Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 76: Trông chừng



sức lực...”

Thôi Trinh trầm mặt nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu ma ma lại nhìn ra ngoài cửa, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai thì mới thấp giọng nói: “Hầu gia, nếu có cơ hội thì mong ngài khuyên cung nhân để ngài ấy đừng đặt hết niềm tin vào nhà ngoại nữa. Tuy nô

tỳ đã hầu hạ cung nhân từ khi ngài ấy còn chưa xuất giá nhưng bây giờ theo nô tỳ thấy thì Triệu nhị lão gia đã hơi quá giới hạn.”

Thôi Trinh đáp: “E là ta không thể quản nổi chuyện này rồi. Chuyện của cữu mẫu và nhà ngoại, đứa cháu ngoại như ta sao có thể xen miệng vào được?”

Triệu ma ma muốn nói lại thôi: “Nhưng cứ tiếp tục thế này chỉ là lão gia sẽ bị liên lụy mất. Sau khi đến phủ Thái Nguyên thì nô tỳ mới biết được tình hình ở đây, e rằng không kịp đưa tin cho lão gia. Mong ngài hãy nể

mặt lão gia nhà chúng tôi mà sai người đi hỏi thử xem xem, rốt cuộc Triệu nhị lão gia đang làm gì, tại sao lại bắt cung nhân nhà tôi giấu lão gia để đến phủ Thái Nguyên.”

Triệu ma ma nói xong thì cẩn thận ngẩng đầu lên.

Thôi Trinh đáp: “Triệu nhị lão gia đang ở phủ Thái Nguyên ư?”

Triệu nhị lão gia là nhị ca của Triệu cung nhân, cũng từng nhận chức trong quân, có điều thực sự bất tài nên rất nhanh sau đó đã từ quan về nhà.

Hai năm nay Thôi Trinh từng gặp Triệu nhị lão gia ở phủ Tuyên, người này không biết cái gì nhưng tính sổ sách thì vô cùng nhanh nhẹn. Triệu nhị lão gia nói mình không giỏi đánh trận nhưng làm quản sự thì thừa

sức, trong nhà có bao nhiêu ngân lượng ông đều tính rõ ràng.

Nhưng một lão gia thì sao có thể đi làm quản sự chứ?

Triệu ma ma gật đầu.

Thôi Trinh hỏi tiếp: “Cữu mẫu với Triệu nhị lão gia đã gặp nhau chưa?”

Triệu ma ma rũ mắt không nhìn Thôi Trinh: “Chưa ạ.”

Nói dối. Thôi Trinh cười lạnh một tiếng: “Nếu vậy thì ngươi cũng không cần lo lắng. Người về bảo cữu mẫu mấy hôm nữa trở về Thiểm Tây đi.”

Triệu ma ma hoảng sợ: “Hầu gia, có thể liên quan đến vụ án mất ngựa. Cung nhân nhà tôi nhận được tin tức của Triệu nhị lão gia, Triệu nhị lão gia muốn cung nhân đi nghe ngóng vụ án này...”

Sắc mặt Thôi Trinh vẫn vậy nhưng ánh mắt hắn lại thay đổi. Đầu tiên là điền trang của mẫu thân xảy ra chuyện, bây giờ Lâm gia lại đến phủ Thái Nguyên vì chuyện ngựa chiến.

Xem ra chắc chắn là Lâm gia có liên quan đến vụ án này, chỉ là không biết rốt cuộc bị liên lụy bao nhiêu thôi.

Thôi Trinh vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy bên ngoài vang lên giọng của Triệu cung nhân: “Đừng cản ta... ta đã phát hiện ra bà ta bất thường từ lâu rồi. Có chuyện gì mà phải giấu ta nói với Hầu gia chứ? Hầu gia là

cháu ngoại của ta, chẳng lẽ ngài ấy sẽ tin lời xúi bẩy của một hạ nhân như bà ta ư?”

Triệu ma ma run rẩy, vô thức lùi về sau hai bước.

Vừa nói Triệu cung nhân vừa đi vào. Sau khi nhìn thấy Triệu ma ma thì bà ta lập tức tát Triệu ma ma một cái.

“Chát” một tiếng, Triệu ma ma bị tát đến nổ đom đóm mắt, loạng choạng rồi lập tức quỳ xuống xin tha.

“Hầu gia đừng nghe lời xúi giục của bà ta.” Triệu cùng nhân nói: “Con gái bà ta xuất giá, bà ta chê ta cho quà cưới ít nên ghim hận trong lòng, có cơ hội là nói láo, bịa đặt sau lưng ta ngay!”

Thôi Trinh nghe đến đây liền đứng dậy: “Sao cữu mẫu không hỏi mà đã biết quản sự ma ma đang nói với ta chuyện gì vậy?”

Triệu cung nhân nhất thời nghẹn giọng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Bà ta hung ác trừng mắt nhìn Triệu ma ma: “Ta không cần hỏi cũng biết là bà ta không nói được lời nào tốt đẹp cả!”

Thôi Trinh dặn dò người hầu: “Rót ly trà cho cữu mẫu, ta có chuyện cần hỏi bà ấy.”

Người hầu đáp một tiếng.

Triệu cung nhân cam chịu mà ngồi xuống ghế.

Thôi Trinh không vòng vo mà hỏi thẳng: “Cữu mẫu đến phủ Thái Nguyên là vì Triệu nhị lão gia ư?”

“Đương nhiên là không rồi.” Triệu cung nhân phản bác: “Ta nghe nói trưởng tỷ muốn đến phủ Thái Nguyên nên dẫn hai con đến thăm. Hầu gia cũng biết đường từ Thiểm Tây đến kinh thành xa xôi cách trở, bất tiện,

có thể gặp ở Sơn Tây đương nhiên là cách tốt nhất rồi.”

Trong sân vang lên tiếng trẻ con chạy nhảy.

Triệu cung nhân vô thức nhìn ra ngoài.

Quản sự của Cổ gia nói: “Là Cổ đại tiểu thư và nhị thiếu gia, hai người đang chơi đùa với nhau.”

Triệu cung nhân dặn dò: “Đưa nhị thiếu gia về. Thế này thì còn ra thể thống gì nữa.” Chơi với đứa ngốc có khi cũng bị ngốc theo đấy.

Hạ nhân của Lâm gia vâng một tiếng.

Song bên ngoài lại vang lên tiếng vùng vằng của Lâm Nhuận Chi: “Ta muốn chơi với tỷ tỷ của Cổ gia một lát.”

Đây là Cố gia. Dù trong lòng Triệu cung nhân không muốn nhưng cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng, chỉ đành mặc kệ cho hai đứa trẻ chơi tiếp.

Cố Minh Châu và Lâm Nhuận Chi đứng trên hành lang chơi ném bao vải. Hai người ném bao vải cùng một lúc, kết quả bao vải của Cố Minh Châu đánh bật bao vải mà Lâm Nhuận Chi ném xuống, sau đó vững vàng rơi

vào trong ô.

Lâm Nhuận Chi ngạc nhiên mở to mắt, không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt mình.

Cố Minh Châu chỉ khăn tay đeo ở eo của Lâm Nhuận Chi, nếu đã chơi thì phải có phần thưởng.

Lâm Nhuận Chi tiếc rẻ tháo khăn xuống, nghĩ nghĩ lại hơi tiếc, không biết có thể đưa tỷ tỷ Cổ gia vật khác để thay thế không. Khi cậu bé còn đang do dự thì khăn tay bị một bàn tay cướp đi.

Cố Minh Châu cầm lấy khăn tay rồi chạy đi, ngón tay cô chỉ cầm ở góc khăn, khăn tay của cậu có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Lâm Nhuận Chi thấy thế liền vô cùng sốt ruột. Cậu bé còn muốn thẳng lại chiếc khăn đấy nữa. Trên khăn tay có tranh vẽ tay, nếu bị bẩn thì không dễ giặt sạch đâu.

Lâm Nhuận Chi nói: “Tỷ tỷ Cố gia, tỷ cẩn thận một chút. Đây là khăn tay nhị cữu cữu mua cho ta đấy.”

Lâm Nhuận Chị nói xong thì biết mình đã gây rắc rối rối. Mẫu thân từng dặn cậu bé không được nhắc đến nhị cữu cữu.

Trong thư phòng bên cạnh tức khắc rơi vào yên lặng.

Triệu cung nhân nhíu mày, trừng mắt nhìn Lâm Nhuận Chi đang ở trong sân. Quả nhiên là chơi với đứa ngốc thì sẽ bị ngốc theo mà.

“Châu Châu.” Thôi Trinh vẫy tay với Cố Minh Châu: “Đưa ta xem chiếc khăn trên tay muội đi. Lát nữa ta cho người đi mua kẹo cho muội.”

Khóe miệng Cố Minh Châu hơi nhếch lên, cô vui vẻ bước vào phòng.

Hôm qua cô đã nhìn thấy chiếc khăn mới trên eo của Lâm Nhuận Chi rồi. Chiếc khăn ấy làm bằng lụa Lộ thượng hạng. Sơn Tây sản xuất lụa Lộ, tuy rằng khăn tay làm bằng lụa Lộ được bán trong tiệm may song không

thể tùy tiện mua chiếc khăn tay được đính đầy ngọc trai được mà bắt buộc phải được chuẩn bị cẩn thận.

Trên chiếc khăn ấy có hình một thiếu niên đá cầu, chắc hẳn là Lâm Nhuận Chi thích đá cầu. Chuẩn bị chiếc khăn có ý nghĩa như vậy ắt hẳn người tặng khăn vô cùng hiểu Lâm Nhuận Chi.

Cô nghe thấy Triệu ma ma nói Triệu nhị lão gia đang ở phủ Thái Nguyên nên mới đưa ra suy đoán to gan như vậy.

Quả nhiên là Triệu nhị lão gia.

Cô hỏi ra chuyện này giúp Thôi Trinh bớt công sức lòng vòng với Triệu cung nhân.

Bấy giờ Sơ Cửu đang nấp ở trên mái nhà. Hắn cẩn thận che giấu hơi thở, chỉ sợ bị Định Ninh hầu phát hiện ra. Có điều hắn hơi không rõ, Tam gia sai họ trông chừng Cố gia làm gì?

Để nhìn Cổ đại tiểu thư chơi ném bao vải ư?

Lâu lắm rồi hắn chưa làm việc gì nhàn hạ thế này cả.

Sơ Cửu muốn nhắm mắt lại dưỡng thần, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Tam gia: “Trông kỹ cô ta, đừng có phân tâm.”

Sơ Cửu lập tức tỉnh táo lại.

“Cung nhân, cung nhân!”

Triệu cung nhân đang không biết lấp liếm kiểu gì cho qua chuyện thì có người vội vàng chạy vào sân.

“Cung nhân, xảy ra chuyện rồi!”