Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 82: Hợp tác vui vẻ



nhận đây không phải đồ nhà họ Triệu thì cũng đã để lộ sơ hở.

Cố Minh Châu cúi đầu nhìn Ngụy đại nhân. Sơ Cửu mang tới một chiếc ghế, Ngụy đại nhân thản nhiên ngồi lên, tỏ vẻ rất hưởng thụ. Cố Minh Châu thấy lòng bàn chân hơi ngứa ngáy nên cọ cọ đôi ủng vào miếng ngói.

Sơ Cứu bưng một chén trà cho Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham mở nắp chén, mấy chiếc lá rụng cuốn theo bụi bặm từ trên cao xuống, vài hạt bụi bay theo chiều gió vào trong chén, nếu hắn không tinh mắt

thì chắc đã uống cả chén trà này rồi.

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Thầm đưa cô gái lên nóc nhà. Cô gái kia tay chân luống cuống, đôi ủng lười cô đang đi đạp rơi không ít bụi bẩn trên nóc nhà xuống.

Hắn đưa chén trà cho Sơ Cửu. Dáng vẻ của cô không giống như cố ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện cô đùa bỡn Hàn Ngọc tìm kiếm “Đạo tặc trân châu” khắp nơi là biết những hành động nhỏ trông có vẻ chật vật tức

cười này của cô hoàn toàn là chân thật.

Giống như con thỏ đen kia của cô vậy, đen đến phát sáng, cả người không có lấy một sợi lông khác màu pha tạp.

Triệu quân sự nhìn chằm chằm Ngụy đại nhân và nha sai, lòng bàn tay ông ta rịn đầy mồ hôi lạnh. Ông ta liên tục ngóng ra ngoài cửa, hy vọng Triệu cung nhân có thể tới sớm.

“Sang bên cạnh chút nữa.” Nhiếp Thầm gọi nha sai phía dưới: “Đó là cái gì?”

Nha sai nhìn bức tường phù điêu trước mặt, bọn họ đã đi qua chỗ đó mấy lần nhưng chẳng phát hiện được gì, bên cạnh bức tường phù điêu có một khe hở rộng đủ cho một người qua lọt.

“Chỗ đó không có gì cả.” Triệu quân sự vội nói: “Đây là tường phù điêu, khe hở bên cạnh dùng làm nơi thoát nước cho viện.”

Ngụy Nguyên Kham khẽ liếc nhìn Sơ Cửu, Sơ Cửu lập tức bước nhanh tới.

Nhiếp Thảm cũng đưa Cố Minh Châu từ trên mái nhà xuống.

Thực ra trong trạch viên của những gia đình giàu có luôn có vài nơi được tu sửa làm nơi ẩn náu. Nếu sau bức tường phù điêu này vẫn không tìm được nơi cắm chìa khóa thì có lẽ bọn họ đã tìm nhầm chỗ thật.

Sơ Cửu thò tay vào trong sờ thử thì tìm thấy một cánh cửa ngầm đằng sau bức tường, trên cánh cửa có gắn một ổ khóa bằng đồng.

Quản sự nhà họ Triệu thấy thế định tiến lên ngăn cản thì bị nha sai đè vai lại, chân ông ta mềm nhũn, cứ thế ngã khuỵu xuống đất.

Ngụy Nguyên Kham đứng dậy bước tới, quân sự nhà họ Triệu run lên cầm cập.

Sơ Cửu tra chìa khóa vào ổ, ổ khóa đồng lập tức bật mở.

“Đại nhân, là chỗ này.” Tiếng Sơ Cứu truyền đến.

Thân vệ lập tức xách đèn bước đến.

Cố Minh Châu muốn cùng Nhiếp Thẩm đi lên nhìn cho rõ, không ngờ lại bị Ngụy Nguyên Kham ngăn lại: “Không cần nhiều người vào đâu.”

Nói xong, hắn sải bước đi về phía trước, bỏ lại bọn họ đằng sau.

Không cho vào thì thôi, Cố Minh Châu cũng đoán đại khái được có thể tìm thấy những gì trong đó. Quản lý nhà họ Triệu cuống quýt như thế, chắc chắn trong đó có thứ không thể để lộ ra ngoài.

Ngụy Nguyên Kham nhanh chóng ra ngoài, trong tay cầm mấy quyển sổ.

Cố Minh Châu nhìn quyển sổ kia, không biết trong đó ghi chép gì nhưng nhìn dáng đi nhẹ nhàng của Ngụy đại nhân, chắc hẳn đã có thu hoạch không nhỏ. Chắc đến lúc thẩm vấn rồi nhỉ, nghĩ vậy, cô bèn lùi về phía

sau hai bước.

Phát huy uy lực, nghiêm hình ép cung đều là sở trường của Ngụy đại nhân.

“Bình thường chìa khóa căn viện này do ai giữ” Ngụy Nguyên Kham hỏi quản sự.

Quản sự lắc đầu: “Tôi không biết... Chuyện... chuyện này...”

Ông ta muốn giải thích nhưng không nói được thành lời. Lúc trước ông ta nói chưa từng nhìn thấy chìa khóa, giờ quan phủ lại tìm được cánh cửa bí mật kia, còn tìm thấy đổ trong đó, ông ta có phủ nhận thì các đại

nhân của nha phủ cũng không tin nữa.

“Bắt lại, thẩm vấn từng người một!” Ngụy Nguyên Kham ra lệnh cho đám nha sai: “Niêm phong tất cả cửa hàng và trạch viện của nhà họ Triệu ở phủ Thái Nguyên lại.”

Nha sai nhận lệnh, trong viện lập tức vang lên những tiếng kêu thét kinh hoàng của đám người hầu.

“Lôi tên quản sự này ra đánh hai mươi gậy.” Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt ra lệnh.

Nha sai tức thì đè quản sự xuống.

Cây gậy to bản đập từng nhát chắc nịch vào da thịt, tiếng kêu thảm thiết của quân sự vang vọng khắp trạch viên nhà họ Triệu.

Cố Minh Châu nhìn những người hầu đứng xem trong viện, có người nhát gan đã bật khóc thành tiếng. Đám người hầu chỉ dâng trà rót nước này có thẩm vấn cũng không tra được gì, mấu chốt là những quản sự và

người quản lý thu chi kia kìa. Bọn họ có thể làm việc cho gia chủ, đương nhiên sẽ biết một vài bí mật.

Chỉ cần cạy miệng một người, những người còn lại ắt sẽ nói thật để tự bảo vệ mình.

Trong đám đông, thi thoảng lại có người ngóng nhìn ra cửa, rõ ràng là đang đợi Triệu cung nhân đến giải vây. Mỗi lần quản sự hét lên, hắn lại không nhịn được mà đưa tay áo lên lau mồ hôi, như thể người tiếp theo bị

dùng hình chính là hắn.

Xem ra người này rất rõ địa vị và tình cảnh hiện tại của bản thân, lớp phòng vệ tâm lý cũng đã bị Ngụy đại nhân đánh sập từ lâu.

Cố Minh Châu sai Liễu Tô: “Kéo hắn ra ngoài.”

Liễu Tô khẽ gật đầu, lập tức tiến lên bắt người, tay hắn vừa đặt lên vai người kia, người kia đã lập tức hét lên: “Quan gia tha mạng... Tôi không biết. Tôi thực sự không biết gì hết!”

Liễu Tô đẩy hắn vào bên cạnh Triệu quân sự. Triệu quản sự đã bị đánh đến mức da tróc thịt bong, máu tươi ấm nóng thầm cả qua lớp quần, người kia nhìn thấy không khỏi kinh hoàng.

“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi...” Người kia lớn tiếng gào lên, vẻ mặt có phần điên cuồng, ăn mấy chục gậy thì không chết cũng sẽ tàn phế.

Thế nhưng không ai nghe hắn.

Người nọ cảm thấy bả vai mình bị đạp rất mạnh, sau đó trường bào của hắn bị vén lên, một cây gậy đập xuống.

“Á!” Dường như hắn còn nghe được cả tiếng xương khớp vỡ vụn.

“Còn nhiều người hầu thế này, đánh chết hai người cũng chẳng sao cả.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, đám nha sai càng dùng sức vung mạnh cây gậy.

“Là nhị lão gia, chìa khóa là nhị lão gia đích thân giữ.” Người kia không nhịn được nữa bèn hét toáng lên: “Tôi thấy nhị lão gia mở cánh cửa kia, những chuyện khác thì tôi không biết gì cả. Hai quân sự Hàn, Tôn biết rõ

hơn tôi...”

Ngụy Nguyên Kham nhìn về hướng văn sử: “Ghi hết lời hắn nói lại, không được để sót chữ nào.”

Văn sử đáp vâng.

Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn Cố Minh Châu, để cổ ở lại đây coi như cũng có chút tác dụng.

“Đại nhân.” Nhiếp Thầm bước lên bẩm: “Triệu cung nhân từ nhà họ Thôi tới rồi, có cần hỏi luôn chuyện xảy ra ở quán trọ ngoài thành không ạ?”

Cổ đại tiểu thư lại có tính toán gì sao? Nếu cô đã muốn giúp đỡ thì hắn cũng không từ chối.

Ngụy Nguyên Kham gật đầu.

Nhiếp Thẩm bước nhanh khỏi tiểu viện nhà họ Triệu.

Nhiếp Thầm vừa đi, một loạt tiếng bước chân đã dồn dập truyền tới, sau đó là tiếng Triệu cung nhân: “Sao vậy? Sao lại tới trạch viên nhà họ Triệu thế này? Các người muốn làm gì?”

Quản sự nhà họ Triệu lập tức lấy lại tinh thần, hét toáng lên: “Cung nhân, cung nhân, cuối cùng người cũng tới rồi!”

Triệu cung nhân và Thôi Trinh, Thôi Vị bước vào viện.

Thấy xung quanh toàn là nha sai, quản sự và người hầu còn bị đè trên mặt đất dùng hình, Triệu cung nhân lập tức chất vấn: “Nhà bọn ta phạm phải tội gì? Các ngươi đến đây thế này có văn thư của quan phủ không?”

Cố Minh Châu nhìn thoáng qua Ngụy Nguyên Kham, có người này ở đây thì cần gì văn thư. Triệu cung nhân muốn dùng giấy tờ thủ tục của quan phủ để đối phó với Ngụy đại nhân, chỉ e là không dùng được.

Người này rất thoải mái thừa nhận thân phận ngoại thích của mình, hơn nữa còn lợi dụng thân phận ấy rất triệt để.

“Cung nhân.” Quản sự cố nén đau đớn, vội vàng bẩm báo: “Nha sai của quan phủ... không chỉ kiểm tra căn viện này mà còn muốn niêm phong tất cả gia sản của nhà họ Triệu ở phủ Thái Nguyên.”

Triệu cung nhân cả kinh, quay phắt lại nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham: “Ngụy đại nhân làm vậy là có ý gì?” Nói rồi, bà ta quay đầu nhìn Thôi Trinh, Thôi Vị

Thôi Vị vừa định tiến lên thì lại bị Thối Trinh đưa tay ngăn lại.

“Ngụy đại nhân làm vậy ắt phải có lý do của ngài ấy.” Vừa nói, Thôi Trinh vừa đưa mắt nhìn tay Ngụy Nguyên Kham: “Ngụy đại nhân đã điều tra được những gì rồi?”

Ngụy Nguyên Kham không trả lời câu hỏi của Thôi Trinh mà quay sang nhìn Triệu cung nhân: “Triệu cung nhân tới phủ Thái Nguyên vì chuyện gì?”

Môi Triệu cung nhân hơi run lên: “Ta tới thăm Lâm thái phu nhân.”

“Lúc bản quan gặp Triệu cung nhân ở nhà họ Cố, Triệu cung nhân đã lừa bản quan, nói rằng vừa đến phủ Thái Nguyên, nhưng kỳ thực đã ở quán trọ không xa bên ngoài phủ Thái Nguyên được hai ngày. Nếu là đến

thăm Lâm thái phu nhân, tại sao không đến nhà họ Thôi luôn?”

Giọng điệu lạnh nhạt của Ngụy Nguyên Kham khiến trống ngực Triệu cung nhân đập thình thịch lên. Bà ta đến đây để giải vây cho nhà họ Triệu chứ không muốn bị tra hỏi lần nữa.

“Cơ thể ta không được khỏe.” Triệu cung nhân nói: “Thế nên...”

“Trong thành mới có thầy thuốc giỏi.” Ngụy Nguyên Kham ngắt lời: “Ta cho người đến quán trọ đó hỏi thăm rồi, người ta nói không hề thấy thầy thuốc đến chẩn bệnh cho Triệu cung nhân.”

Ngụy đại nhân từng đến quán trọ đó sao? Triệu cung nhân siết chặt khăn tay, vậy hắn có phát hiện ra manh mối gì không?