Không còn âm thanh. Không còn nhiệt độ. Không còn ánh sáng. Không còn khuôn mặt và động tác của người đứng xem. Thời gian ở đây biến thành dòng sông chảy chầm chậm, nước sông dính đặc gần như không thể chảy được. Còn cả hơi nước và mùi giống như lưu huỳnh tràn ngập trên mặt sông.
Hành lang chậm rãi biến thành một hang động to lớn như đường hầm.
Hang động không biết dẫn đến đâu.
12
Lúc chuông báo vào giờ chuẩn bị bài vang lên, Dịch Dao đưa tay xé tờ kết quả khám bệnh viết tên mình trên bảng thông báo xuống.
Những người xung quanh phát ra tiếng động rì rầm, vừa bàn tán vừa tản ra khắp nơi.
Dịch Dao chậm rãi kéo tờ giấy hơi ố vàng xuống, vo thành một cục trong lòng bàn tay, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh, xoay người đi về phía lớp học. Lúc đi tới chân cầu thang, cô dừng lại. Đứng một hồi, sau đó xoay người bước nhanh trở về.
Cô cúi người xuống, cho tay vào thùng rác lục tìm tờ giấy mới hơn.
Tờ giấy kết quả khám bệnh được mở ra một lần nữa, chữ viết bên trên là kiểu chữ rồng bay phượng múa khó mà đọc nổi của bác sĩ, nhưng phần biểu in vẫn quyết định được thông tin rõ ràng.
“Bệnh viện Nhân dân số 2, phụ khoa.”
Cùng với một số chữ viết có thể đọc được trong phần nội dung:”Bệnh tìиɦ ɖu͙ƈ”, “Viêm”, “Giang mai”, “Lây”.
Dịch Dao đưa tay xé đôi tờ giấy khám bệnh, sau đó tiếp tục xé, như là robot gặp sự cố không dừng lại được. Đến tận lúc xé thành mảng nhỏ bằng móng tay, không thể xé thêm nữa, cô mới dừng lại, sau đó ném mớ giấy vụn trong lòng bàn tay vào bồn rửa tay bên cạnh, mở vòi nước ở mức lớn nhất. Dòng nước chảy xuống xối thẳng vào đáy bồn, như là ống nước bị đập vỡ bắn ra tung toé xung quanh, cuốn theo những mảnh giấy vụn, bị hút vào vòng xoáy của lỗ thoát nước. Tiếng nước chảy ào ào được khuếch âm vô số lần trong hành lang, nghe như âm thanh của thác nước.
Để nước chảy khoảng một phút, Dịch Dao mới đưa tay chặn vòi nước lại.
Lúc này thanh âm biến mất, ngoài tiếng nước còn có tiếng Dịch Dao nuốt nước miếng trong cổ họng.
Lồng ngực nhấp nhô kịch liệt chậm rãi trở về bình thường.
Dịch Dao khịt mũi, xoa tay ướt vào vạt áo, trước ngực bị nước bắn một làm ướt một mảng lớn nhưng không có vấn đề gì.
Có vấn đề gì chứ.
Cô xách quần với gấu quần rất dài bị dẫm dưới chân, nhanh chóng chạy về phòng học.
Hành lang một lần nữa biến thành hang động yên tĩnh. 13
Là hang động dẫn đến nơi đâu?
14
Lúc đi vào lớp là đã sát giờ lên lớp.
Khi Dịch Dao bước vào cửa lớp, tiếng người ồn ào trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại.
Dịch Dao không hề để ý đến điều này, cô bình tĩnh đi về chỗ ngồi của mình, lúc đi qua bên cạnh Đường Tiểu Mễ, cô nhanh chóng đưa tay nắm một nắm tóc sau buông sau lưng Đường Tiểu Mễ.
Giật một cái, dùng hết sức bình sinh, Dịch Dao cảm thấy tay mình gần như không còn cảm giác nữa.
Đường Tiểu Mễ hét lên, người cũng ngã từ trên ghế xuống đất. Dịch Dao quay lại, kéo kéo phéc mơ tuya áo khoác, nói:”Ơ, thật sự xin lỗi, tớ chạy vội quá, khoá kéo móc vào tóc cậu.”
Đường Tiểu Mễ đau đến tái mặt, môt mạch máu màu xanh giật giật trên trán. Vẻ mặt Dịch Dao rất thành khẩn, Đường Tiểu Mễ cũng không thể nói ra lời gì ác độc. Ít nhất là không thể nói ra trước mặt cả lớp, bởi vì vẻ mặt và giọng nói của nữ sinh này vĩnh viễn phải đi cùng với tính từ “vô tội” và “tốt đẹp”. Dịch Dao khẽ nhếch mép đi về chỗ ngồi của mình.
“Đau không?”Dịch Dao quay đầu lại, nghiêm túc hỏi Đường Tiểu Mễ.
Đường Tiểu Mễ hít sâu một hơi, vẻ mặt giận dữ như băng mỏng nhanh chóng tan ra, sau đó nở nụ cười tốt đẹp quen thuộc lại xuất hiện trên mặt.
Nụ cười mê người, tràn đầy sự tươi đẹp của thanh xuân.
Trong bóng tối nở ra một đoá hoa khổng lồ.
“Không đau.”Đường Tiểu Mễ vén tóc, dừng lại vài giây, sau đó ánh mắt từ trên mặt Dịch Dao chậm rãi chuyển xuống:”Dù thế nào cũng không đau.”
15
Nếu có vận tốc của thứ gì đó có thể tới gần vận tốc của ánh sáng thì đó chính là lời đồn.
Cho dù không cần tưởng tượng, Dịch Dao cũng có thể biết đối với một trường cấp ba nổi tiếng vì thành tích dạy học thì chuyện sảy ra với mình có tính bùng nổ như thế nào. Miệng một người tới gần tai một người khác,sau đó lại từ miệng của người khác truyền tới nhiều cái tai hơn. Hơn nữa nội dung lan truyền cũng như bị nhiễm phóng xạ hạt nhân, trong quá trình lan truyền nhanh chóng bị thêm mắm dặm muối, trở nên càng dị dạng.
Dịch Dao nhớ trong một buổi triển lãm bảo vệ môi trường sinh thái, từng nhìn thấy những con vật nhỏ sinh ra sau khi mẹ chúng bị nhiễm phóng xạ hạt nhân, tiêu bản cừu ba mắt và cóc năm chân. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Đều lẳng lặng ở trong tủ kính, yên tĩnh nhìn về phía đám người đang tham quan chúng.
Giờ ra chơi, Dịch Dao đi vệ sinh xong, ra bồn rửa tay mở vòi nước.
Một nữ sinh lớp dưới có vẻ rất nhỏ tuổi chạy từ bên ngoài vào, đang định vào phòng thì bị một nữ sinh khác đang rửa tay bên cạnh Dịch Dao gọi lại. Dịch Dao nhìn qua gương cũng có thể nhìn thấy nữ sinh này liếc nhìn mình, sau đó hất cằm với nữ sinh chuẩn bị đi vào phòng.
Thế là nữ sinh được nhắc nhở dễ dàng hiểu ý, đi sang mở cửa phòng vệ sinh khác. Lúc đóng cửa lại còn nói một câu:”Thật nguy hiểm, cám ơn cậu.”
Dịch Dao đóng vòi nước lại, lấy khăn giấy trong túi ra lau tay, nhếch miêng cười cười, xoay người đi khỏi nhà vệ sinh.