Hắn vừa dùng nước ấm vừa dùng đá lạnh để chườm nhưng chẳng thấy đỡ hơn.
Thầy thuốc Tôn đáp: “Bây giờ Tam gia đã ổn rồi.”
Nghe thầy thuốc Tôn nói thế, Sơ Cửu hơi ngây người, ngay sau đó hắn lập tức lên trước dò xét, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Ổn rồi thật ư?”
Bệnh cũ của Tam gia nhanh nhất cũng phải qua một ngày mới khá hơn. Lúc ở nhà họ Cố hắn còn thấy lạ, sao hắn có thể đánh thức Tam gia được, bây giờ xem ra là vì bệnh tình đã có chuyển biến tốt.
“Tam gia, ngài uống thần dược gì à?” Sơ Cứu trợn trừng mắt hỏi dò: “Có phải nhờ vậy nên bệnh mới ổn hơn không?”
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu bằng ánh mắt sâu thẳm. Hắn ngất xỉu ở nhà họ Cố, Sơ Cửu luôn túc trực bên cạnh mà bây giờ lại hỏi hắn đã uống trúng thuốc gì.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt hỏi: “Ngươi không biết à?”
Bấy giờ Sơ Cứu mới nhớ ra, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tam gia, hình như hắn nên biết rõ mấy chuyện này mới đúng, nhưng đúng là hắn chẳng biết gì cả.
Thầy thuốc Tôn vừa vuốt chỏm râu vừa nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Bây giờ Tam gia còn thấy không khỏe không?”
Ngụy Nguyên Kham ngẫm nghĩ một lát: “Vết thương dưới nách trái không còn đau nữa, nhưng mà cơ thể vẫn hơi uể oải.”
Lúc tỉnh lại ở nhà họ Cố, hắn phát hiện vết thương cũ đã đỡ đau hơn nhiều, cảm giác đau rát như bị lửa thiêu cũng gần như không còn.
Thầy thuốc Tôn tiếp lời: “Tam gia nghĩ kỹ lại xem, lần này vết thương cũ tái phát khác gì với những lần trước? Có lẽ chúng ta có thể tìm được cách chữa trị từ việc đó.”
Điểm khác biệt? Ngụy Nguyên Kham nhớ đến giấc mơ kia. Hắn luôn mơ thấy việc xảy ra trong nhà giam nhưng lần nào cũng chỉ có thể giương mắt nhìn cô ấy ra đi. Hình như lần này hắn đã nắm lấy tay cô, trong
khoảnh khắc ấy, dường như bóng tối nơi đáy lòng đã bị thổi bay trong chốc lát. Lẽ nào là do vậy à? Một giấc mơ làm sao có thể trị được căn bệnh khó chữa?
Thấy Ngụy Nguyên Kham cứ suy ngẫm mãi, thầy thuốc Tôn bên an ủi hắn: “Dù thế nào thì việc bệnh tình khởi sắc cũng là chuyện tốt.”
Sơ Cửu nhớ đến gương mặt giận dữ của Lâm phu nhân, việc Tam gia bị khiêng tới khiêng lui như vậy rất khó nói là phúc hay là họa.
Thầy thuốc Tôn rụt tay về: “Tam gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ khỏe lại thôi.”
Ngụy Nguyên Kham gật đầu, chợt nhớ tới ông Trương mà thầy thuốc Tôn đã nhắc tới: “Ta vẫn có một chuyện muốn hỏi tiên sinh, tiên sinh có bảo ở trong nhà giam, Như Quân đã từng đi phát thuốc nên nhiều phạm
nhân đối xử rất tốt với cô ấy, trong số những người tiên sinh kể có ông Trương đó à?”
Thầy thuốc Tôn đáp: “Đúng vậy, Như Quân hỏi xin thuốc từ ta cho rất nhiều người, ông Trương là một trong số đó.”
“Còn những người khác nữa ư?”
“Còn.” Thầy thuốc Tôn thở dài một hơi: “Người Như Quân thường xuyên nhắc đến nhất là ông Trương, thám hoa Nghiêm, Dung nương tử và cả Dương tiên sinh. Như Quân đã từng phối thuốc cho tất cả những người
đó, những người này đều không còn nữa, hy vọng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho Như Quân.”
Lúc trước thầy thuốc Tôn không nói rõ chuyện này cho Ngụy Nguyên Kham là vì bọn họ đều đã qua đời cả rồi. Nói xong, ông đứng dậy: “Ngài vẫn còn bệnh, không nên hao tổn tinh thần thêm nữa, chuyện đó đã trôi qua rồi, con người phải luôn nhìn về phía trước.”
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy định tiễn thầy thuốc Tôn nhưng lại bị ông ngăn lại: “Ngài khỏe mạnh là ta an tâm rồi, sáng sớm mai ta sẽ cùng các thầy thuốc trong phường đi chữa trị cho những người dân được cứu ra
từ mỏ khoáng. Những người đó thật sự rất đáng thương, tuy trốn thoát được nhưng bệnh tật đầy người, thời gian chẳng còn bao lâu, hy vọng chuyện thể này sẽ không xảy ra lần nữa.”
Ngụy Nguyên Kham im lặng. Mấy năm nay Đại Châu rối loạn không yên, trông có vẻ là do ngôi vị Thái tử, nhưng trên thực tế nguyên nhân chính xuất phát từ sự nghi kỵ và kìm hãm của Hoàng đế. Kìm hãm quá
nhiều sẽ gây đến mất lòng tin, đề phòng lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau, triều đình ắt sẽ loạn.
Thầy thuốc Tôn rời đi, Ngụy Nguyên Kham sai người múc nước để tắm rửa, thay áo lót và áo khoác ngoài sạch sẽ. Xong xuôi hắn ngồi lên giường, hình ảnh trong mơ lại ùa về trong tâm trí hắn, chân thật đến lạ.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, giống như thể đã nắm lấy tay cô thật vậy. Nhiều năm rồi, tuy những ký ức liên quan đến cô vẫn chôn sâu trong tim nhưng theo thời gian cô ra đi, màu sắc tươi sáng cũng đã dần bạc tựa
như trang giấy bị ố vàng, vừa thê thảm vừa mỏng manh.
Bức tranh trong giấc mơ hôm nay lại đột nhiên bừng sáng. Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ xẹt qua đầu hắn, dường như trong lúc mơ màng hắn đã giữ chặt cô không buông.
Bóng tối trước mắt bị gió thổi bay, hắn và cô thoát khỏi nhà giam, trở về phủ của trưởng Công chúa. Lần này hắn không lén lút rời đi nữa mà bước lên giang tay ôm lấy cô vào lòng. Trái tim tựa như có một dòng nước
ấm áp chảy qua, vừa chân thật vừa yên bình.
Hắn như được trở về thời niên thiếu, trong lòng khát khao một người, gặp gỡ cô ấy trong giấc mơ mà lòng lo lắng không yên, vừa thấy ngọt ngào lại vừa sợ người ta biết được.
Trong mơ hắn có thể vượt qua quy củ, làm những việc hắn muốn làm, mong mỏi về tương lai của cô và hắn, chỉ cần hắn giấu đủ sâu thì sẽ chẳng ai có thể biết được lòng dạ hắn. Nghĩ đến đây, Ngụy Nguyên Kham lời
mờ cảm nhận được mọi chuyện hơi kì lạ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đang trợn trừng của Sơ Cửu, đôi mắt ấy tràn ngập vẻ dò xét.
“Ngươi nhìn cái gì?” Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng hỏi.
“Tam gia.” Sơ Cứu hỏi dò: “Khi nãy ngài đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Cảm giác bí mật bị người khác rình mò làm cho Ngụy tam gia xưa nay luôn lạnh lùng bỗng mất tự nhiên. Hắn ngước mắt lên rồi lại cụp xuống, đôi con ngươi sâu hun hút cũng đảo liên hồi.
Sơ Cửu nhìn thấy tại Tam gia dần đỏ ửng, xem ra hắn đoán không sai, khi nãy Tam gia ngồi trên giường nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Cổ. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, khóe môi Tam gia khẽ cong lên.
Ngụy Nguyên Kham cau mày, trầm giọng ra lệnh: “Còn không mau ra ngoài.”
Đây là thẹn quá hóa giận rồi, Sơ Cửu mím môi. Tam gia biết diễn thật, lúc ở nhà họ Cổ thì giả vờ như chẳng nhớ ra điều gì nhưng thực ra là chưa quên. Hắn còn nghĩ xem bản thân có cần nhắc nhở không nhưng hình
như hắn đã nghĩ nhiều rồi, chuyện từ Tam gia gây ra thì làm sao ngài ấy không biết được?
Nhưng mà thích thì thích đấy, việc gì phải che che giấu giấu không chịu thừa nhận? Vả lại việc này giấu được à? Tam gia cũng biết bịt tay trộm chuông thật đấy, cho rằng giả vờ không nhớ là người khác cũng tự động
quên mất chắc.
Trước con mắt của mọi người, bị bao nhiêu người vây xem như thế còn tỏ vẻ điềm nhiên như không được ư...
Chậc chậc, hắn đã hiểu biết hơn về Tam gia rồi.
Ngụy Nguyên Kham đáp: “Cho người theo dõi nhà họ Cố, không cần quá sát sao, cho dù bọn họ làm gì cũng không được kinh động, chuyển tin tức về đây là được.”
Ý đồ của phủ Hoài Viễn hầu là điều tra rõ vụ án ngựa chiến cho nên nếu Cổ đại tiểu thư đang giả ngốc, hắn sẽ không vạch trần cô. Ngược lại, đợi Thái tử đến Thái Nguyên, nhiều người sẽ xuất hiện với vẻ giả vờ giả vịt,
có lẽ hắn vẫn cần đến sự phối hợp của nhà họ Cố. Dù sao Cổ đại tiểu thư cũng là người rất lợi hại, có thể lèo lái gián điệp trong phường, còn có thể hóa trang thành đạo tặc. Không thể tìm được người thứ hai như vậy ở
phủ Thái Nguyên.
Sơ Cửu không rời đi mà lui trở ngược vào phòng: “Tam gia, nhà họ Cổ là kẻ địch à?”
“Không phải.” Ít nhất thì tạm thời không phải.
Sơ Cửu gật đầu: “Ngài muốn tiểu nhân theo dõi nhà họ Cố hay là Cổ đại tiểu thư?”
Nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ngụy Nguyên Kham đáp: “Cố đại tiểu thư.”
Sơ Cửu gật đầu lần nữa: “Vậy nếu như Cố đại tiểu thư gặp nguy hiểm, chúng ta có ra mặt không?”
Nhà họ Cố cực kì quan trọng với vụ án này, Ngụy Nguyên Kham trả lời: “Nếu trong trường hợp vô cùng nguy hiểm thì tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Sơ Cửu rụt cổ lại, đứng thẳng lưng lên, gương mặt hết sức bình tĩnh, suýt chút nữa là hắn cắn câu của Tam gia rồi. Theo dõi cái gì chứ, rõ ràng là âm thầm bảo vệ. Nếu không nhờ hắn thông minh lanh lợi, e là đã phạm
phải tội lớn rồi.
Ra lệnh mập mờ như vậy ai mà hiểu cho được? Cũng chỉ có mình hắn thôi.
Sơ Cứu chép chép miệng, chủ nhân thời nay khó chiều thật, hắn có cảm giác sắp không theo nổi rồi.