Đi qua căng tin ở cổng trường, Tề Minh thấy vẫn còn sớm, thế là nhảy xuống xe rồi đi vào.
Vài ba nữ sinh đứng chen phía trước một loạt máy.
Tề Minh không tiện chen vào, chỉ đứng ở phía sau đợi.
Loạt máy trước mặt này căng tin mới nhập về, là máy bán trứng cực kì thịnh hành ở Nhật Bản. Cho tiền vào, sau đó trứng sẽ rơi ra ngẫu nhiên, bên trong có các loại mô hình đồ chơi. Mà điểm hấp dẫn là người mua hoàn toàn không biết là mình sẽ nhận được mô hình nào.
Lúc nữ sinh phía trước quay đầu lại, Tề Minh ơ một tiếng, sau đó lập tức lịch sự chào hỏi:”Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”Mặt Đường Tiểu Mễ nhanh chóng đỏ lên trước cái nhìn của Tề Minh.
“Cậu muốn mua cái này à?”Tề Minh chỉ chỉ chiếc máy trước mặt, bởi vì không thể xác định rốt cuộc nên gọi thế nào, đành phải gọi là cái này. “Ờ… Muốn mua”Đường Tiểu Mễ hơi cúi đầu, gương măt đỏ ửng động lòng người.
“Nữ sinh các cậu đều thích thứ này à?” Tề Minh gãi gãi đầu, tỏ ra có chút khó hiểu.
“Con gái mà, đương nhiên không giống con trai rồi.”Đường Tiểu Mễ nhoẻn cười, nụ cười động lòng người đặc trưng.
Tề Minh nhìn Đường Tiểu Mễ chằm chằm vài giây, sau đó bước tới, nói:”A, vậy để tớ.”
Cậu quay lưng về phía Đường Tiểu Mễ, đưa tay vặn nút trên chiếc máy.
Quả trứng rơi ra có một con gấu trúc. Tề Minh cầm lấy đi tới quầy thu ngân.
Cậu không hề chú ý Đường Tiểu Mễ sau lưng mình đột nhiên bắt đầu hô hấp dồn dập căng thẳng.
Đường Tiểu Mễ lấy điện thoại di động ra, trên mặt là vẻ hưng phấn không kiềm chế được.
“Tớ và Tề Minh đang ở căng tin ngoài cổng trường, cậu ấy thấy tớ muốn mua trứng, liền tự mua, không biết có phải định tặng tớ hay không. Làm thế nào bây giờ?” Nhanh chóng có tin nhắn trả lời, nội dung là:”Cậu mua một thứ khác, khi cậu ấy đưa trứng cho cậu, cậu cũng lấy ra đưa cho cậu ấy. Ha ha, đại tiểu thư này, cậu ấy uống nhầm thuốc hay là cậu đã hạ độc cậu ấy rồi.”
Đường Tiểu Mễ không để ý tới nội dung phía sau của tin nhắn, quay sang tủ kính bên cạnh lấy ra mấy gặp bao cổ tay bằng nhựa. Dạo này mấy nam sinh sáng gia nhất trong trường đều đeo cái này.
Đường Tiểu Mễ chọn một cặp dễ coi nhất, sau đó đi tới quầy thu ngân, lẳng lặng đứng bên cạnh Tề Minh, cúi đầu.
Người bán hàng đang tìm tiền trả lại, Tề Minh quay sang cười cười với Đường Tiểu Mễ:”Mấy hôm trước tớ nghe thấy Dịch Dao nhắc tới cái này, tớ còn đang suy nghĩ rốt cuộc là cái gì, hôm nay nhân tiện nhìn thấy nên mua tặng bạn ấy.”
Nói xong liền cúi đầu, nhìn thấy Đường Tiểu Mễ đang cầm cặp bao cổ tay bèn hỏi:”Cái này là đồ con trai mà, cậu mua tặng ai à?” Nụ cười trên mặt Đường Tiểu Mễ động lòng người như một đoá hoa nở rộ:”Đúng vậy, một cậu bạn sắp đến sinh nhật, cậu ấy trong đội bóng rổ.”
“Ừ, thế à. Tớ đi trước đây.”Tề Minh cầm lấy tiền thừa, vỗ tay bye bye.
“Ừ.”Đường Tiểu Mễ gật đầu, sau đó mở ví đưa cho người bán hàng.
Tề Minh gạt rèm cửa căng tin đi ra, mặt Đường Tiểu Mễ lập tức tối sầm xuống.
Đường Tiểu Mễ nhanh chóng mở nắp điện thoại, bấm lách tách vài chữ, sau đó gập lại bộp một tiếng.
Răng cắn chặt vào nhau, cơ mặt căng lên lộ ra dưới gò má. Truy๖enDKM.com
12
Hạt giống bị gió vô tình thổi tới.
Rơi vào trong trái tim.
Vẫn ngủ say. Ngủ say.
Nhưng nhất định sẽ có một thời khắc phù hợp, hạt giống lập tức tỉnh lại, trong thời gian chưa đến một phần ngàn giây, nhanh chóng phá vỡ vỏ ngoài, mọc ra bộ rễ khổng lồ rắc rối, sau đó rung lên, xẹt một tiếng đứng thẳng thành thân cây và cành lá che trời. Sau đó nở ra đoá hoa khổng lồ đầm đìa máu như một cảnh quay chậm.
Hạt giống như vậy vẫn ngủ say trong lòng mỗi người.
Chờ đợi một ngày bị thứ gì đó không thể định nghĩa bằng ngôn ngữ, háo giải chú ngữ phong ấn.
13
Điện thoại đi động đặt trên bàn rung lên bần bật.
Một bàn tay với năm ngón tay sơn màu sặc sỡ vươn tới cầm lên, các loại đồ trang sức treo trên đó kêu leng keng.
Trên màn hình điện thoại hiển thị người gửi tin nhắn là Đường Tiểu Mễ.
Mở tin nhắn ra, ba chữ cực kì đơn giản, rõ ràng hiện lên trên màn hình phát sáng.