Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 75: Vì chính mình



Sơ Cửu cảm thấy bản thân như tên trộm xâm nhập trái phép vào nhà dân, quấy rầy gia đình gà nghỉ ngơi. Hắn nhảy xuống giường, suýt chút nữa là hét toáng lên: “Xin lỗi nhé!”

Chân trần chạm xuống đất, hắn rùng mình một cái vì lạnh, trong chốc lát đầu óc liền trở nên tỉnh táo.

Đây là phòng của hắn, hắn không về mới có hai đêm mà con gà Ngũ Hắc đã cánh xách nách mang, có cả gia đình rồi. Số hắn đúng là khổ. 1

Sơ Cứu bước lên trước định tìm con gà Ngũ Hắc nói lý lẽ, gà Ngũ Hắc bổ nhào sang, đậu lên bả vai hắn. Hôm nay mà không báo thù thì hắn không phải là tùy tùng đắc lực bên cạnh Tam gia. Sơ Cửu rút chiếc túi vải giặt

bên eo ra, vốc một vốc gạo rải xuống đất.

Giằng co một hồi lâu, cuối cùng Sơ Cửu cũng nằm xuống chiếc giường đã được con gà Ngũ Hắc và con gà hoa lau làm ấm, thế nhưng đêm nay hắn ngủ không thành giấc, đến cả đại bạch mã của Tam gia cũng có người

nhớ nhung rồi, sao chẳng có lấy một ai thích hắn chứ?

Nhà họ Thôi.

Cái tật không nỡ của Lâm thái phu nhân lại phát tác, thở ngắn than dài trằn trọc đến tận đêm thâu. Thôi tứ phu nhân túc trực hầu hạ trong phòng cho tới khi Thôi Trinh xuất hiện bảo ma ma quản sự đưa Tứ phu

nhân về nghỉ ngơi: “Ngày mai là tứ ca có thể về nhà, tứ tẩu cũng chỉnh đốn một chút đi.”

Đôi mắt Thôi tứ phu nhân lóe sáng, gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng: “Cảm ơn Hầu gia.”

“Tứ tẩu không cần cảm ơn ta.” Thôi Trinh đáp: “Không phải công lao của ta, ta không được nhúng tay vào vụ án này, người tứ tẩu phải cảm ơn là đệ đệ bên nhà mẹ của tẩu mới đúng”

Thôi tứ phu nhân vẫn vái chào Thôi Trinh. Là Định Ninh hầu, Thôi Trinh đã rất quan tâm đến người trong tộc rồi, song bà cũng không ngờ cuối cùng đệ đệ lại theo Ngụy đại nhân điều tra rõ vụ án này. Những lời đệ đệ

khuyên nhủ bà ở nhà họ Cố vẫn còn văng vẳng bên tai, không biết hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới làm được.

Thôi Trinh thấy Thôi tứ phu nhân muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không mở lời. Có một số việc chắc hẳn Thôi tứ phu nhân cũng không biết rõ. Giữa Lục Thận Chi, Diêm Hạo và “Đạo tặc trân châu” có quan hệ

như thế nào? Ngụy Nguyên Kham tìm ra manh mối từ kẻ nào?

Bây giờ Diêm Hạo và Hàn Ngọc đã quy án, “Đạo tặc trân châu” mưu đồ ám sát Hàn Ngọc ở điền trang đã đi đâu? Có lẽ “Đạo tặc trân châu” này là người xuất hiện trong hồ vào đêm hôm ấy. Với thân thủ của kẻ đó thì

thoát khỏi điền trang của mẫu thân không phải là chuyện khó, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng.

Bóng người hắn nhìn thấy vào đêm ấy rất gầy, hoàn toàn khác với đặc trưng hình thể của “Đạo tặc trân châu” mà Hàn Ngọc sai người đi bắt. Vụ án này quá nhiều điểm khả nghi, đáng tiếc hắn không được thẩm vấn

hàn Ngọc, cũng không được phép xem hồ sơ vụ án trong tay văn sử nên những vấn đề này không được giải đáp.

“Đại ca, huynh định vào à?” Thổi Vị đến trước cửa phòng, khẽ giọng hỏi.

Thôi Vị đến thăm Lâm thái phu nhân, bây giờ nhìn thấy Thôi Trinh cũng ở đây thì hơi mong đợi, hắn hy vọng đại ca và mẹ có thể thân thiết với nhau hơn. Trong phòng vang lên tiếng thở dài thườn thượt của Lâm thái

phu nhân xen lẫn với vài tiếng rên rỉ.

Thôi Trinh vốn định vào, nghe thấy thế liền cau mày dặn dò Thôi Vị: “Đệ theo ta đến thư phòng.”

Thôi Vị vâng dạ đáp lời, hai huynh đệ đi ra ngoài.

Lâm thái phu nhân ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, gương mặt lộ vẻ oán trách, bà ta nên liên tục vào lồng ngực mình: “Nhìn nó kìa, nó với ta đâu phải mẹ con, rõ ràng là kẻ thù mà! Nha môn

còn chưa hỏi tội ta thì nó đã coi ta như phạm nhân, gọi người hầu bên cạnh ta ra gặng hỏi hết một lượt, còn hỏi thường ngày ta có qua lại gì với nhà họ Hàn không? Bây giờ thì hay rồi, nó không đến thăm ta thì thôi,

còn gọi Vị ca nhi đi luôn! Ta liều sống liều chết sinh nó ra rồi lại suy nghĩ lo toan vì nó, nếu có lòng cảm kích nó đã không làm như vậy rồi!”

Ma ma quản sự vội lên trước khuyên nhủ: “Có lẽ Hầu gia có việc gấp nên mới không vào.”

“Có chuyện gì gấp?” Lâm thái phu nhân quát lại: “Phủ Thái Nguyên sắp thuộc về nhà họ Ngụy rồi, nó còn hối hả ngược xuôi vì nhà họ Ngụy nữa! Nhà họ Ngụy có nhớ đến công sức của nó không? Bây giờ cả triều đình

tranh giành xâu xé lẫn nhau. Năm xưa nó bảo không được đầu quân cho trưởng Công chúa, dù quyết sách của nó là đúng đi chăng nữa thì bây giờ bất kể thế nào cũng không thể đứng cùng chiến tuyến với nhà họ

Ngụy. Cho dù là Hoàng thượng hay là Quý phi, Thái tử cũng sẽ không để cho người đó sinh ra Hoàng tử, chỉ cần bụng người đó không có động tĩnh gì thì nhà họ Ngụy chỉ có con đường chết, chẳng lẽ nó không nhận ra

hay sao?”

Ma ma quản sự dè dặt ngó nghiêng xung quanh.

Lâm thái phu nhân cũng cảm thấy bản thân xúc động nên nói ra nhiều lời thất lễ: “Vất vả nửa đời người rồi, muốn được an nhàn hạnh phúc nhưng nó quyết không làm cho ta bớt lo.”

Nói xong, Lâm thái phu nhân dặn dò ma ma quản sự: “Mấy ngày tới đừng cho em họ của ta và Châu Châu đến đây, bây giờ nhìn thấy Châu Châu là tim ta đập loạn.”

E là chuyện này chỉ có thể gửi gắm hy vọng mong hai ngày tới Cố đại tiểu thư không muốn sang đây chơi, nếu không ai cản được cô ấy.

Thôi Trinh và Thôi Vị vào phòng, ngồi xuống. Thôi Trinh im lặng hồi lâu rồi nhìn Thôi Vị: “Người của chúng ta có ai qua lại thân thiết với Vệ Sở phủ Thái Nguyên không?”

Thôi Vị ngây người: “Theo lý thì tướng sĩ trấn thủ biên cương phía chúng ta không được qua lại với Vệ Sở ở các địa phương, nếu không sẽ bị nghi ngờ có ý đồ chiếm quyền. Nhưng dù sao cũng đóng ở Sơn Tây cả, hằng

năm lúc cần chuẩn bị quân nhu tất nhiên sẽ có qua lại.”

Thôi Trinh ra lệnh: “Điều tra xem, chỉ cần là người có mối quan hệ qua lại với Vệ Sở phủ Thái Nguyên thì đều phải tra hỏi rõ ràng.”

Thôi Vị hơi do dự: “Chúng ta làm thế chẳng phải là không tin tưởng các huynh đệ dưới trướng à? Có khiến mọi người cảm thấy thất vọng không?”

“Cây ngay không sợ chết đứng!” Thôi Trinh nghiêm nghị: “Nếu có người tay chân không sạch sẽ, cấu kết với bọn người Hàn Ngọc thì phải lập tức tìm cho ra, nếu không sẽ liên lụy đến tất cả các tướng sĩ. Bây giờ không

thực hiện, chờ tới lúc liên lụy đến người vô tội mới thật sự khiến cho mọi người thất vọng.”

Thôi Vị cũng nghiêm mặt: “Đại ca yên tâm, đệ lập tức đi tra hỏi ngay.” Nói rồi, hẳn ngập ngừng: “Không phải vụ án này đã điều tra rõ ràng rồi sao? Việc gì đại ca phải làm như sắp xảy ra chuyện lớn như thế này, vả lại

chẳng phải làm vậy là đang giúp Ngụy Nguyên Kham à?”

Thôi Trinh đáp: “Hàn Ngọc chỉ thừa nhận tội tham ô, vậy vũ khí và ngựa chiến đi đâu mất rồi? Nếu điều tra đến những thứ này thì không thể làm ngơ cho qua được. Dính líu đến vũ khí, ngựa chiến sẽ làm người ta

nghĩ tới việc đóng quân. Cho dù chúng ta không muốn bị cuốn vào thì bây giờ cũng phải chứng minh bản thân trong sạch.”

Dứt lời, Thôi Trinh lại nói tiếp: “Đệ đi nghỉ ngơi đi, không cần sang chỗ mẹ đâu. Đệ không qua đó, lát nữa mẹ sẽ ngủ ngay thôi.”

Thôi Vị cúi đầu, im lặng hồi lâu: “Đại ca, hình như giữa huynh và mẹ có khoảng cách, chẳng lẽ là vì hôn sự với nhà họ Châu sao? Là đệ bắn chết Châu Như Quân, không liên quan đến mẹ, tình hình lúc ấy...”

Thôi Trinh cau mày: “Ta nói với đệ rồi, chuyện ấy đã là quá khứ. Vốn dĩ ta đã thấy ác cảm với Châu thị đó, dù cô ta không chết ta cũng sẽ không rước cô gái như thế vào nhà. Năm đó, Châu thị dặn người hầu nhà họ

Châu dụ ta đến đó gặp mặt, kết quả trưởng Công chúa đã chờ sẵn ở đó, đâu phải để không biết chuyện này? Tưởng rằng ta nghe nói về nhan sắc của cô ta là sẽ không kiềm chế được chạy ngay đến đó, sau đó để mặc cho

cô ta chi phối, cô ta xem thường ta quá rồi.”

“Ta ghét nhất là những cô gái tính toán, vào nhà giam cũng là con đường Châu thị tự chọn, nhà họ Thối chúng ta đã trọn tình trọn nghĩa với cô ta rồi.”

Thấy Thôi Trinh tức giận, Thôi Vị đứng dậy: “Là đệ nhiều lời, đại ca đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi Thổi Vị rời đi, căn phòng trở nên yên ắng. Thôi Trinh vẫn cảm thấy trong lòng rất rối rắm, chỉ muốn ra ngoài cho thoáng. Kể từ sau khi cha qua đời, hắn luôn cảm thấy căn nhà này từ trên xuống dưới đều loạn

cào cào, lúc mới đầu thậm chí hẳn còn không dám nhắm mắt ngủ. Tất cả mọi thứ đều là giả dối, căn nhà ấm áp hòa thuận của hắn thật ra tràn ngập những tính toán lạnh lẽo.

Thôi Trinh ngồi mãi ở đó, cho đến khi quản sự đến bẩm báo: “Trưởng tử nhà cữu lão gia bị ngựa đá bị thương ở nhà họ Cố nên ở lại đó rồi.”

Thôi Trinh hỏi lại: “Chẳng phải Lâm Nhuận Sinh đã học cưỡi ngựa bắn cung từ bé rồi à? Trong thành này cũng không có con ngựa nào hung hãn, làm sao nó bị thương được?”

Quản sự nhỏ giọng bẩm báo: “Nghe nói là ngựa của Ngụy đại nhân.”

Thôi Trinh cau mày: “Chuẩn bị ít đồ, đồng thời gửi thư cho thầy thuốc Đinh, ngày mai theo ta đến nhà họ Cổ một chuyến.”

Cố Minh Châu ngủ một đêm không mộng mị, lúc tỉnh lại tinh thần rất sảng khoái.

“Lâm nhị thiếu gia ngủ không ngon.” Bảo Đồng nói: “Mắt đỏ ửng cả rồi.”

Cô gặp được cậu ta trên hành lang, đôi mắt đỏ như mắt thỏ ấy rất nổi bật.

Hôm qua Bảo Đồng đi nghe ngóng, biết được trong mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Lâm Nhuận Chi dùng tới hương an thần, vậy xem ra chuyện chỉ mới xảy ra vào hôm qua. Mới sáng sớm, Bảo Đồng đã chuyển thông

tin tới cho Nhiếp Thầm, sau đó cô chỉ cần ngồi yên chờ đợi tin tức là được. Cố Minh Châu nhìn sắc trời tuyệt đẹp bên ngoài cửa.

“Chúng ta chơi xích đu đi!”

Cố Minh Châu ngồi lên xích đu, xích đu bay lên rất cao, đôi chân của thiếu nữ với lấy nhánh cây cách đó không xa.

Thiếu một chút, vẫn thiếu một chút nữa.

Cuối cùng, lực đẩy xích đu mạnh hơn, mũi chân của thiếu nữ lướt qua nhanh cây như chuồn chuồn lướt nước, cô quay đầu lại cười với Bảo Đồng nhưng lại nhìn thấy dáng người cao lớn của Thôi Trinh.

Là hắn đẩy xích đu giúp cô à?

Thiếu nữ rời ánh mắt, chìm đắm trong niềm vui của riêng mình.

Cố Minh Châu đang chơi vui vẻ thì nhìn thấy ma ma quản sự bên cạnh Triệu cung nhân vội vã chạy tới, ma ma quản sự định nói gì đó nhưng lại bị Thôi Trinh ngăn lại: “Chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”

Rõ ràng là sợ bị người khác nghe thấy.

Cố Minh Châu lập tức cảm thấy hứng thú.