Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 83: Sợ hãi



“Chuyện đó chẳng dễ quá còn gì.” Triệu cung nhân nói: “Ta bỏ bạc ra bảo chủ quán không tiếp những khách khác, hai ngày đó ở quán trọ chỉ có nhà bọn ta.”

Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Vậy tức là Triệu cung nhân nghỉ ngơi ở quán trọ đó suốt ư?”

Triệu cung nhân đáp: “Đương nhiên.”

Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp: “Hai vị công tử thì sao? Có ra ngoài hay gặp gỡ người nào không?”

Nghe đến đây, Cố Minh Châu chợt ngẩng đầu lên. Lúc ở nhà họ Cổ, Triệu cung nhân đã nói dối Ngụy Nguyên Kham để che giấu hành tung, bây giờ tra được manh mối chìa khóa nhắm vào Triệu nhị lão gia, bởi vậy

Ngụy Nguyên Kham mới đoán được Triệu cung nhân đã gặp mặt Triệu nhị lão gia.

Tâm tư người này quả là nhạy bén.

Chuyện này cô và Thôi Trinh đều biết, nhưng là vì ma ma quản sự nhà họ Triệu mật báo.

Cố Minh Châu liếc nhìn Thôi Trinh, không biết hắn sẽ làm thế nào.

“Không có.” Triệu cung nhân lập tức phủ nhận: “Hai con ta đều chưa từng tới phủ Thái nguyên, rất xa lạ với nơi này, đương nhiên cũng luôn ở quán trọ cùng ta.”

Ngụy Nguyên Kham trầm giọng hỏi lại một lần nữa: “Triệu cung nhân và hai vị công tử đều không hề ra ngoài phải không?”

“Không hề.”

Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía văn sử: “Ghi hết lại chưa?”

Văn sử khẽ gật đầu.

Triệu cung nhân thoáng run lên, bỗng nhiên nhớ đến lúc ở nhà họ Cố, Ngụy đại nhân từng uy hiếp bà ta, nói nếu bà ta còn nói dối... thì việc công phải giải quyết theo phép công.

“Triệu cung nhân có thể sang bên chờ.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Đợi nha sai và những người có liên quan đến, ta sẽ hỏi tiếp.”

Triệu cung nhân trợn tròn mắt, thế này là coi bà ta là nghi phạm để thẩm vấn đấy à?

Triệu cung nhân nói: “Ngụy đại nhân thẩm án cũng phải làm việc theo quy tắc, ngài vô duyên vô cớ, tùy tiện bắt người thế này, sao có thể khiến người khác tin phục?”

Ngụy Nguyên Kham đứng lên, khẽ phủi ống tay áo, vẻ mặt lại càng lạnh lùng: “Bản quan vừa bắt được Hàn Ngọc, phá vụ án kho bạc bảy năm trước và vụ án mỏ sắt, bây giờ trong kinh còn một phần công trạng đợi bản

quan về lĩnh, Còn tin phục hay không, bản quan chỉ nghe lời Hoàng thượng.”

Tay Triệu cung nhân không ngừng run rẩy, tên ngoại thích này thật phách lối.

“Ngụy đại nhân.” Thôi Vị tiến lên: “Đại nhân muốn tra án, bọn ta nhất định sẽ hết sức phối hợp, chỉ là tới bây giờ vẫn không biết nhà họ Triệu phạm phải tội gì, Triệu cung nhân phạm tội gì, kính xin đại nhân chỉ rõ.”

Ngụy Nguyên Kham đứng im, như thể hoàn toàn không trông thấy Thôi Vị.

Thôi Vị khom người hồi lâu mà không được đáp lại, chỉ đành ngẩng đầu lên. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, gò má Ngụy Nguyên Kham lại càng tăng thêm mấy phần sát khí.

Thôi Vị nhớ tới lúc Trương Kiêu bị giết, mấy hộ vệ nhìn thấy tình hình quay về bẩm báo với hắn: “Trương Kiêu không phải uống rượu gây chuyện, Ngụy Nguyên Kham một lòng muốn giết hắn. Bị lam nhục sau đó bị

giết chết, Trương Kiêu chết vô cùng uất ức.”

Giây phút này, dường như Thôi Vị đã hiểu tại sao đám hộ vệ lại nói vậy. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được Ngụy Nguyên Kham cũng muốn giết mình.

Thậm chí lông tơ sau gáy hắn cũng dựng đứng cả lên, như thể tính mạng hắn đã nằm trong tay Ngụy Nguyên Kham, bây giờ Ngụy Nguyên Kham chưa đến lấy là vì thời cơ chưa tới mà thôi. Thôi Vị cúi gằm mặt, một

tia sáng xẹt qua đáy mắt, tại sao hắn không thể nhìn thấu Ngụy Nguyên Kham chứ?

“Không được để sót nửa mảnh giấy nào, mang hết tất cả đến nha môn.” Sau khi bước vào nhà họ Triệu, Phùng An Bình lập tức ra lệnh: “Tất cả quân sự, người hầu, nha hoàn nhất đẳng nhị đẳng, tạp vụ nhà bếp đều

nhất riêng lại.”

Căn dặn xong, Phùng An Bình đi thẳng đến bên cạnh Ngụy Nguyên Kham: “Đại nhân, tất cả sổ sách của mấy cửa hàng nhà họ Triệu đều biến mất rồi.”

Chưởng quầy bị giết, sổ sách trong cửa hàng biến mất.

Ngụy Nguyên Kham khẽ mỉm cười, nhìn quyển sổ trong tay. Đây là một quyển sổ cái của nhà họ Triệu, trong này ghi chép tổng số hàng hóa mà nhà họ Triệu đã mua vào. Bây giờ sổ sách ở cửa hàng đều mất cả, không

thể kiểm chứng được rốt cuộc nhà họ Triệu đã bán ra bao nhiêu hàng hóa.

Đại khái hắn đã biết tại sao những chưởng quầy kia bị giết, là vì số lượng những vật phẩm nhà họ Triệu mua vào quá lớn. Ví dụ như mấy thứ vải vóc, thóc gạo, lá trà này, cho dù toàn bộ cửa hàng ở phủ Thái Nguyên

đều là của nhà họ Triệu thì e rằng ngày một ngày hai cũng không thể nào bán hết.

Rốt cuộc Triệu nhị lão gia mua những thứ này từ các vùng của Giang Nam về để làm gì?

Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Thôi Trinh: “Định Ninh hầu có biết nhà họ Triệu kinh doanh cả lá trà không?”

Nhà họ Triệu chỉ có một cửa hàng bán trà ở phủ Thái Nguyên.

Thối Trinh đáp: “Ta cũng không biết rõ nội tình.”

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Trong vòng nửa năm có thể bán được cả nửa tấn bánh trà thượng hạng ở phủ Thái Nguyên sao?”

Thôi Trinh nhíu mày, hơn nửa tấn bánh trà thượng hạng? Đừng nói là phủ Thái Nguyên, cho dù cả Sơn Tây cũng chưa chắc đã bán được nhiều như thế.

Không những thế, bánh trà thượng hạng không dễ thu mua, giá cả cũng không hề rẻ. Với tài lực của nhà họ Triệu há lại mua được nhiều bảnh trà như thế?

Thôi Trinh biết, nơi có thể bán được ngần ấy bánh trà chỉ có chợ ngựa ở biên cương.

Ngụy Nguyên Kham đang cầm sổ sách nhà họ Triệu trong tay, có thể liên hệ nhà họ Triệu với chợ ngựa.

Thôi Trinh quay đầu nhìn Triệu cung nhân. Gương mặt bà ta tái nhợt, ánh mắt ngập tràn về căng thẳng, sắc mặt hoảng hốt.

Trông thấy ánh mắt chất vấn của Thôi Trinh, môi Triệu cung nhân run lên: “Ta... ta không biết. Sổ sách đó có phải là giả không? Sao nhà họ Triệu bọn ta phải mua nhiều bánh trà như thế, chuyện này không thể nào!”

Đến giờ Thôi Trinh đã biết tại sao Ngụy Nguyên Kham lại hỏi hẳn. Triều đình mở chợ ngựa ở các vùng Đại Đồng, còn hắn lại dẫn người trần thủ biên cương ở chính Đại Đồng.

Triều đình mở chợ ngựa, dùng những thứ như lá trà, đồ sắt, vải vóc, gạo muối để đổi ngựa với người Phiên. Nhưng mấy năm nay, tình hình chợ ngựa lại không được tốt lắm.

Triều đình tốn không ít tâm tư vào chợ ngựa nhưng đều chỉ mua được những giống ngựa trung đẳng hạ đẳng, hoàn toàn không đổi được ngựa tốt thượng đẳng. Chuyện này đồng nghĩa với ngựa tốt của Đại Chu ngàn

vàng khó mà mua được.

Bất kể là quân doanh trấn thủ biên cương hay là Vệ Sở, muốn có một đội kỵ binh tinh nhuệ đều cần được cấp ngựa chiến thượng đẳng. Nhưng ngựa triều đình phát xuống mỗi năm lại chỉ có thể cho binh sĩ hạ đẳng

cưỡi, muốn kỵ binh trong tay mình có đủ chiến lực thì buộc phải có ngựa chiến. Vì thế, các tướng quân và huân quý bắt đầu tự bỏ số tiền lớn để bí mật mua về những con ngựa tốt thượng đẳng.

Hắn cũng mấy lần xin triều đình cấp ngựa nhưng cuối cùng đều không được như mong muốn, thế nên không thể không bị quá hóa liều để Thôi Vị mua ngựa từ chợ đen. Trong tay hắn không có đủ tiền bạc nên mới

nhắm đến một phần của quý tộc tiền triều.

Không mua được ngựa tốt, triều đình trách người Phiên xảo quyệt, người Phiên lại nói triều đình dùng hàng hóa kém chất lượng lừa ngựa tốt của bọn họ, thứ người Phiên thực sự cần là đồ sắt và bánh trà thượng hạng.

Bánh trà thượng hạng của nhà họ Triệu, cả những hầm mỏ ở núi Thiết Sơn... Chẳng lẽ có người đang dùng những thứ này để thao túng chợ ngựa?

Ngụy Nguyên Kham giơ chìa khóa trong tay lên:

“Những sổ sách này giấu trong mật thất nhà họ Triệu, mà chìa khóa để mở mật thất là ta tìm được ở cửa hàng xảy ra án mạng của nhà họ Triệu.

“Chìa khóa quan trọng như vậy không thể nào rơi vào tay đám người hầu. Bây giờ Triệu nhị lão gia không ở phủ Thái Nguyên, vậy người duy nhất có thể quản lý công việc của nhà họ Triệu chỉ có Triệu cung nhân.”

Ngụy Nguyên Kham quay đầu, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Triệu cung nhân.

Giọng Triệu cung nhân run lên: “Ngụy đại nhân có ý gì?”

Ngụy Nguyên Kham nói: “Triệu cung nhân đến phủ Thái Nguyên nhưng lại không vào thành, có phải đang che giấu điều gì không? Ví dụ như sai người ra tay trừ khử mấy chưởng quầy và tiểu nhị, triều đình hỏi tới

thì Triệu cung nhân lấy luôn cái cớ không ở phủ Thái Nguyên để tránh bị truy xét.”

Triệu cung nhân gần như không thể thở nổi, Ngụy Nguyên Kham lại cho rằng bà ta chính là hung thủ giết người, mấy tội danh mua bán lá trà kia cũng đổ hết lên đầu bà ta.