Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 9



06.

Lúc về đến trường học, thời gian nghỉ trưa vừa mới bắt đầu.

Đa số các học sinh gục đầu xuống bàn ngủ. Cửa sổ đóng chặt, nhưng ô cửa mấy ngày hôm trước bị nam sinh đá bóng trong phòng học làm vỡ đã biến thành một lỗ hổng cho ánh sáng mãnh liệt chiếu vào.

Mấy học sinh ngồi gần cửa sổ đều lũ lượt chuyển đến chỗ khác ngủ. Một số ngồi gần đó thì gục đầu xuống bàn, trên đầu trùm áo khoác đủ mọi màu sắc.

Chỗ ngồi cửa Dịch Dao ngay cạnh cửa sổ bị vỡ một ô kính.

Nhìn qua khung cửa sổ thiếu một phần tư kính chắn, trời xanh bên ngoài rất bao la và sắc bén.

Sau khi vào phòng học, cô đi thẳng về chỗ ngồi của mình, cho cặp sách vào ngăn bàn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tề Minh đã cầm cốc nước đi ra ngoài phòng học.

Cô vừa ngồi xuống thì có mấy nữ sinh đi tới.
Khu vực vốn trống trải giờ lại lục tục có thêm người đến.

Cán sự bộ môn hóa học Đường Tiểu Mễ đặt một quyển vở màu hồng nhạt lên bàn Dịch Dao, vẻ mặt tươi cười, nói: “Đây là nội dung bài giảng Hòa học buổi sáng, rất dài, cậu chép nhanh lên.”

Dịch Dao ngẩng đầu lộ ra một nụ cười rất khách khí: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Đường Tiểu Mễ kéo ghế lại gần, cũng ngả người xuống bàn nhìn cô: “Cậu bị ốm à?”

“Ờ. Buổi sáng chóng mặt. Đi truyền nước.”

“Thế…Tề Minh cùng đi với cậu đúng không?” Đường Tiểu Mễ hỏi với giọng bâng quơ, dường như không hề có ý gì.

Dịch Dao ngẩng đầu lên, nheo mắt cười. Đây mới là trọng điểm đối thoại và nguyên nhân cho mình mượn vở. Cô nghĩ vậy nhưng không nói ra, chỉ trả lời cho có lệ: “À, đâu có. Cậu ấy không đi học à?”
“Đúng vậy, sáng nay không đi học.” Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, bán tín bán nghi nhìn cô.

Ánh mắt mấy nưc sinh xung quanh đâm về phía Dịch Dao như là miệng của vô số con cá mõm dài dưới biển sâu, chỉ hận không thể tìm được một chỗ phòng ngự lỏng lẻo, sau đó đam gai nhọn hiếu kì và tọc mạch vào, hút đầy nhiên liệu để còn cười trên nỗi đau của người khác và đâm chọc gây mâu thuẫn khắp nơi.

“Nhưng mà một học sinh ngoan như cậu ấy có nghỉ ba ngày thì giáo viên cũng sẽ không nói gì.” Dịch Dao nói xong, giơ quyển vở lên với Đường Tiểu Mễ, lộ ra vẻ mặt “cảm ơn”.

Vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm tới Tề Minh mới từ bên ngoài phòng học đi vào.

Từ cửa trươc đến chỗ ngồi của Dịch Dao ở bên phải phía sau phòng học, Tề Minh nghiêng người lách qua khe giữa của những chiếc bàn, chiếc áo khoác màu trắng căng lên, ánh nắng lành lạnh mùa đông khiến cậu trông càng thêm sáng láng.
Cậu đi tới bên ban Dịch Dao, đặt cốc nước trong tay xuống bàn cô: “Cậu uống nước đường đi này. Bác sĩ nói đường huyết của cậu thấp.”

Ánh mắt đam nữ sinh xung quanh chợt phóng đại, như đàn sứa ở sâu dưới đáy biển đột nhiên mở ra những xúc tu to lớn, dang rộng, rậm rạp bap trùm lấy Dịch Dao.

Dịch Dao nhìn Tề Minh trươc mặt, không nói gì cả. Ánh mắt Tề Minh hơi nghi hoặc. Cô cúi đầu, đưa cốc lên miệng chậm rãi uống.

Mắt nhanh chóng bị che kín bởi sương mù, bị cái lạnh của mùa đông làm cho đau đớn.

07.

“À quên.” Đường Tiểu Mễ đứng lên, chỉ quyển vở trong tay Dịch Dao: “Buổi chiều lên lớp tớ cần dùng, cậu chép nhanh một chút nhé.”

Dịch Dao giơ cổ tay lên xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là vào lớp. Rõ ràng không thể nào chép kịp. Hơn nữa buổi chiều là giờ Toán và Vật lý, hoàn toàn không có Hóa học.
Cô gập quyển vở vào, đưa cho Đường Tiểu Mễ, sau đó quay sang nói với Tề Minh: “Tớ vừa mượn bạn cùng bàn rồi, sau khi chép xong sẽ cho cậu mượn.”

Dịch Dao quay mặt lại nhìn Đường Tiểu Mễ đã đỏ bừng cả mặt.

Ánh mắt căng ra, như sợi dây đàn đang nằm cong queo bị kéo thành thẳng tắp.

Ai cũng không thu lại ánh nhìn.

Đến tận lúc trong mắt Đường Tiểu Mễ hiện ra nước mắt, Dịch Dao mới nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Âm thanh trong lòng là: “Mình thắng rồi”.

08.

Một nam sinh được bao phủ bởi những từ ngữ hiền lành, tốt bụng, lễ phép, thành tích xuất sắc, mặt mũi sáng sủa, bất kể đứng một mình trên khán đài trống trải, hay là đeo tai nghe đạp xe qua vô số đèn xanh đèn đỏ giữa dòng người, hay là mặc áσ ɭóŧ màu trắng chạy trên đường piste* (*Đường dành cho thi đấu điền kinh trong sân vận động.) quanh sân vận động bị hoàng hôn phủ đầy sắc thái đau buồn, xung quanh cậu lúc nào cũng có vô số ánh mắt tràn tới như nước thủy triều, bám vào chiếc áo lông vũ màu trắng của cậu rồi phản xạ lại. Giống như các loại sóng điện điều tần, khát vọng cũng có tần số giống như cậu, sau đó truyền vào bên trong trái tim cậu.
Còn mỗi khi cậu đi đến chỗ ai hay nhìn về phía một người nào đó, những sóng điện này sẽ lập tức hóa thành những bức xạ độc hại, tràn về phía người đó.

Dịch Dao cảm thấy những ánh mắt nhìn về phía mình đều hóa thành những xúc tu, hung ác quất thẳng vào mặt mình.

Bi bao vây rồi.

Bị nuốt chửng rồi.

Bị căm hận rồi.

Bởi vì được cậu quan tâm đến.

Được cậu nhìn tới từ một nơi xa xôi, chàng trai dắt xe đạp quay lại, nhỏ giọng nói: “Này, cùng nhau về nhà không?”

Diu dàng trong thời gian lâu dài vô hạn.

Thời gian lâu dài trong dịu dàng vô hạn.

Vẫn luôn như vậy.

09.

Sau khi tan học, các nữ sinh đều ở lại, bởi vì phải đo kích thước đồng phục mới. Hôm qua toàn bộ các nam sinh đã ở lại đo, hôm nay đến lượt nữ sinh.

Cho nên các nam sinh hò hét lao ra ngoài phòng học, đương nhiên cũng không quên làm mặt quỷ, cười trên nỗi đau của các nữ sinh phải ở lại phòng học.
Đương nhiên cũng không phải toàn bộ.

Trên hành lang vẫn có từng nhóm nam sinh ngồi trên ghế băng, đọc sách hoặc nghe MP3, gϊếŧ thời gian trong khi chờ đợi một bạn gái trong lớp.

Ánh nắng chiếu lên ánh khoác dày của họ, nhuộm mái tóc họ tỏa sáng.

Tề Minh đọc quyển Du ngoạn thời gian, thỉnh thoảng nheo mắt lại, nhìn theo chiều ánh sáng vào trong phòng học.

Điện thoại di động trong túi vang lên.

Bật màn hình, là tin nhắn của Dịch Dao.

“Không cần chờ tớ đâu. Cậu về trước đi. Tan học tớ còn có việc.” Đọc truyện tại truyendkm.com

Tề Minh gập điện thoại lại, đứng lên đi tới bên cửa sổ. Dịch Dao cúi đầu cầm một chiếc thước dây vừa mượn, tự đô vòng eo của mình. Hình ảnh cô cúi đầu đọc số trên thước dây được ánh sáng chiều hắt vào trong mắt cậu.

Tề Minh cất sách vào cặp, xoay người đi xuống lầu lấy xe.
10.

Lúc mở cửa, mẹ không hề tươi cười chào đón như thường lệ mà ngồi trên sô pha xem ti vi, nhưng rõ ràng là không hề tập trung, bởi vì trên ti vi đang phát tin tức quốc tế.

Bà chỉ thích xem cô nàng mắc bệnh nan y và anh chàng đẹp trai trong phim Hàn Quốc song ca giai điệu tình yêu, còn nơi nào trên thế giới bị ném bom hoặc quốc gia nào đó gặp nạn đói, bà sẽ hoàn toàn không quan tâm.

Tề Minh nhớ có lần cũng là cả nhà vừa ngồi ăn cơm với nhau vừa xem truyền hình. Lúc đó thời sự đang nói về tình hình lũ lụt nghiêm trọng ở Trung Quốc. Khi đó, vẻ mặt mẹ như nhìn thấy ruồi: “Lại nữa lại nữa rồi, bao giờ mới hết đây? Không phải lại bắt chúng ta ủng hộ đấy chứ? Bọn họ đáng thương nhưng chúng ta càng đáng thương hơn!”

Vừa nói chưa được vài phút đã chuyển kênh sang xem một bộ phim Hàn Quốc nhạt nhẽo mà bà đang theo dõi. Lúc thấy nhân vật nam chính trong phim thất tình khóc thảm thiết hơn cả đàn bà, bà khịt mũi nói: “Nghiệp chướng, đáng thương quá!”
Tề Minh nhìn về phía bà, không thể tưởng tượng nổi.

Vẫn là sợi bông vắt ngang trên mạch máu.

Tề Minh thay giày, đi tới gần sô pha, hỏi: “Mẹ làm sao thế?”

Mẹ đặt chiếc điều khiển từ xa xuống: “Buổi sáng giáo viên của con gọi điện thoại đến.”

“Nói gì ạ?” Tề Minh cầm lấy cốc trên bàn rồi rót nước uống.

“Nói gì à?” Có thể là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi giọng nói điềm nhiên như không của con trai, giọng bà rõ ràng trở nên kích động. “Cả buổi sáng con không đến trường, còn có thể nói gì nữa?”

“Buổi sáng Dịch Dao ngất xỉu, con đưa bạn ấy đến bệnh viện, cũng không thể để bạn ấy ở đó truyền nước một mình nên đã xin nghỉ học.” Tề Minh uống nước, dừng lại một lát, nói: “Con đã xin nghỉ rồi mà giáo viên vẫn phải gọi điện thoại à, phiền thật chứ.”
Giọng mẹ mềm xuống, nhưng lời lại trở nên khó nghe. Bà nói: “Ai da, tiểu tổ tông, con để mẹ phải lo lắng đến bao giờ nữa. Mẹ cứ tưởng con đi làm cả buổi sáng cơ. Nhưng mà cũng phải nói, nó ngất xỉu thì liên quan gì đến con, mẹ nó cũng không cần nó, con còn quan tâm đến nó làm gì? Đừng có dây dưa với cái nhà đó nữa.”

Tề Minh quay đầu lại, nhíu mày: “Con vào phòng học bài đây.”

Mẹ đứng lên, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

Vừa xoay người lại thì như nhớ ra chuyện gì đó: “Tề Minh, tiền khám bệnh của nó không phải con trả đấy chứ?”

Tề Minh không quay đầu lại, đáp: “Vâng, con trả.”

Giọng nói của mẹ rõ ràng nâng cao tám nấc: “Con trả? Con làm ssao phải trả? Nó có phải con dâu mẹ đâu?”

Tề Minh phất tay, vẻ mặt không muốn tranh luận, thuận miệng nói một câu: “Mẹ cứ coi bạn ấy là con dâu của mẹ là được.”
Mẹ đột nhiên hít sâu một hơi, vòng ngực lớn thêm một cỡ.