Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 81: Vết nhơ



Triệu cung nhân cũng ngủ trong phòng của Lâm thái phu nhân.

Quản sự ma ma bên cạnh Lâm thái phu nhân than nhẹ: “Có em dâu như thế này đúng là rất hiếm thấy, Triệu cung nhân gả đến nhà họ Lâm bao nhiêu năm rồi mà tình cảm của hai người vẫn luôn tốt đẹp. Theo lý mà

nói, Lâm phu nhân và Lâm thái phu nhân là chị em cùng dòng họ, vậy mà còn không thân thiết bằng Triệu cung nhân nữa.”

“Cùng là người nhà họ Lâm thật đấy nhưng suy cho cùng vẫn có xa cách. Lâm đại lão gia tốn biết bao nhiêu sức lực để chèo chống cả dòng họ Lâm, nhưng hình như trong lòng Lâm phu nhân lại không có suy nghĩ ấy.”

Triệu cung nhân đến rồi, người hầu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không cần phải cẩn thận từng li từng tí để dỗ dành Lâm thái phu nhân nữa, ai nấy đều lui xuống nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa mới đặt lưng xuống lại có người đến gõ cổng.

Ma ma quản sự mặc quần áo xong bèn ra đón.

Quản sự sốt ruột: “Người nhà họ Triệu đến tìm Triệu cung nhân, nhà họ Triệu bên đó xảy ra chuyện rồi.”

Ma ma quản sự nghe xong thì kinh ngạc, lập tức chạy đến phòng ngủ chính gọi Triệu cung nhân.

Triệu cung nhân vẫn chưa ngủ, vừa nằm xuống, tiếng ngáy của Lâm thái phu nhân làm ồn khiến bà ta không sao ngủ yên được. Chẳng phải Lâm thái phu nhân nói bản thân mắc căn bệnh không thể ngủ ngon hay

sao? Đúng là toàn bịa đặt giả dối.

Nếu không phải vì muốn dỗ cho chị chồng này vui, để nhỡ đâu nhà họ Triệu xảy ra chuyện còn dễ bề xin giúp thì bà ta cũng sẽ không đến nhà họ Thôi.

Triệu cung nhân vừa trở mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, có người đang xách đèn đi vào phòng.

“Cung nhân.” Ma ma quản sự đi lên phía trước gọi nhỏ: “Có người nhà họ Triệu đến, người mau đi xem sao đi.”

Tâm trạng của Triệu cung nhân chợt nặng nề: “Có nói là chuyện gì không?”

Ma ma quản sự: “Quan phủ đưa người đến lục soát trạch viên nhà họ Triệu.”

“Sao!” Triệu cung nhân kinh ngạc kêu lên: “Vô duyên vô cớ tại sao lại phải đến lục soát trạch viên nhà họ Triệu? Ai cho bọn họ làm thế?”

Cuộc nói chuyện của hai người khiến Lâm thái phu nhân tỉnh giấc.

Bà ta nhíu mày ngồi dậy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

Triệu cung nhân đứng dậy đi đến trước giường của Lâm thái phu nhân rồi dùng khăn tay lau khóe mắt: “Nha môn gây phiền phức cho nhà họ Thôi xong, giờ lại đến gây phiền phức cho nhà họ Triệu rồi.”

Lâm thái phu nhân nhíu mày tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là để điều tra án ư?”

Cửa hàng nhà họ Triệu mới có người chết, theo lý mà nói đến nhà họ Triệu xét hỏi cũng là điều bình thường.

“Xét hỏi thì xét hỏi, nhưng cớ sao phải lục soát, chẳng lẽ hung thủ còn có thể trốn trong nhà họ Triệu hay sao?” Triệu cung nhân nhìn Lâm thái phu nhân: “Thái phu nhân, ở phủ Thái Nguyên này nhà muội chỉ có thể

dựa vào tỷ thôi.”

“Muội yên tâm, bọn họ không dám làm xằng làm bậy đâu, ta sẽ cho người báo cho Trinh ca nhi biết để nó cùng đi với muội.”

Triệu cung nhân do dự: “Có Hầu gia đi cùng thì tốt quá, không có ai dám làm bậy trước mặt Định Ninh hầu, chỉ là... không biết Hầu gia có chịu giúp hay không.”

Ánh mắt lấp lánh của Triệu cung nhân khiến Lâm thái phu nhân nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Thôi Trinh lúc đến vấn an bà ta cũng cực kỳ miễn cưỡng, chẳng trách mà Triệu cung nhân cũng nghi ngờ Trinh ca

nhi có chịu nghe lời bà ta hay không.

Lâm thái phu nhân cắn răng, đúng là con trai ngoan khiến bà ta mất hết mặt mũi với người nhà mẹ đẻ: “Ta bảo cả Vị ca nhi đi cùng nữa, có chuyện gì muội cứ nói với nó.”

Đầu lông mày đang nhíu chặt của Triệu cung nhân từ từ giãn ra: “Cảm ơn đại tỷ, Vị ca nhi là người dễ gần nhất, có vị ca nhi đi cùng thì muội không còn sợ gì nữa.”

Mấy năm qua chỉ có Thôi Vị qua lại với nhà họ. Lúc Túc Châu Vệ đánh trận, Thôi Vị cũng từng đến giúp, so với Thôi Trinh, đương nhiên bọn họ tin tưởng Thôi Vị hơn.

Bà ta không tin có hai anh em nhà họ Thôi, còn có ai dám xông vào nhà họ Triệu nữa.

Thôi Trinh đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe quản sự đến chuyển lời, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ. Ngụy Nguyên Kham đến trạch viên nhà họ Triệu chắc là do đã phát hiện được manh mối gì đó ở cửa hàng nhà

họ Triệu.

Quản sự bẩm báo: “Hầu gia, thái phu nhân bảo ngài và nhị gia cùng đến nhà họ Triệu xem sao ạ.”

Thôi Trinh gật đầu, cho dù mẫu thân không nói thì hắn cũng chuẩn bị đi xem. Ban ngày ở nhà họ Cổ hắn đã nghi ngờ Triệu cung nhân rồi, nếu nha môn thật sự tìm được chứng cứ xác thực gì đó ở trạch viên nhà họ

Triệu thì e rằng ngay đến Triệu nhị lão gia cũng không thoát khỏi liên quan.

Thôi Trinh cầm chiếc roi ngựa do người hầu đưa rồi đi thẳng ra ngoài, đúng lúc Thôi Vị nhận được tin cũng kịp chạy đến.

Thôi Vị vừa chỉnh lại quần áo vừa nói: “Cữu mẫu vừa đến phủ Thái Nguyên thì nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện, rốt cuộc là sao vậy? Đại ca lại cho người đi tìm Triệu nhị lão gia, trong chuyện này có nội tình gì sao?”

Thôi Trinh dừng bước nhìn Thôi Vị: “Mấy năm nay để từng đến Túc Châu Vệ, nhánh kỵ binh trong tay cữu cữu so với binh mã ở phủ Tuyên của chúng ta như thế nào?”

Thôi Vị sững người trước câu hỏi, sau đó lập tức đáp lại: “Nhánh kỵ binh đó của cữu cữu đúng là rất mạnh, nhưng binh mã của chúng ta cũng không kém.”

Thôi Trinh: “Kỵ binh của chúng ta có thể lấy một đánh năm không?”

Thôi Vị lắc đầu: “Người Thát Đát giỏi cưỡi ngựa, hơn nữa còn sống bằng việc du mục, tráng sĩ của chúng ta giỏi đấy nhưng không thể được như thế...”

Thôi Vịnói xong bèn nhìn vẻ mặt Thối Trinh: “Đại ca, hiện giờ nhà họ Triệu xảy ra chuyện, huynh hỏi chuyện của cữu cữu làm gì?”

“Không có gì.” Thôi Trinh bước dài về phía trước: “Chuyện chúng ta ở Sơn Âm đệ có từng nói với cữu cữu không?”

Thôi Vị không nghĩ ngợi gì: “Đương nhiên là không, cái... đó không thể nói được.”

Thôi Trinh: “Đi thôi!” Sau đó không nói thêm gì nữa.

“Đại ca.” Thôi Vị giữ chặt dây cương của Thôi Trinh rồi nói nhỏ: “Huynh có chuyện gì giấu đệ đúng không? Lần đó chúng ta ở Sơn Âm là không còn cách nào khác, hơn nữa đó đều là mộ phần của quý tộc tiền triều, đồ

vật có giá trị của bọn họ đều là bóc lột từ dân chúng. Vì muốn bảo vệ phủ Đại Đồng nên chúng ta mới bất đắc dĩ lấy tiền của bọn họ, chuyện này thì có gì sai chứ? Thà cứ để làm những chuyện có ích như thể còn hơn là

chôn vùi mãi ở dưới đất.”

“Các huynh đệ sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nếu triều đình thật sự biết, đế bằng lòng gánh vác mọi tội danh, chắc chắn không để đại ca phải chịu bất cứ vết nhơ nào. Đại ca nhắc đến chuyện này làm gì?

Lẽ nào có kẻ muốn uy hiếp huynh ư?”

Thôi Trinh nhớ đến chuyện mộ tổ nhà họ Thôi bị nổ giống như có người đang nhắc nhở hắn gì đó, khiến hắn càng cảm thấy bên cạnh mình đầy rẫy nguy hiểm.

“Đừng nói nữa, giải quyết chuyện trước mắt đã, có lẽ đến một lúc nào đó, tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ.”

Trong trạch viên nhà họ Triệu.

Quản sự nhà họ Triệu nhìn những người khách không mời mà đến ra vào nườm nượp. Ban nãy vị Ngụy đại nhân kia bất ngờ lấy ra chiếc chìa khóa khiến sắc mặt ông ta không khỏi biến đổi. Có lẽ đã nhận ra sự hoảng

loạn của ông ta, Ngụy đại nhân đã cho người của nha môn xông thẳng vào bên trong trạch viện lục soát.

Nha sai và đám người Nhiếp Thảm tìm mãi nhưng không phát hiện ra chiếc khóa nào phù hợp với chiếc chìa khóa đó.

Cố Minh Châu giữ chặt Nhiếp Thầm rồi chỉ lên mái nhà: “Chúng ta lên trên đó xem sao.”

Nhiếp Thầm cảm thấy hơi kinh ngạc, khóa có thể ở trên mái nhà được ư?

Cố Minh Châu nói nhỏ: “Có một số loại cửa chưa chắc đã giống như bề ngoài của nó. Nhìn kết cấu của trạch viện này có thể biết được lối đi đến tất cả các căn phòng, so sánh với thực tế, nếu có ra vào thì sẽ có đường đi

được giấu kín.”

Nhiếp Thầm hiểu ra, khinh công của hắn rất tốt, có thể đưa Tưởng sư muội lên mái nhà.

Ngụy Nguyên Kham đang chuẩn bị nhảy lên mái nhà nhìn từ trên xuống thì phát hiện Nhiếp Thẩm đang ôm eo Cổ đại tiểu thư, đưa cô cùng lên.