Dịch Dao nấu cơm xong, tắt máy hút khói đi, bưng hai đĩa thức ăn ra bàn.
Cô đi vào trong phòng mẹ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ, con nấu cơm xong rồi.”
Trong phòng tĩnh lặng. Mẹ nằm trên giường, trong bóng tối có thể nhìn thấy bà quay lưng về phía mình.
“Mẹ…” Dịch Dao mở miệng, một cái gối từ trên giường bay tới đập mạnh vào mặt cô.
“Tao không ăn! Mày đi mà ăn! Một mình mày ăn hết cho tao! Mẹ nó, đừng có mà ngất xỉu ra vẻ yểu điệu nữa cho tao. Tao không có nhiều tiền cho mày ngất như vậy. Đời trước tao thiếu nợ mày đây mà!”
Dịch Dao cầm bát và từng miếng cơm vào miệng.
Trong phòng ngủ thỉnh thoảng lại vọng ra mấy câu “Sao mày không chết đi”, “Chết đi cho khuất mắt”. Những lời đó lọt vào trong tai, sau đo như dòng chất lỏng ấm áp mà đau nhói chảy xuống trái tim. Hai đĩa thức ăn trên bàn gần như không động vào, đã không còn bốc hơi nóng. Đồ ăn mùa đông nguội rất nhanh.
Dịch Dao đưa tay sờ sờ khuôn mặt nóng rát, kết quả là bàn tay dính đầy máu.
Vết thương trượt trên tường rách da bị mẹ bồi thêm hai cái bạt tai lại bắt đầu chảy máu.
Dịch Dao đi vào nhà vệ sinh, tìm một chiếc khăn mặt sạch sẽ, đổ nước trong phích ra ngâm ước khăn mặt, chậm rãi lau máu dính nhớp trên mặt.
Mắt nóng lên.
Dịch Dao đưa tay lên dụi mắt, từ khóe mắt đi đến sóng mũi.
Nước mắt nóng bỏng càng lau càng nhiều.
17.
Tề Minh ngồi trên giường dựa vào tường.
Không bật đèn.
Mắt cậu thích ứng với ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, dần dần phân biệt được các hình dáng của các loại vật thể.
Nắm đấm nắm quá chặt, cuối cùng không còn sức lực, phải buông ra. Tề Minh ngửa mạnh đầu về sau, đụng vào tường.
Biến mất cảm giác đau thương.
Đau thương, là đau hay là thương? Có khác nhau không?
Đau lòng hay là thương tâm? Có khác nhau không?
Dịch Dao đứng trong bóng tối, cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên trúng ngay một cái bạt tai, vô số hình ảnh nổ tung trong đầu như ánh chớp. Là đau sao?
Ánh nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu nghiêng nghiêng vào phòng học. Trong ánh tà dương, Dịch Dao cúi đầu đọc số trên thước dây, hình ảnh ánh vào mắt chàng trai đứng ngoài cửa sổ.
Là thương sao?
18.
Mùa đông dường như vĩnh viễn sẽ không trôi qua.
Lúc nói chuyện vẫn thở ra khói trắng. Máy nước nóng cuối hành lang lúc nào cũng xếp hàng dài người. Học sinh xin phép nghỉ giờ Thể dục lúc nào cũng rất đông.
Bầu trời lúc nào cũng trắng nhờ nhờ, đám mây như đông cứng dán lên trời cao xa xôi. Âm thanh từ chiếc loa vẫn dính nhớp.
Những giờ phút như vậy được thêu vào mấy mét lụa đẹp đẽ nhất trong đời người.
Vô số nam sinhh nữ sinh mặc đồng phục mới ùa ra sân thể dục. Những sinh mệnh trẻ trung như được xếp hàng trưng bày, phơi phới dưới ánh nắng ban ngày lạnh như băng.
Tề Minh nhìn Dịch Dao chạy phía trước mình. Quần có vẻ rộng một cách kỳ lạ. Vòng eo rõ ràng rộng hai cỡ, được cô dùng một chiếc dây lưng thắt qua loa. Quần quá dài, có một đoạn bị giày giẫm lên, bám rất nhiều đất cát.
Tề Minh dụi mắt, hô hấp nghẹn trong cổ họng. Đọc truyện tại truyendkm.com
Dịch Dao phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Yên lặng nhìn về phía mình.
Dịch Dao mặt chiếc quần rộng thùng thình, quay đầu lại nhìn về phía Tề Minh dưới ánh mặt trời lạnh lẽo mùa đông.
Nhìn thấy mắt Tề Minh đỏ lên, Dịch Dao chậm rãi cười. Nụ cười của cô như đang nói: “À, thực ra cũng không vấn đề gì.” Đóa hoa nở trong mùa đông đều sẽ héo tàn rất nhanh, đúng không?
A, thực ra cũng không vấn đề gì.
19.
Dịch Dao nằm trên giường, đắp hai chiếc chăn dày.
Cửa sổ không đóng chặt, bị gió thổi đập vào tường ầm ầm. Cô cũng không buồn dậy đóng vào, dù sao gió có lạnh đến mấy cũng không thổi vào lớp chăn bông được.
Trong bóng tối, tay chân như được ngâm nước tắm nóng bỏng. Những tâm tình được gọi là đau buồn như một đàn kiến từ xa xôi bò tới, chậm rãi bò lên người mình.
Từng bước bò đến chỗ trái tim đang đập.
Đến tận lúc những con kiến dẫn đầu bò lên đến đỉnh trái tim, sau đó cắm mạnh lá cờ xuống chỗ mềm mại đang nảy lên dưới chân.
Ha, chiếm được rồi.
20.
Máy sưởi trong phòng máy tính hoạt động rất tốt.
Trên cửa sổ ngưng tụ một lớp hơi nước dày.
Dịch Dao mở baidu, gõ vào hai chữ “phá thai”, sau đó bấm nút tìm kiếm. Hai giây sau hệ thống trả lại 2.140.000 trang web liên quan. Mở ra đều là những tin tức xã hội ra vẻ đạo mạo, hoặc là nội dung quảng cáo của bệnh viện. Dịch Dao đọc từng trang, đọc đến buồn nôn.
Đây không phải là thứ Dịch Dao cần.
Dịch Dao lại một lần nữa gõ bốn chữ “Phòng khám tư nhân”, di chuột đến dòng chữ “Tìm trong kết quả”, chần chừ rất lâu, sau đó nhấn xuống.