Điều hoà trong phòng đã bật quá lâu, ngột ngạt bí bức. Hơn nữa mùa đông vốn khô hanh, điều hoà lại chạy quá lâu, cả căn phòng bị căng lên như sắp sửa bị xé ra đến nơi.
Cố Sâm Tương đứng dậy mở một cánh cửa sổ. Gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Thoả mái hơn nhiều.
Xoay người lại, điện thoại di động trên bàn rung lên.
Mở ra, tên người gửi tin nhắn trên màn hình là Sâm Tây.
Mở tin nhắn chỉ có một chữ “chị”. Không có dấu câu. Nhưng Cố Sâm Tương nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt không vui của em trai mình.
Cố Sâm Tương nhoẻn miệng cười, ngón tay bấm vài chữ trên bàn phím:”Em làm sao vậy? Qua đây đi.”
Gập điện thoại lại, hai phút sau Cố Sâm Tây gõ cửa bên ngoài.
“Không vui à?”
“Đâu có.” Cố Sâm Tây nằm xuống giường, tiện tay cầm một con búp bê trong hàng búp bê dựa vào tường trên giường ngắm nghía:”Chị lớn thế này rồi mà vẫn còn chơi búp bê à?” “Búp bê? Con trai bọn em đứa nào cũng quê mùa thế à? Em phải gọi là Barbie, công chúa hay hoàng tử chứ.” Cố Sâm Tương cảm thấy hơi buồn cười.
“Em không quan tâm mấy cái đó.” Cố Sâm Tây trợn mắt.
Cố Sâm Tương quay người đi, đến giá sách lấy xuống một quyển sách tham khảo.
“Thực ra em có thể hiểu được mẹ nghĩ thế nào.”
Cố Sâm Tây phía sau nói một câu không đầu không đuôi, sau đó không nói them nữa.
Cố Sâm Tương quay đầu lại, nhìn thấy Cố Sâm Tây cầm con thỏ béo Mashimaro đè lên mặt.
“Em đừng nghĩ linh tinh, trẻ con biết cái gì.”
“Chị cũng chỉ chui ra sớm hơn em một, hai phút.” Từ phái dưới con thỏ béo vọng ra tiếng nói ồm ồm.
“Nếu là em” cậu bỏ con thỏ ra, từ trên giường ngồi dậy,”em cũng thích chị. Một bên là đứa con giành học bổng hạng nhất, là học sinh xuất sắc được nhà trường nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Một bên là đứa học sinh cá biệt, thành tích dù không đội sổ nhưng cũng không ra gì. Đây là giáo viên của em nói. Em cũng thích chị hơn.” “Không phải thế đâu. Đánh là thương, mắng là yêu, sau này chị cũng sẽ đi lấy chồng, con gái là bát nước đổ đi, người mẹ yêu nhất vẫn là em. Bây giờ mẹ đang bị em làm cho tức giận thôi. Em suốt ngày chời bời lêu lổng, nếu là chị thì chi đã đánh gãy chân của em rồi làm gì còn để em ở đây than vãn nữa.”
“Thế thì chị đừng đổ nước đi nữa.”Cố Sâm Tây cười cợt bước tới, đưa tay khoác vai chị gái, cọ vào sau gáy Cố Sâm Tương.
“Chưa tắm à? Người hôi quá, mau đi tắm đi!”
Cố Sâm Tây vừa đứng thẳng lên, cửa đã bị mở ra. Mẹ cầm cốc nước bốc hơi nóng đứng giữa cửa, hai mắt sắp toát ra lửa.
“Con không chịu học bài thì đừng tới làm phiền chị gái con!”
“Mẹ, em trai tới tìm con có việc mà.”
“Nó thì có việc gì?”
“Con không có việc gì cũng có thể đến tìm chị con chứ. Con với chị ấy ở bên nhau từ trong thai, con thân hơn cả mẹ.” Cố Sâm Tây đút tay vào túi quần, nhún vai. Mẹ đặt cốc nước lên bàn, rầm một tiếng, nước trong cốc bắn ra một nửa:”Ăn nói kiểu gì đấy?”
“Được rồi, Sâm Tây, em về phòng ngủ đi.”Cố Sâm Tương đứng lên, đẩy em trai đi ra cửa.
Mẹ xoay người lại, sắc mặt tái nhợt. Một hồi lâu sau mới đỡ hơn, cầm cốc nói với Sâm Tương:”Đây là nước mật ông, có cả sữa ong chúa, nghe nói trong đó có axit amin gì đó rất tốt cho trí nhớ. Con mau uống đi.”
Cố Sâm Tương vừa định cầm cốc nước thì mẹ đã cầm lên, sắc mặt lại tái nhợt vì tức giận:”Con xem này, đổ mất một nửa rồi. Để mẹ đi pha lại cho con.”
Nói xong xoay người đi ra cửa.
Lúc sau lại mang một cốc nước mật ong vào, nhìn con gái uống xong, mẹ mớ hả lòng hả dạ xoay người đi ra, nhẹ tay đóng cửa lại. Quay sang thấy cửa phòng Cố Sâm Tây bên cạnh còn đang mở rộng. Bên trong không bật đèn. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào yếu ớt, Cố Sâm Tây không cởi giày, mặc nguyên quần áo nằm ngửa trên giường.
“Con không học thì đi ngủ sớm chút, đừng làm ảnh hưởng đến chị gái con.”Mẹ hạ thấp giọng.
“Con biết rồi.”
Trong phòng tối tăm vọng ra tiếng trả lời.
Nghe không ra bất cứ ngữ khí gì, cũng không nhìn thấy bất kì vẻ mặt nào.
Sau khi mẹ đi rồi, Cố Sâm Tây lật người, nặng nề úp mặt vào chiếc gối mềm mại.
07
Viết xong một trang bài tập tiếng anh, Dịch Dao đưa tay lên dụi mắt, tiện tay vặn đèn bàn sáng lên một chút.
Tiếng vi ti nhà hàng xóm truyền qua bức tường cách âm không tốt, là phim tình cảm Đài Loan dài dòng sướt mướt.
“Vì sao anh không thể yêu em?” Một giọng nữ khóc lóc hỏi một câu quái đản.
“Anh yêu em như vậy mà em không cảm nhận được sao?”Giọng nam trả lời còn quái đản hơn. Dịch Dao cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, cầm cốc đứng dậy đi lấy nước. Vừa đứng lên thì nhìn thấy Lâm Hoa Phượng đứng dựa vào cửa phòng, yên lặng nhìn mình.
“Mẹ không ngủ à?” Dịch Dao vừa nhỏ giọng hỏi, vừa lách người đi ra phòng khách rót nước. Cô mở nắp phích, cầm phích rót nước vào cốc.
“Con lấy băng vệ sinh trong tủ của mẹ à?” Lâm Hoa Phượng phía sau lạnh lùng hỏi.
“Không, con có lấy đâu.”Dịch Dao không quay đầu lại, buột miệng đáp.
Lâm Hoa Phượng không nói nữa, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Lúc này Dịch Dao đột nhiên tỉnh ngộ. Hai tay cô nhũn ra, nước nóng rót tràn cả miệng cốc, bàn tay bị bỏng một mảng.
Dịch Dao đậy nắp phích lại, đặt phích nước xuống đất, lẳng lặng đứng trong phòng khách không bật đèn. Ánh sáng từ ngõ hắt vào qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Dịch Dao. Cô không xoay người lại, Lâm Hoa Phượng ở phía sau cũng không nói một lời. Như trải qua cả một thế kỉ dài đằng đẵng, mới nghe thấy từ sau lưng truyền tới giọng nói rõ rang của Lâm Hoa Phượng. Bà ta hỏi:”Hơn hai tháng rồi, vì sao mày lại không dùng?”
08
Vẫn luôn như thế, bất cứ lời nói, động tác, ánh mắt, tư thế nào của hai mẹ con cũng đều mang theo vô hạn kế mưu và cạm bẫy.
Quan hệ mẹ con cứ thế duy trì mười năm.
Những câu thoại vô ý, những biểu cảm vô ý, trong bóng đêm biến thành mũi tên dọc theo đường may đã kẻ sẵn, không hề chùn tay mà đâm vào trong thân thể đối phương. Sau đó xác minh vẻ mặt thống khổ của đối phương có đúng như mình tưởng tượng hay không.
Rất rõ ràng, Lâm Hoa Phượng nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Dao đúng như trong tưởng tượng của mình. Bà ta dựa vào cạnh cửa không hề nhúc nhích, chờ Dịch Dao.
Dịch Dao xoay người lại nhìn Lâm Hoa Phượng nói:”Bà biết rồi à?” Lâm Hoa Phượng mở miệng, còn chưa nói gì, Dịch Dao đã ngẩng mặt lên nói tiếp:”Biết thì thế nào, đúng là tôi đi tìm ông ấy xin tiền, tôi có tiền mua băng vệ sinh, không cần dùng của bà.”
Lâm Hoa Phượng chậm rãi đi tới, nhìn Dịch Dao nói:”Có phải mày cho rằng mình rất tài giỏi hay không?”
Trong bóng tối đột nhiên một cái tát bay tới, cũng giống hệt như trong dự tính của Dịch Dao.
Cảm giác đau đớn nóng bỏng như lửa đốt trên mặt truyền vào trong đầu, đồng thời cảm giác trút được gánh nặng sụp xuống như đất nở trong thân thể.
Cùng lúc đó, ngoài dự tính của cô là bàn tay Lâm Hoa Phượng đột nhiên vươn tới, tóm tóc Dịch Dao lôi mạnh về phía mình.
Trước mặt cô là khuôn mặt rúm ró đỏ bừng của đôi mắt trong bóng đêm vẫn đỏ rực của Lâm Hoa Phượng.
09
Rất nhiều, rất nhiều cỏ nước. Rậm rạp như tóc lơ lửng dưới mặt nước xanh sẫm. Tề Minh bước thấp bước cao đi về phía trước, mặt nước vô biên vô hạn toả ra ánh sáng âm trầm dưới ánh trăng.
Áp sát lòng bàn chân là cảm giác trơn tuột không cách nào hình dung được.
Tiếng nước ào ào từ xa vọng tới, như là phía trước có sóng gió ngập trời.
Một bước cuối cùng, dưới chân đột nhiên sâu hun hút. Lúc này nước tràn vào lỗ mũi và lỗ tai, như thuỷ ngân lao vào từng kẽ hở trong thân thể.
Âm thanh cuối cùng trong tai là một tiếng kêu khóc chói tai.
“Cứu tớ!”
Tề Minh vùng vẫy tỉnh lại, trong tai vẫn còn văng vẳng tiếng nước ồn ào. Ban đầu chỉ là tiếng vọng rầm rầm, sau đó biến thành tiếng vang có thể phân biệt được.
Là tiếng hét của Dịch Dao bên hàng xóm.
Tề Minh vén chăn ra, khoác áo ngủ dày mở cửa phòng, đi qua phòng khách ra mở cửa. Cái lạnh của đêm khuya làm Tề Minh như lại chìm xuống đáy nước sâu vô tận trong cơn mơ vừa rồi. Cửa nhà Dịch Dao khoá chặt, bên trong là những tiếng hét ngày một to hơn.
Lúc Tề Minh dơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, bàn tay đột nhiên bị một người tóm lấy.
Tề Minh còn chưa kịp quay lại đã bị kéo quay về. Lý Uyển Tâm choàng khăn run run đứng phía sau cậu, khuôn mặt cau có, hạ giọng nói:”Chuyện nhà người ta, con can thiệp làm gì.”
Tay Tề Minh bị tóm chặt, cậu cũng không biết nên làm thế nào.
Lại là một tiếng hét lên, sau đó là tiếng thuỷ tinh vỡ tan. Tiếng quát mắng của Lâm Hoa Phượng vọng vào tai, còn bén nhọn hơn cả thuỷ tinh.
“Mày là đồ đê tiện! Tao nuôi mày lớn lên mà mày lại thành cái loại đê tiện thế này à! Đúng vậy! Nó cho mày tiền! Mày đi mà tìm nó đi! Cái đồ đê tiện nhà mày con về đây làm gì!”
Hình như có tiếng thứ gì đó bị va đổ, còn có tiếng khóc thét của Dịch Dao:”Mẹ! Mẹ! Mẹ buông con ra! Á! Đừng đánh nữa! Con sai rồi! Con không đi tìm ông ý nữa! Con không tìm nữa!” Cửa nhà hàng xóm trong ngõ cũng mở ra. Một người phụ nữ trung niên khoác áo ngủ đi ra, nhìn thấy Lý Uyển Tâm cũng đứng ngoài ngõ, thế là chu mỏ về phía nhà Dịch Dao, nói:”Nghiệp chướng, không biết kiếp sau có báo ứng không.”
Lý Uyển Tâm nhếch miệng, nói:”Cũng không biết ai nghiệp chướng, bà không nghe Lâm Hoa Phượng mắng gì à? Nói nó là đồ đê tiện, chắc chắn là Dịch Dao làm chuyện gì đó xấu xa ti tiện.”
Tề Minh gạt tay mẹ ra, gầm lên một câu:”Mẹ! Chuyện nhà người ta mẹ biết gì mà nói!”
Lý Uyển Tâm bị tiếng ầm của con trai làm cho hoảng hồn, sau khi lấy lại tinh thần thì biến thành giận dữ:”Mẹ không biết thì con biết chắc?”
Tề Minh không để ý đến bà nữa, giật tay đang bị bà nắm chặt ra, đập ầm ầm vào cửa nhà Dịch Dao.
Lý Uyển Tâm tóm quần áo Tề Minh kéo lại:”Con điên rồi à?” Tề Minh gồng cứng người, Lý Uyển Tâm thấp hơn con trai một cái đầu, kéo hết sức cũng không kéo được.
Lúc Lâm Hoa Phượng bất ngờ mở cửa ra từ bên trong, người phụ nữ hàng xóm vội đóng cửa đi vào, chỉ còn lại Tề Minh và Lý Uyển Tâm đứng ngoài cửa nhà Dịch Dao đối mặt với Lâm Hoa Phượng tóc tai bù xù.
“Nhà chúng mày có người chết à? Phát bệnh thần kinh cái gì? Nửa đêm gõ cửa cái gì?”
Lý Uyển Tâm vốn không muốn nói gì, vừa nghe thấy Lâm Hoa Phượng mở miệng nói xui xẻo thì liền nổi giận quát:”Nhà mày có người chết thì có! Nửa đêm cứ ầm ầm có để cho người khác ngủ hay không?”
“A a, Lý Uyển Tâm, chẳng phải bình thường vẫn ngậm miệng như con lừa đần hay sao? Nhà chúng mày có nhiều tiền lắm mà? Không chịu nổi thì chuyển mẹ nó đi! Tao muốn đập phá thế nào kệ tao, có đập cả nhà thì cũng là nhà tao!” Lý Uyển Tâm kéo Tề Minh về, đẩy mạnh vào trong cửa, quay lại nói với Lâm Hoa Phượng:”Đập đi! Đập thoả mái đi! Tốt nhất là mày đập chết luôn cái con đê tiện do chính mày sinh ra kia đi!”
Nói xong kéo sập cửa vào, đóng cửa thật chặt.
Lâm Hoa Phượng nhấc một chậu xương rồng trên cửa sổ ném thẳng vào cửa nhà Tề Minh, ầm một tiếng vỡ tan. Đất cát rơi xuống thành một đống nhỏ trước cửa.
Cậu nỗ lực nhịn thở, trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh, mới nén được vào trong lồng ngực tiếng khóc gần như sắp xe rách cả cổ họng.
Nước mắt như đập nước vừa mở cửa ào ào chảy xuống dưới.
Giọng nói tức giận của mẹ vang lên ở bên ngoài:”Tề Minh, con ngủ đi cho mẹ. Không được phép đi ra ngoài nữa.”
Ngoài cửa có tiếng lạch xạch, rõ ràng là Lý Uyển Tâm vừa khoá cửa phòng ngủ từ phía bên ngoài. Tề Minh lau nước mắt trên mặt.
Những hình ảnh in trong đầu vẫn không ngừng tái hiện.
Trong phòng u ám, Dịch Dao ngồi tê liệt không nhúc nhích trong góc tường, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, quần áo trên người bị xé rách.
Dưới đất đầy mảnh thuỷ tinh loé sáng.
10
Sương sớm dày đặc không tan được.
Trên cửa sổ đã ngưng tụ một lớp sương dày.
Dư báo thời tiết hôm qua đã nói mấy ngày nay sẽ giảm nhiệt độ, nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn dự tính một chút.
Mùa xuân vừa ấm lên sau chớp mắt lại bị vẻ tiêu điều nhợt nhạt nuốt chửng.
Vẫn là ánh mặt trời trắng bệch làm mọi người cảm thấy ngột ngạt, trải đều trên nên trời xanh.
Lúc đi ra đầu ngõ, Tề Minh quay đầu lại nhìn cửa nhà Dịch Dao, vẫn đóng chặt. Không nghe được bất cứ động tĩnh nào. Phía sau là mẹ cùng mấy người phụ nữ ngoài cửa đang nói này nói nọ. Tề Minh lấy xe đạp, đi ra ngoài ngõ. “Oa, tôi thấy Tề Minh đúng là càng ngày càng tuấn tú lịch sự, khi còn bé không để ý, bây giờ đúng là ngoại hình tốt thật, dùng lời bọn trẻ thường nói thì đúng là anh tuấn.”
Người phụ nữ với mái tóc như bánh cuộn nịnh bợ.
“Bọn trẻ bây giờ không dùng từ anh tuấn đâu, chúng nó gọi là ngầu.”Một người phụ nữ khác tiếp lời, tỏ ra mình theo kịp trào lưu.
Lý Uyển Tâm bên cạnh cười tít mắt.
“Đúng vậy, mỗi sáng thấy nó cùng Dịch Dao đi học, Dịch Dao đi bên cạnh nó như dâu mới về nhà chồng ấy.”Một nhà đối diện mở cửa ra, một người phụ nữ tiếp túc đề tài này.
Mặt Lý Uyển Tâm lập tức sa sầm xuống:”Nói vớ vẩn cái gì thế!”
Nói xong liền xoay người đóng sập cửa lại.
Mấy người phụ nữ còn lại nhìn nhau, mím môi cười trên nỗi đau của người khác. “Tôi thấy Tề Minh và Dịch Dao có vẻ không bình thường.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
“Đúng vậy, buổi sáng hôm đó tôi còn nhìn thấy Dịch Dao ngồi ngoài đầu nõ nôn khắp nơi, Tề Minh đứng bên cạnh vỗ lưng nó, vẻ mặt yêu thương đúng như sắp làm bố ấy.”
“Nếu mà có gì thật tôi nghĩ Lý Uyển Tâm sẽ nổi điên lên mất.”
“Tốt nhất là có gì thật, ngõ này không khí trầm lặng quá, phải có gì náo nhiệt mới vui.”