Sắc mặt Triệu cung nhân thoạt trắng thoạt xanh, cơ thể vô thức co rúm lại, mắt liếc về phía hai huynh đệ Thối Trinh, Thôi Vị.
Thôi Vị bị mất mặt vẫn luôn lúng túng đứng một bên, Thối Trinh sầm mặt không nói một lời.
Triệu cung nhân nuốt một ngụm nước bọt, nếu sớm biết thế này thì bà ta đã chẳng đến. Đã được lĩnh giáo sự đáng sợ của Ngụy Nguyên Kham ở nhà họ Cố, bây giờ lại còn liều lĩnh dây vào hắn.
Triệu cung nhân còn đang không biết phải ăn nói thế nào thì lại thấy có quan viên rảo bước đến gần Ngụy Nguyên Kham.
Lục Thận Chi bước lên hành lễ: “Đại nhân, hạ quan dẫn người kiểm tra kỹ càng tình hình quản trị và xung quanh đó, cũng đã cho ngỗ tác khám nghiệm xác người chết đuối kia.”
(*)Ngỗ tác: Người làm nghề khám nghiệm tử thi, tương đương với pháp y bây giờ.
Cố Minh Châu cẩn thận nghe kỹ lời Lục Thận Chị nói, ngoại trừ sổ sách tìm được ở nhà họ Triệu, cái xác đó có thể là một điểm mấu chốt khác.
Lục Thận Chí nói: “Trên cổ người chết đuối có vết thương nặng, trên người có dấu vết lôi kéo. Họ quan tìm thấy một mảnh quần áo của người chết đuối đó trong quán trọ.”
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lại rơi xuống người Triệu cung nhân, hắn nhìn chằm chằm vào bà ta, chậm rãi hỏi tiếp: “Người đó chết đuối vào lúc nào?”
Lục Thận Chi đáp: “Sau khi ngỗ tác khám nghiệm thì thấy có lẽ người đó đã chết một ngày trước. Hôm đó quán trọ kia chỉ có nhà Triệu cung nhân ở.”
Tim Triệu cung nhân lại càng đập mạnh hơn, cặp mắt của Ngụy đại nhân như nhìn thấu vào đến nội tâm bà ta. Bà ta muốn giải thích nhưng lúc trước Ngụy Nguyên Kham hỏi, bà ta đã trả lời là chưa hề ra khỏi quán
trọ, nếu chưa hề ra khỏi quán trọ thì chuyện xảy ra ở đó, sao bà ta có thể không biết?
Trong mắt Ngụy Nguyên Kham lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn hỏi tiếp: “Đã điều tra được thân phận người chết đuổi chưa?”
“Tra được rồi.” Lục Thận Chi đáp: “Người này từng là thiên hộ Vệ Sở phủ Thái Nguyên, từng làm chức tự thừa ở Hành Thái Bộc tự.”
Tay Triệu cung nhân càng run mạnh hơn.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Triệu cung nhân, thản nhiên hỏi: “Triệu cung nhân có biết người này không? Lần này mất ngựa chiến, Hành Thái Bộc tự khanh của Sơn Tây tự sát, thiểu khanh bị giải vào đại lao, Hành Thái
Bộc tự thừa chết trong quán trọ mà Triệu cung nhân ở, lại phát hiện những sổ sách này ở nhà họ Triệu. Triệu cung nhân cảm thấy vụ án ngựa chiến có liên quan đến nhà họ Triệu hay không? Hay nói cách khác, có
liên quan đến bà hay không?”
Triệu cung nhân há miệng không biết nên nói gì. Vụ án này có liên quan đến nhị ca, dính dáng đến cả nhà họ Triệu. Nếu liên quan đến bà ta thì ngoài nhà họ Triệu, bà ta còn là dâu nhà họ Lâm, cả nhà họ Lâm cũng sẽ
bị nghi ngờ.
Ngụy Nguyên Kham dặn dò Lục Thận Chi: “Bắt toàn bộ người của Triệu cung nhân để thẩm vấn, đừng quên cả hai cậu con trai của bà ta. Trẻ con không biết nói dối, ra tay từ bọn chúng sẽ dễ lấy được lời khai hơn.”
Mí mắt Triệu cung nhân giần giật, nếu là người khác chắc sẽ không ra tay với trẻ con, nhưng Ngụy Nguyên Kham này lại không từ bất cứ thủ đoạn nào, nếu để hắn phát hiện Chi ca nhi có điểm bất thường, chắc chắn
hắn sẽ không bỏ qua.
Cho dù không phải vì Chi ca nhi, bây giờ tất cả manh mối đều nhắm vào bà ta, rất có thể Ngụy Nguyên Kham sẽ dẫn bà ta vào đại lao thẩm vấn.
Đúng là bà ta là con gái nhà họ Triệu, nhưng bà ta cũng là dâu nhà họ Lâm, không thể vì bảo vệ nhà họ Triệu mà để nhà họ Lâm gặp nạn. Bà ta và nhị ca huynh muội tình thâm, nhưng đến nước này, chỉ e bà ta không
bảo vệ nhị ca được nữa.
Triệu cung nhân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Ngụy Nguyên Kham đã lại lên tiếng: “Bây giờ Triệu cung nhân nói xem, quan hệ giữa bà với Hành Thái Bộc tự thừa là thế nào? Tại sao Hành Thái Bộc tự thừa lại đến quán trọ
gặp bà, rồi tại sao bà lại giết chết hẳn rồi ném xác xuống sông?”
Triệu cung nhân lắc đầu phủ nhận: “Ta không quen hắn, ta...”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Xem ra Triệu cung nhân muốn đợi đến khi hai con trai bị thẩm vấn xong thì mới chịu nói.”
“Không!” Triệu cung nhân cắn răng: “Thật sự không phải ta, người đó là... là nhị ca ta đưa đến.” Nói xong câu này, cả người bà ta suýt khuyu xuống.
“Triệu cung nhân nói rõ ra đi, nhị ca mà bà nói là ai?”
“Là Triệu nhị lão gia.” Triệu cung nhân cụp mắt.
Nghe đến đây, sắc mặt quản sự nhà họ Triệu trở nên xám ngoét. Triệu cung nhân khai nhị lão gia ra rồi. Triệu cung nhân chẳng những không cứu được nhà họ Triệu mà còn chứng thực tội danh của nhị lão gia.
Cố Minh Châu nhìn Triệu cũng nhấn. Đại nạn ập xuống đầu, Triệu cung nhân không thể quan tâm đến tình huynh muội được nữa. Triệu nhị lão gia không thoát khỏi liên can đến vụ án ngựa chiến, bây giờ chỉ xem
Triệu cung nhân và Lâm Tự Chân có tham gia vào việc này hay không. Lâm Tự Chân là tướng lĩnh trấn thủ biên cương, nếu bị người khác sai khiến, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Triệu cung nhân bị cơn ớn lạnh bao trùm khắp người. Dường như bà ta có thể trông thấy kết cục của nhà họ Triệu, nhưng bà ta đã chẳng có cách nào cứu vãn.
Bà ta run rẩy nói: “Nhị ca đưa tự thừa kia đến tìm ta, vốn là có việc phải thương lượng nhưng không biết rốt cuộc thế nào, hai người đột nhiên nảy ra xung đột, sau đó tự thừa kia ngất xỉu. Nhị ca sợ liên lụy đến bọn ta,
chỉ đành đưa tự thừa rời khỏi quán trọ ngay trong đêm.”
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên tiếp lời: “Triệu cung nhân tận mắt trông thấy hung thủ giết người chính là Triệu nhị lão gia?”
Triệu cung nhân vẫn cố đấu tranh: “Nhị... nhị ca ta không giết hắn, ít nhất lúc ở quán trọ tự thừa đó vẫn chưa chết. Sau đó tại sao thi thể tự thừa lại xuất hiện dưới sông, ta cũng không biết.”
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham xoáy sâu: “Đây không phải lần đầu Triệu cung nhân nói dối trước mặt bản quan, đêm nay lại còn đùa giỡn mệnh quan triều đình trước ánh mắt bao người. Bà ỷ vào thân phận cáo mệnh
phụ, cho rằng bản quan sẽ không thể làm gì bà hay sao?”
Nói đoạn, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía nha sai: “Giải Triệu cung nhân vào đại lao thẩm vấn.”
Nha sai nhận lệnh lập tức tiến lên, Triệu cung nhân không màng đến thể diện, lập tức chạy ra sau lưng Thối Trinh: “Trinh ca nhi, mau cứu cữu mẫu, cữu mẫu không nói dối, những chuyện này thực sự không liên
quan đến cữu mẫu.”
Thôi Trinh nặng nề lên tiếng: “Án ngựa chiến không phải chuyện đùa, cữu mẫu biết được những gì, không thể giấu giếm nữa đâu. Nếu không kể cả cữu cữu có ở đây thì kết quả cũng vậy thôi.”
Triệu cung nhân đã hết hồn hết vía, bà ta siết chặt vạt áo Thôi Trinh: “Ta nghe được tự thừa kia nói Ngụy đại nhân đã bắt Hàn Ngọc, sẽ nhanh chóng tìm thấy bọn họ thôi.
Nhị ca trấn an tự thừa, nói tám phần mười là Hàn Ngọc sẽ nhận luôn án ngựa chiến, bảo tự thừa đừng hoảng hốt.
“Tự thừa uy hiếp nhị ca ta, nếu như Ngụy đại nhân tra ra hắn, nhị ca thấy chết không cứu, hắn sẽ khai hết mọi chuyện ra, đến lúc đó nhà họ Triệu cũng đừng hòng thoát được. Sau đó bọn họ cãi nhau, tự thừa kia nói
chuyện to tiếng, nhị ca thuyết phục không có tác dụng, bèn... bèn giơ tay đánh ngất tự thừa.”
Nói đến đây, Triệu cung nhân cầm khăn xoa xoa khóe mắt: “Sau khi tự thừa ngất xỉu, nhị ca ta nói, không ngờ tự thừa lại đột nhiên phát điên, huynh ấy phải đưa tự thừa về phủ Thái Nguyên, chờ hắn tỉnh táo lại sẽ
khuyên nhủ tiếp. Trước khi đi nhị ca có dặn ta không được nói cho bất kỳ ai biết chuyện huynh ấy ở phủ Thái Nguyên, huynh ấy giải quyết xong mọi việc sẽ quay về phủ Tùng Giang.”
Ta nghe lời nhị ca, dặn dò người dưới kỹ càng rồi vào phủ Thái Nguyên, vờ như chưa từng gặp mặt nhị ca. Ta lại lo sợ nhà họ Triệu bị dính líu đến vụ án ngựa chiến nên hỏi thăm nội tình vụ án khắp nơi.”
Nghe đến đây, Ngụy Nguyên Kham chợt lên tiếng: “Lúc ở nhà họ Cổ ta phát hiện ra đại thiếu gia nhà họ Lâm rất hiểu biết về ngựa chiến, không chỉ hiểu về huyết thống ngựa chiến mà còn biết đó có phải ngựa giống
hay không.”
Nghe thấy hai chữ “ngựa giống”, dù đang trong trường hợp nghiêm túc thế này, Sơ Cửu cũng suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Triệu cung nhân hơi mím môi: “Là nhị ca ta dạy Sinh ra nhi.” Ánh mắt bà ta lướt qua sổ sách trong tay Ngụy Nguyên Kham: “Nhị ca ta từng giúp lão gia mua ngựa chiến thượng đẳng... Nhưng ta thực sự không biết, rốt
cuộc huynh ấy mua của ai, mua bao nhiêu, trước mắt chỉ khi tìm được nhị ca ta mới có thể biết được nội tình.”
Ng đến đó, Cố Minh Châu khẽ đẩy chiếc mũ rộng vành trên đầu. Chỉ sợ không có cơ hội này, tám phần là Triệu nhị lão gia đã mất mạng.