Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 10



11.

Lâm Hoa Phượng nằm cả chiều trên giường.

Cơn đau đầu vô cớ khiến bà cảm thấy như có người cầm mũi dùi không ngừng đục lên thái dương. Đến lúc phân biệt rõ thứ đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệt thái dương không phai rđau đớn trong ảo giác mà là tiếng gõ cửa như nổi trống bên ngoài, lửa giận lập tức cháy bùng lên.

Bà xoay người xuống giường, cũng không mặc quần áo mà chạy thẳng ra bên ngoài.

Chắc chắn lại không mang chìa khóa, cái loại con gái ngu ngốc.

Lâm Hoa Phượng mở cửa ra, vừa mới chuẩn bị gầm lên thì nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Tề đứng ngoài cửa.

“Á á á! Đáng chết! Bà có thể mặt quần áo vào được không? Dù không biết xấu hổ thì cũng phải biết bây giờ là mùa đông chứ!”

Mẹ Tề Minh hét lên, xoay người đưa tay che mắt Tề Minh.

Lâm Hoa Phượng đóng sập cửa lại.
Một lát sau, bà ta mặc một bộ đồ ngủ dày đã giặt đến không còn nhìn ra màu sắc, đi ra mở cửa.

12.

Trên đỉnh đầu là bầu trời tối đen trong ngày đông.

Từng đám mây lớn viền màu đỏ sậm lơ lửng trên bầu trời màu đen.

Trường học cách sông rất gần, vậy nên những tiếng còi hơi từ tàu thuyền phát ra xa xa vọng tới, được gió đưa đi, có thể phân biệt được tiếng còi hơi bi thương trong hàng ngàn hàng vạn âm thanh ồn ào.

Xa xa bên trên các mái nhà, một chiếc máy bay đang bay qua giữa trời đêm, đèn nháy không ngừng nhấp nháy với một tần số cố định, nhìn có vẻ cực kì cô độc.

Dịch Dao đạp xe xuyên qua những tòa nhà cao quan sát, đi về phía con ngõ hẹp dài nhà mình.

Kỳ thực lúc mang bảng kích thước đồng phục giao cho lớp phó, Dịch Dao nhìn thấy rõ lớp phó xoay người sửa vài nét nút trên bảng của mình.
Dịch Dao lẳng lặng đứng sau lưng lớp phó, không nói gì.

Nắp bút trong tay bị cô vặn ra, rồi vặn vào. Lại vặn ra, rồi lại vặn vào.

Nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao nhọn, Dịch Dao nhất định sẽ đam mạnh vào sau lưng con bé này.

Máy bay nhấp nháy ánh đèn chậm rãi biến mất phía cuối bầu trời.

Trong đêm tối, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Tiếp viên hàng không lần lượt tắt các bóng đèn đọc sách trên đỉnh đầu. Các hành khách trong chuyến bay đêm đều ngủ say trong một thế giới mênh mông, trong lòng chứa đủ loại băn khoăn. Không ngại cô đơn, cũng không màng vắng lặng.

Chỉ là trong bóng đêm đơn thuần, mang theo tâm sự khác nhau, cùng bay về một phương xa.

Thực ra mình cũng rất muốn như vậy, ánh sáng nhấp nháy cô độc, một mình cô quạnh bay qua bầu trời đêm tối đen như mực kia.
Bay đến một nơi không ai có thể tìm được, bị cỏ dại phủ kín cũng được, bị tiếng sóng bao trùm cũng được, bị bão cát thổi mất bề ngoài trẻ trung cũng được.

Có thể như vậy được không? Để mình bị thời gian ném vào hư vô trong thế giới không ai biết.

Có thể được không?

13.

Không biết ai đã thay một bóng điện rất sáng ở đầu ngõ.

Ánh sáng mạnh đến mức thậm chí lamg cho Dịch Dao phải hơi nheo mắt lại.

Bóng tối dưới mặt đất trở nên đậm hơn dưới cường quang, như là một vũng mực vừa đọng lại.

Dịch Dao cúi xuống khóa xe, ngẩng đầu nhìn thấy một vết máu nhỏ đông cứng trên tường. Giơ tay sờ lên mặt bên trái, gần thái dương có một vết rách da rất to.

Dịch Dao như người mất hồn nhìn chằm chằm vào vết máu đã chuyển sang màu đen đó. Đến tận lúc bị người hàng xóm phía sau thúc giục “Tránh ra nào, tránh ra nào, đứng chắn đường thế này người khác làm sao đi vào được”, cô mới phục hồi tinh thần.
Thực ra bất kể thứ gì cũng sẽ giống như vết máu này, trong sự chảy trôi vô tình của thời gian, từ đỏ tươi biến thành đen kịt, cuối cùng tan rã thành bột, bị gió thổi không còn dấu vết.

Thân thể trẻ trung và sự thối rửa của cái chết cũng chỉ là vấn đề chảy trôi của thời gian.

Rất nhiều thời gian để chảy trôi.

Nghĩ như vậy, dường như hết thảy đều không còn quá khó khăn nữa.

Dịch Dao cất xe xong thì đi vào trong ngõ.

Đi được vài bước, nghe thấy từ trong ngõ truyền đến tiếng tranh cãi. Lại đi vài bước nữa, nhìn thấy Tề Minh và mẹ cậu đứng ngoài cửa nhà mình, còn Lâm Hoa Phượng mặc chiếc áo ngủ giặc thế nào cũng cảm thấy phát ra mùi ẩm mốc đứng trong cửa.

Xung quanh là một vòng người, mặc dù ai cũng làm bộ đang bận việc của mình nhưng toàn bộ những đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ ấy.
Trái tim Dịch Dao bỗng nhiên trĩu xuống.

Lúc này mẹ Tề Minh quay ra, nhìn thấy Dịch Dao đứng cách mình vài bước, màu đỏ vì kích động trên mặt bà đột nhiên chuyển thành sự đắc ý của người thắng trận, viết rõ dòng chữ: “Bây giờ xem bà còn kiêu ngạo kiểu gì”.

Dịch Dao nhìn Tề Minh đứng phía sau hai người phụ nữ. Ánh đèn từ cửa chính và cửa sổ hắt ra không hề chiếu đến mặt Tề Minh. Mặt cậu biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại đôi mắt rõ rãng nhấp nháy ánh sáng.

Máy bay chuyến đêm, ánh sáng nhấp nháy với tần số cố định, cô đơn bay qua cả bầu trời đêm.

Dịch Dao đi tới, nói nhỏ: “Mẹ, con đã về”.

14.

“Tốt quá, Dịch Dao, cháu về rồi.” Trên mặt mẹ của Tề Minh không giấu được vẻ đắc ý: “Cháu nói với mẹ cháu xem hôm nay có phải Tề Minh nhà cô trả tiền thuốc thang giúp cháu hay không?”
Dịch Dao cúi đầu không nói gì, cũng không ngẩng đầu nhìn Tề Minh. Cô không thể nào đoán được vẻ mặt của Tề Minh đang đứng phía sau mẹ lúc này như thế nào. Là bi thương và dịu dàng hay là lặng lẽ nhìn về phía mình.

“Dịch Dao, cháu nói xem nào.” Mẹ Tề Minh hơi sốt ruột.

“Bà quát cái gì mà quát?” Lâm Hoa Phượng cao giọng. “Lý Uyển Tâm, bà về nhà mà quát con trai bà ấy. Con gái tôi đâu đến lượt bà quát.”

Mẹ Tề Minh uất ức, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Bà vẫn cố nhẫn nại nói với Dịch Dao: “Dịch Dao, làm người không thể vô lương tâm như vậy, Tề Minh nhà cô tốt bụng không để cháu nằm dưới đất nên đưa cháu đến bệnh viện, cũng trả tiền giúp cháu, cháu không thể giống như…” Lý Uyển Tâm vẫn không dám nói không thể giống như mẹ cháu, đành phải nói tiếp một câu: “Giống như một số người nào đó! Tốt xấu gì cháu cũng được ăn học đàng hoàng mà!”
“Mẹ kiếp, mày chửi xéo ai?” Lâm Hoa Phượng kích động vung tay lao tới.

“Mẹ…” Dịch Dao giữ áo mẹ, cúi đầu nói nhỏ: “Buổi sáng con đi truyền nước thật… Tiền là con vay Tề Minh…”

Lâm Hoa Phượng dừng tay lại giữa không trung, quay đầu nhìn về phía Dịch Dao.

Dịch Dao ngẩng đầu, sau đó một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt.

15.

Ánh mắt trong bóng tối trong suốt, lấp lánh, như là mặt hồ chứa đầy nước.

Đứng bên hồ xa xa, hoặc là trên chuyến bay đêm càng bay càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối. Trốn tránh thật xa.

“Được rồi được rồi, nói rõ ra là được rồi mà. Cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Nhìn thấy Lâm Hoa Phượng tức giận đến run rẩy, mẹ Tề Minh không giấu được sự kiêu ngạo và đắc ý. “Coi như bạn học giúp đỡ lẫn nhau, Tề Minh nhà tôi vẫn là học sinh ưu tú, phẩm chất đạo đức tốt của nhà trường mà, bạn học với nhau vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Đối với Tề Minh thì mấy trăm đồng quả thật cũng không là gì cả, thứ Lý Uyển Tâm cần là thể diện.

“Không phải đạo đức giả!” Lâm Hoa Phượng quay lại quát tiếp: “Tiền sẽ trả cho mày ngay lập tức, mẹ kiếp, đừng cho rằng có mấy đồng tiền là có thể đặt bàn trước cửa nhà tao mà biểu diễn. Lý Uyển Tâm, mày biến xa một chút!”

Nói xong liền lôi Dịch Dao vào nhà.

Đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Ầm một tiếng.

Trong ngõ trở nên yên tĩnh.

Sau đó từ trong cửa truyền ra tiếng bạt tai còn vang dội hơn lúc vừa rồi.