Không phải Ngụy đại nhân đang lâm bệnh rất nặng ư? Sao vừa chớp mắt đã bình an vô sự rồi vậy?
Cố Minh Châu nhớ lại những lời Ngụy Nguyên Kham nói trước lúc rời khỏi nhà họ Cố: Thái tử sắp đến phủ Thái Nguyên rồi. Có lẽ vì vậy nên hắn mới vội đến điều tra như thế.
Ngoại trừ chuyện đó, hắn còn có ý đồ nào khác nữa không?
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham qua lớp vải che mặt, từ lúc bước vào Ngụy đại nhân đã để ý đến Nhiếp Thầm chứ không hề nhìn sang bên này.
Cô âm thầm thở phào. May mà cô không đóng giả làm y bà để ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ bị Ngụy đại nhân chú ý.
Ở thân phận nào thì chỉ được làm chuyện của thân phận ấy, ngộ nhỡ làm sai thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Hiện giờ cô đang làm sư muội của Nhiếp Thầm, đi theo Nhiếp Thẩm điều tra án, chỉ cần an phận làm đúng chuyện mình nên làm thì sẽ không khiến người khác chú ý. Ngụy đại nhân không có thời gian suy xét một cô
gái nhỏ đâu.
Nhiếp Thẩm và Liễu Tổ tiến lên hành lễ, Cố Minh Châu sững người tại chỗ, chỉ đến khi hai người kia gọi “Ngụy đại nhân”, cô mới như biết được thân phận của người mới đến, lập tức ngồi xuống hành lễ. Nhưng nhớ
đến bản thân mình lúc này đang mặc quần áo đàn ông, cô bèn vội đổi thành cúi người. Loạt động tác này trông cực kỳ không ra làm sao.
Ngụy Nguyên Kham không nhìn Cố Minh Châu, dáng người này đúng là cô rồi.
Lúc trước hắn chịu thiệt ở trên thuyền hoa, không chú ý đến đặc trưng của y bà đó. Sau khi đến nhà họ Cổ, hắn nhìn thật kỹ Cổ đại tiểu thư, cô có thể che giấu khuôn mặt nhưng không thể che giấu dáng người.
Chiều cao của Cổ đại tiểu thư là đến cằm hắn, hắn chỉ cần dùng mắt ước lượng là có thể đánh giá được chiều cao. Trông cô nhỏ bé thế thôi nhưng lại rất to gan đấy.
Ngụy Nguyên Kham thầm hừ lạnh rồi đi lướt qua người Cố Minh Châu, khuôn mặt không thay đổi, không để lộ ra một chút manh mối nào. Không được để cho cô biết là hắn đã nhìn thấu cô rồi, cô mà lại trốn đi mất,
vậy chẳng phải hắn sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay hay sao?
Cô tưởng rằng bản thân đã che giấu rất cẩn thận, hắn cũng chỉ xem như không nhìn thấy chiếc đuôi mà cô đã để lộ ra mà thôi, để xem cô còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa bộc lộ ra hết.
Ngụy Nguyên Kham nhìn vào trong phòng: “Đã điều tra ra được gì rồi?”
Nhiếp Thẩm: “Có rất nhiều điểm đáng nghi, không giống như vụ án cướp của.”
Nói rồi Nhiếp Thầm bèn gật đầu với Tưởng sư muội bên cạnh, ý bảo Tưởng sư muội không cần phải sợ hãi.
Cố Minh Châu lập tức bước lên phía trước mấy bước, đứng sau lưng Nhiếp Thầm. Không biết tại sao cô lại cảm thấy hôm nay Ngụy đại nhân giống như một chú mèo đang híp mắt, rõ ràng là không hề nhìn cô nhưng
cô lại có cảm giác giống như đang bị soi xét, đánh giá. Vừa đi được hai bước, nhờ ánh sáng yếu ớt, Cố Minh Châu nhìn thấy một vật gì đó ở trong góc phòng.
Cô lập tức kéo góc áo Nhiếp Thầm, đợi hắn dừng bước, cô nhỏ giọng nói với y: “Sư huynh, huynh nhìn xem kia có phải chìa khóa không?”
Nhiếp Thẩm đưa chiếc đèn trong tay mình về phía trước rồi nhìn Liễu Tô, Liễu Tô bèn tới nhặt thứ đó lên.
Đúng là một chiếc chìa khóa.
Nhiếp Thẩm đưa cho Ngụy Nguyên Kham.
“Đại nhân. Để tiểu nhân đi tìm xem có chiếc khóa nào phù hợp với chiếc chìa khóa này không.”
Ngụy Nguyên Kham “ừ” một tiếng đồng ý.
Nhiếp Thầm bước nhanh về phía trước, Cố Minh Châu cũng lập tức theo sát phía sau lưng y.
Ngụy Nguyên Kham nhướng mày nhìn hai bóng người cùng rời đi. Cô trông có vẻ rất nhu nhược, rất dựa dẫm vào Nhiếp Thầm.
Nếu hắn lên tiếng hỏi, chắc chắn Nhiếp Thẩm sẽ nói là có mối quan hệ sâu xa nào đó với cô, cô cũng có cách nhìn riêng của mình đối với chuyện điều tra, nếu không Nhiếp Thầm cũng sẽ không đưa cô đi cùng.
Ngụy Nguyên Kham hơi nhếch mắt, không biết tên Nhiếp Thầm kia có biết đầu đuôi câu chuyện hay không hay cũng bị cô lừa gạt? Nhớ lại những hành vi trước đây của Nhiếp Thầm, Ngụy Nguyên Kham đoán y
không biết gì hết.
“Tam gia.” Sơ Cửu nói nhỏ: “Đó là một cô gái.”
Ngụy Nguyên Kham không trả lời, đương nhiên hắn biết đó là một cô gái.
Sơ Cửu chớp mắt, lần này Tam gia không tức giận nữa rồi chứ, lần ghen này thật không đáng chút nào.
“Xem ra cô gái đó có mối quan hệ không đơn giản với Nhiếp Thẩm đâu.” Sơ Cửu nói tiếp: “Nhiếp Thẩm rất che chở cho cô gái đó, không biết bọn họ có quan hệ gì nữa. Tam gia nói xem có phải nhà họ Cố muốn thông
qua cô gái này để qua lại với Nhiếp Thẩm hay không?”
Ngụy Nguyên Kham vẫn không trả lời. Nhà họ Cố và người trong phường có qua lại nhưng không cần thông qua người khác, bản thân Cổ đại tiểu thư đã có quan hệ rất mật thiết với Nhiếp Thầm rồi.
Nhiếp Thẩm quay lại rất nhanh: “Không tìm thấy chiếc khóa nào trong cửa hàng có thể dùng chiếc chìa khóa này mở.”
Ngụy Nguyên Kham đã đoán được từ trước. Nhiếp Thầm đưa cho hắn một chiếc chìa khóa màu đồng tím, bên trên còn khắc hoa văn phúc thọ, là kiểu chìa khóa mà các gia đình giàu có thường dùng.
Ngụy Nguyên Kham: “Trạch viên của nhà họ Triệu ở phủ Thái Nguyên nằm ở đâu?”
Nha sai vội bẩm báo: “Cũng không xa lắm, cách nơi này ba con hẻm.”
Cố Minh Châu lại kéo góc áo Nhiếp Thầm: “Sư huynh, huynh tìm thấy gì ở nhà trọ ngoài thành thì dâng cho Ngụy đại nhân luôn đi.”
Thôi Trinh cũng sẽ âm thần điều tra chuyện này, cô không tin tưởng nhà họ Thôi, cô muốn điều tra rõ mọi chuyện trước.
Nhìn Nhiếp Thầm và Cố Minh Châu đứng trong góc nhà thì thầm to nhỏ, Ngụy Nguyên Kham bất giác nhíu mày, không biết cô lại định giở trò gì đây.
Nhiếp Thầm: “Ngụy đại nhân, nghe nói cửa hàng nhà họ Triệu xảy ra chuyện, tiểu nhân cho người đi khắp nơi nghe ngóng tin tức thì được biết em gái của Triệu nhị lão gia là Triệu cung nhân cũng đã đến phủ Thái
Nguyên rồi. Một ngày trước khi vào thành, Triệu cung nhân đã ở lại trong một nhà trọ ngoài thành cách đây không xa.”
“Không biết có phải trùng hợp không mà gần nhà trọ Triệu cung nhân ở có một con sông, sáng sớm hôm nay có người phát hiện dưới sông có một thi thể.”
Ngụy Nguyên Kham mỉm cười đầy ẩn ý, rõ ràng chuyện này là do Cố Minh Châu bảo Nhiếp Thầm đi điều tra.
Cửa hàng nhà họ Triệu có người chết, nhà trọ mà Triệu cung nhân ở cũng có người chết...
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu: “Cho người đi điều tra xem thi thể vớt từ dưới sông lên là ai.”
Thi thể mới được phát hiện chắc vẫn đang để trong nghĩa trang của quan phủ, nhìn mặt tìm người chắc cũng không khó.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên nhìn Nhiếp Thầm: “Đến trạch viên của nhà họ Triệu ở phủ Thái Nguyên với ta một chuyến.”
Mặc dù đây là cửa hàng của nhà họ Triệu nhưng cửa hàng và trạch viện không giống nhau, chưởng quầy của cửa hàng chắc chắn sẽ không cầm chìa khóa trong trạch viện.
Mấy người đi ra khỏi cửa hàng, Ngụy Nguyên Kham nhảy lên lưng ngựa đi trước.
Cố Minh Châu nhìn con phố vắng vẻ, bọn họ không có ngựa chỉ đành đi bộ. Cô luôn cảm thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn cách đó không xa kia đang chiếu rọi vào họ.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể để mặc cho Ngụy đại nhân sai bảo.
Ngồi trên lưng ngựa, gió mát thổi qua, Ngụy Nguyên Kham đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình khá thoải mái.
Cửa lớn nhà Định Ninh hầu mở ra, quản sự của nhà họ Triệu vội nói: “Ta muốn gặp cung nhân... quan phủ dẫn người đến trạch viện nhà chúng ta, phải làm thế nào đây?”