Lúc Dịch Dao đi tới trường học thì đã là hết tiết cuối cùng của buổi sáng. Cô vất vả cất xe đạp vào nhà xe đã chật đến mức gần như sắp tràn ra ngoài, rút chìa khoá chạy về lớp mình.
Tất cả học sinh đều đang học bài, thỉnh thoảng mới có tiếng giáo viên giảng bài từ các phòng học vang vọng trong sân trường trống vắng.Cũng có lúc cả sân trường tĩnh lặng đến mức nghe thấy rõ cả tiếng lá lay động.
Toàn bộ ngôi trường như một bệnh viên màu trắng bỏ hoang.
Dịch Dao tới cửa phòng học, xin phép vào lớp.
Giáo viên quay ra, qua chiếc cặp sách đeo trên lưng Dịch Dao thì có thể biết được thì ra đây không phải “học sinh vào muộn tiết này” mà là “học sinh đã trốn học cả buổi sáng hôm nay”, thế là sắc mặt trở nên cực kì khó coi, dừng lại nói vài câu mới cho Dịch Dao vào lớp. Dịch Dao đi tới chỗ ngồi, vừa định bỏ cặp sách trên vai xuống, hai tay bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dính chặt lên bàn không sao dời được. Một lát sau, Dịch Dao đột nhiên quay lại, gầm lên với Đường Tiểu Mễ:”Đường Tiểu Mễ, trả lại bàn cho tớ ngay!”
Tất cả mọi người bao gồm cả giáo viên đều bị tiếng hét của Dịch Dao làm cho giật mình. Sau vài giây kinh ngạc, giáo viên đỏ bừng mặt:”Dịch Dao, em ngồi xuống cho tôi! Đang trong giờ học, em kêu gào cái gì?”
Đường Tiểu Mễ vội vàng đứng lên, ậm ờ giải thích:”Xin lỗi thầy, lỗi của em. Em ho rằng hôm nay Dịch Dao không đi học nên tạm thời mượn bàn của bạn ấy vì bàn của em bi người khác làm bẩn.”
Sau đó quay đầu lại, cúi người gật đầu với Dịch Dao tỏ ý xin lỗi:”Bây giờ tớ sẽ đổi lại cho cậu ngay.” Đường Tiểu Mễ kéo chiếc bàn bẩn về chỗ của mình, đang định ngồi xuống đột nhiên ngẩng đầu như băng bang hoàng tỉnh ngộ:”Ơ, tại sao cậu biết cái bàn này là của tớ?”
Dịch Dao vừa ngồi xuống đột nhiên cứng đờ.
Không dám quay sang. Hoặc không cần quay sang cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt ngây thơ tràn đầy nghi hoặc kia.
Cũng có thể tưởng tượng, trong những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, khuôn mặt này chậm rãi biến thành khuôn mặt đắc ý và kiêu ngạo thế nào, như một lá cờ sau trận thắng đón gió bay phần phật trên một điểm cao.
Tề Minh cúi đầu, không có sức lực để ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ là thời tiết se lạnh mùa xuân, tiếng gió rít gào cách cửa kính vẫn thổi qua bên tai rất rõ.
07
“Thịt kho tàu! Cô cho con thêm một muôi đi, đừng hẹp hòi như vậy!” “Tớ ghét nhất ăn rau.”
“Thịt mỡ nhìn mắc ói quá.”
Trước cửa bán hàng trong nhà ăn, học sinh xếp hàng dài ra đến tận cửa, trưa nào cũng vậy. Ai đến chậm thì chỉ có thể lựa chọn một ít dau dưa rất khó ăn còn lại.
Tề Minh và Dịch Dao đứng cuối hàng. Tề Minh nghiêng người nhìn hàng người rất dài phía trước, khẽ thở dài một cái. Dịch Dao lại đứng không quan tâm, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Hàng bên ở vị tri tương tự là Đường Tiểu Mễ.
Tiết học cuối cùng sảy ra chuyện làm mất thời gian, giáo viên cũng chỉ có thể dạy quá giờ để bù lại, vì thế bây giờ cả lớp đương nhiên đều xếp hàng mãi phía cuối.
Có điều vài phút sau, Đường Tiểu Mễ đã nở nụ cười rực rỡ, đưa cặp lồng cho một nam sinh đứng rất xa phía trước, cũng không biết là lớp nào. Nam sinh cười hì hì cầm lấy, hơn nữa còn hỏi rất kĩ xem Đường Tiểu Mễ muốn ăn gì. Dịch Dao vừa quay mặt đi, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tề Minh nhìn qua.
Đồng hồ treo tường trong nhà ăn chỉ môt giờ trưa.
Đám người dần thưa thớt, người bán hàng dọn dẹp những chiếc nồi nhôm to lớn đã bị vét sạch, tiếng loảng xoảng vang vọng nghe có vẻ trống vắng trong không gian rộng rãi của nhà ăn.
“Đúng rồi, buổi sáng Cố Sâm Tây tìm đến cậu.”
“Ai?”
“Em trai của Cố Sâm Tương, hôm đó cậu ngã xuống ao không phải đi cùng cậu ấy hay sao?”
“A.” Nhớ ra rồi.”Cậu ấy tìm tớ làm gì?”
“Tớ có hỏi nhưng cậu ấy không nói.”
“Ừ.”Dịch Dao vừa đáp lời vừa lấy thịt mỡ và cà không ăn trong cặp lồng ra.
“Có ăn thịt bò không?”Tề Minh đẩy cặp lồng của mình đến chỗ Dịch Dao:”Tớ mang từ nhà đi.”
“Thôi tớ không ăn”Dịch Dao lắc đầu, sau đó vừa muốn nói gì đó lại cúi người xuống bên cạnh. Một lát sau ngồi thẳng lên, rút một sấp khăn giấy che lên miệng. “Rốt cuộc cậu định làm thế nào?”Tề Minh hạ giọng hỏi, có chút nổi nóng.
“Cậu đừng lo.”Dịch Dao đậy nắp cặp lồng lại.:”Tớ tự có cách.”
“Cậu thì có cách quái gì?”Tề Minh cố nhịn không nổi đoá, quay đầu sang một bên:”Cậu cần tiền không có tiền, cần kinh nghiệm không kinh nghiệm… Tớ nói với cậu, cậu đừng có ngốc, nếu cậu định để sinh…”
“Cậu đừng ngốc thế.”Dịch Dao xua tay, không muốn nói với cậu về chuyện này nữa, dù sao cũng không phải chuyện gì hay ho, hơn nữa ai biết xung quanh có bao nhiêu đôi tai đang dựng lên.“Cậu ép tớ sinh tớ cũng không sinh.”
Dịch Dao đứng lên, cầm cặp lồng đi tới máng nước sau nhà ăn. Đi được hai bước lại xoay người, nụ cười mang theo một chút trêu đùa:”Cậu nói cứ như mình có kinh nghiệm lắm không bằng.” 08
Giờ nghỉ trưa, trong trường học luôn bao trùm một bầu không khí lười nhác.
Như rót mật ong vào sữa nóng, sau đó chậm rãi khuấy lên, hơi nóng toả ra và mùi thơm ngọt ngấy.
Trên sân bóng rổ có vài ba nam sinh, tiếng bóng rổ đập bộp bộp xuống sân xi măng vang vọng trong trường học.
Ánh nắng giữa trưa mùa xuân vẫn rất nghiêng, cây cối và người đều bị hắt ra bóng nắng thật dài nghiêng về phía bắc. Hoặc nam? Dịch Dao cũng không qua rõ ràng, đây chính là một câu hỏi Địa lý cô từng làm sai. Lúc thầy đưa ra đáp án, cô nhớ mình có dùng bút đỏ đánh dấu, nhưng bây giờ vẫn không thể nhớ được.
Cũng có nghĩa kì thi tiếp theo sẽ phạm sai lầm nữa.
Quanh máng nước rửa bát không còn một ai. Dịch Dao vốn định đổ cơm thừa đi, nhưng nhìn vào trong cặp lồng, cơm nước bên trong gần như chưa hề động đến, vì thế lại đậy nắp mang về nhà. Cũng không đợi Tề Minh đang rửa bát mà một mình đi trước. “Tớ muốn đi dạo một mình.”Dịch Dao vẫy tay chào Tề Minh, mình thì đi về phía phòng học.
Thực ra cũng không muốn về phía phòng học lắm.
Khuôn mặt tươi như hoa của Đường Tiểu Mễ nhìn lâu thật sự không nhịn được muốn tạt axit.
Dịch Dao vòng qua bên cạnh giảng đường, phía sau toà nhà làm việc của giáo viên có một con đường râm mát gần như không có người. Hàng ngô đồng hai bên đường rất to lớn, như là những cây cổ thụ khổng lồ trong rừng rậm nguyên thuỷ của thế giới kì ảo.
Dịch Dao vừa đi vừa dùng tay xoa trán bên phải. Ngón tay len qua tóc có thể sờ thấy một cục sưng lớn, phía trên là vết thương đã đóng vảy. Chuyện tối qua vẫn tái hiện trong đầu như có người bấm nút tua lại vô số lần, Lâm Hoa Phượng túm tóc mình liên tục đập vào tường.
“Dịch Dao.”
Có người gọi cô. Có điều cô không hề nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Đến lúc tiếng gọi thứ hai to hơn vọng vào tai, Dịch Dao mới quay đầu lại, nhưng phía sau lại không có người. Dịch Dao nhìn quanh một vòng, thấy từ một ô cửa sổ ở tầng một, Cố Sâm Tây đang cắn chiếc bút, mỉm cười vẫy tay với mình.
09
“Cậu làm gì trong văn phòng giáo viên đấy?”
“Làm bài thi.”
“Một mình cậu à?”
“Ờ, lần trước tớ không đi thi, giáo viên phạt tớ làm bài một mình.”
“Thế à.”
“Làm giúp tớ đi.”
“Sao cơ?”
“Cậu làm bài giúp tớ.”
“Vì sao tớ phải giúp cậu.”
“Thì cậu cứ nói đi, cậu có làm giúp tớ không?”
Không biết là ánh sang phản xạ từ ô cửa kính nào hắt tới, Dịch Dao đặt bài thi lên trên gối, một chấm sáng màu trắng rất nhỏ lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn như tờ thí ghiệm Vật lý dùng kính lúp đốt lửa, có cảm giác tờ giấy thi có thể cháy đen bất kì lúc nào, sau đó sẽ bốc lên ngọn lửa màu xanh. Dịch Dao ngồi trên bậc thềm phía dưới cửa sổ, đặt bài thi len đầu gối.
“Này!”Đầu bị thứ gì đó gõ gõ, lại gõ đúng vào vết thương. Dịch Dao ngẩng đầu, con chưa lên tiếng, Cố Sâm Tây bên trong đã đưa ra một quyển sách dày khổ rộng:”Cầm lấy mà kê.”
Vài giây sau, Dịch Dao đưa tay cầm lót bên dưới bàn thi, nói:”Tớ phải nói trước nhé, thành tích của tớ cũng không tốt, nếu không đạt yêu cầu thì cậu cũng đừng có trách.”
“Ờ.”Cố Sâm Tây gật đầu, một tay chống má, khuỷu tay chống lên bậu cửa sổ, cúi đầu nhìn một vệt da đầu màu trắng lộ ra giữa mái tóc Dịch Dao.
“Đúng rồi.” Dịch Dao ngẩng đầu lên, nhớ tới điều gì đó:”Buổi sáng cậu đến lớp tìm tớ à?”
“Ừ.”
“Có việc gì thế?”
“Lần trước cậu nhét thẻ học sinh vào trong túi áo khoách của tớ, chính là hôm cậu ngã xuống nước ấy.”Cố Sâm Tây lấy ra tấm thẻ học sinh, đưa cho cô. “Chờ một lát, làm xong bài tập rồi cậu đưa cho tớ sau.”
Nói xong Dịch Dao cúi đầu tiếp tục tính toán trên tờ giấy nháp.
“Tóc cậu dày thật.”Cố Sâm Tây hết chuyện để nói.
“Cậu im đi, còn làm phiền là tớ không làm nữa.”
Bên trên yên tĩnh lại.
Dịch Dao ngồi dịch sang bên, dựa lưng vào tường, viết rất nhanh một loạt con số trên tờ giấy nháp.
Cố Sâm Tây nhếch môi cười cười trên đầu cô, có điều Dịch Dao không nhìn thấy.
“Đưa bài thi cho tôi.”
“Tớ còn chưa làm xong.”Sau khi nói xong, Dịch Dao mới phát hiện câu nói vừa rồi không phải giọng của Cố Sâm Tây. Cô ngẩng đầu lên, một giáo viên mà cô không biết đang đứng bên trong cửa sổ, kính mắt phản quang làm cô không nhìn thấy ánh mắt.
Thực ra không cần nhìn cũng biết một đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Dịch Dao chậm rãi đứng lên, trong lòng nghĩ, đúng là xui xẻo. Dịch Dao và Cố Sâm Tây đứng song song trong phòng giáo viên.
Dịch Dao cúi đầu, rất bình tĩnh. Cố Sâm Tây bên cạnh cũng rất bình tĩnh.
Chỉ có lồng ngực giáo viên là nhấp nhô kịch liệt, nói vài câu lại phải uống nước ừng ực. Dịch Dao nhìn ông, cảm thấy chuyện này làm gì nghiệm trọng đến mức ấy, dù mộ tổ nhà mình bị đào cũng không cần giận dữ đến vậy chứ.
“Vì sao em phải làm bài thi cho bạn ấy?”Giáo viên nhe hàm răng vàng khè vì hút thuốc lá, gầm lên với Dịch Dao, nước bọt gần như sắp phun lên mặt Dịch Dao.
Dịch Dao nhíu mày chán ghét, không trả lời. Có điều trong lòng nghĩ, em cũng muốn biết vì sao mình phải làm bài tập giúp bạn ấy.
10
Bị mắng đủ nửa tiếng, cuối cùng kết thúc bằng:”Ngày mai, mỗi người về viết một bản kiểm điểm nộp cho tôi.”
Dịch Dao đi ra khỏi văn phòng liền về thẳng lớp, mặc kệ Cố Sâm Tây “Này, này” không ngừng sau lưng. “Này!”Cố Sâm Tây kéo cà vạt lỏng đến trên cổ áo.”Xin lỗi mà.”
Dịch Dao dừng bước, xoay người lại nhìn Cố Sâm Tây, yên lặng một lát, sau đó nhướng mày:”Buổi tối về nhà nhớ viết cả bản kiểm điểm của tớ.”
Cố Sâm Tây nhún vai, xoay người đi về phía lớp mình. Lúc đút tay vào túi quần liền sờ thấy tấm thẻ cứng.
Lại quên trả bạn ấy rồi.
Thế để lúc tan học đi tìm bạn ấy. Nghĩ vậy, Cố Sâm Tây quay về lớp mình. Nguồn : truyendkm.com
Có lẽ là tức giận, lúc đi tới hành lang dán đầy các loại thông báo nối giữa giảng đường và toà nhà giáo vụ, Dịch Dao bỗng nhiên cực kì buồn nôn, trong dạ dày đột nhiên tràn đến một thứ nước chua chạy qua cổ họng đến khoang miệng. Thế là cúi người nôn xuống ống nhổ bên cạnh.
Đến lúc đứng dậy mới nhìn thấy phía trước tấm bảng thông báo cách mình vài bước có một đám người không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít. Dịch Dao chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện náo nhiệt này, cô lau khoé miệng, sau đó đi qua bên cạnh đám người, nhưng lại bị mấy câu đối thoại lọt vào tai níu chân.
“Ai mà đáng ghê tởm vậy nhỉ?”
“Ở ô họ tên có viết mà, Dịch Dao.”
“Dịch Dao là ai? Lớp nào?”
“Dịch Dao mà cậu cũng không biết à? Con bé có biệt hiệu ‘một trăm đồng’ đang đồn đại ầm lên đấy.
Như từ trong không khí đột nhiên có một ngọn roi vút tới quất mạnh vào giữa mặt.
Dịch Dao chen vào đám người, chậm rãi tới gần bảng thông báo. Lúc bị chen ra, phản ứng đầu tiên của những người bên cạnh là tức giận, sau đó khi thấy rõ người chen mình là ai thì đều lặng lẽ lùi ra đứng sang bên cạnh, cánh tay khoanh trước ngực, chờ đợi với vẻ mặt như cười như không.
Sau khi những người xung quanh đều yên tĩnh lại, hai nũ sinh cuối cùng đứng trước Dịch Dao vẫn tiếp tục bàn tán. Đến tận lúc có người phía sau kéo áo, hai người mới quay lại nhìn thấy Dich Dao vẻ mặt lạnh lùng.