ Thái Nguyên đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Lâm Nhuận Chi bị hoảng sợ, Triệu cung nhân yêu chiều hai đứa con này, theo lẽ thường thì phải sai người đi mua hương an thần mới đúng, nhưng bà ta lại không làm như thế. Nếu vậy thì có
thể có hai trường hợp. Một là bà ta không có ý định ở lại đây, mua rồi nhưng không mang theo. Hai là khi định đi nghỉ ngơi mới phát hiện ra tình trạng bất thường của Lâm Nhuận Chi, nếu như là vậy thì chuyện khiến
Lâm Nhuận Chi hoảng sợ đến vậy chỉ vừa mới xảy ra.
Rời đi được một lúc, Cố Minh Châu dặn dò Bảo Đồng: “Lúc đưa hương sang em nói với nha hoàn là Lâm nhị thiếu gia vẫn còn nhỏ tuổi không được dùng loại hương này nhiều, hỏi cô ấy xem đã dùng mấy lần rồi.”
Như thế là có thể biết được đáp án, lấy được thông tin chuẩn xác, cũng tiện cho Nhiếp Thẩm đi điều tra.
Ngụy Nguyên Kham và Sơ Cứu trở về căn nhà nhỏ. Thầy thuốc Tốn nghe được tin tức nên vội vàng chạy sang, nhìn thấy Sơ Cửu, ông hỏi: “Sao không đến gọi ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đừng nhắc đến nữa, trên đường Sơ Cửu có rất nhiều chuyện muốn nói, suýt nữa là cả Tam gia và ngựa đều không thể trở về. Có điều bây giờ hắn càng muốn biết rốt cuộc Tam gia có còn nhớ phải làm... chuyện đó
không hơn.
“Tiên sinh.” Sơ Cửu nhỏ giọng đáp: “Lát nữa nếu tiên sinh thấy Tam gia tinh thần mơ hồ thì phải dùng thuốc mạnh vào... Tránh để lại di chứng.”