Dịch Dao ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên đường chân trời còn lại một nửa vầng mặt trời đang lặn màu đỏ đậm. Vô số đám mây rực rỡ từ chân trời cuồn cuộn đùn lên, chen chúc trên bầu trời cao.
Thế giới bị chiếu thành một màu đỏ như mộng ảo.
Dịch Dao dơ tay lên xem giờ, còn mười phút nữa tan học, lúc này điện thoại trong túi rung lên.
Dịch Dao cúi đầu mở nắp điện thoại dưới gầm bàn, sau đó thấy người gửi là Tề Minh.
“Sau tan học tớ phải đi luyện thi Toán, cậu về trước nhé.”
Dịch Dao nhắn tin trả lời, vừa nhắn xong hai chữ “Biết rồi” thì lại có một tin nhắn mới gửi tới. Dịch Dao không để ý, gửi hai chữ “Biết rồi” cho Tề Minh.
Gửi đi thành công, Dịch Dao mở hộp tin nhắn đến, nhìn thấy tin nhắn thứ hai vẫn là của Tề Minh, có điều nội dung là:”Còn nữa, đừng chấp các bạn ấy.” Dịch Dao nhìn tin nhắn này không nói gì, một hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào. Hơn nữa tin nhắn “Biết rồi” vừa gửi đi thoạt nhìn cũn giống như trả lời “Đừng chấp các bạn ấy”.
Nếu dựa theo suy nghĩ trong nội tâm của Dịch Dao, câu trả lời tin nhắn “Đừng chấp các bạn ấy” chắc chắn không phải là “Biết rồi”, mà nhất định sẽ là “Không được.”
Dịch Dao cười cười, gập điện thoại lại, tiếp tục nhìn ra thế giới rực rỡ bị ánh tà dương nhuộm thành màu đỏ bên ngoài cửa sổ.
17
Lúc Cố Sâm Tây lại một lần nữa đứng tại cửa lớp của Dịch Dao mà vẫn không thấy Dịch Dao.
Trong phòng học không có mấy người.
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang xoá bảng.
Cố Sâm Tây gọi nữ sinh đó:”Này, Dịch Dao có ở đây không bạn ơi?”
Sau đó một nữ sinh đang cất sách vở vào cặp ở dưới lớp đứng lên, giọng nói vui vẻ:”Cậu lại đến tìm Dịch Dao à?” Cố Sâm Tây nhìn về phía phát ra tiếng nói, chiếc nơ con bướm màu đỏ của Đường Tiểu Mễ càng trở nên bắt mắt dưới trời chiều.
“Ừ.”Cố Sâm Tây gật đầu, nhìn xung quanh phòng học trống trải như đang xác định lần cuối là Dịch Dao không hề ở trong lớp. “Bạn ấy về nhà rồi à?”
“Cậu nói Dịch Dao hả?” Đường Tiểu Mễ chậm rãi đi tới. “Thân thể bạn ấy không thoải mái , chắc là đi khám rồi.
Cố Sâm Tây không hề chú ý tới cách dùng từ của Đường Tiểu Mễ, có lẽ tính qua loa của nam sinh khiến cậu không thấy Đường Tiểu Mễ nhấn mạnh từ “thân thể”. Cậu nhíu mày:”Bạn ấy ốm à?”
Đường Tiểu Mễ không để đến Cố Sâm Tây nữa, cười cười đi qua người cậu để ra khỏi phòng học, rẽ vào hành lang.
Đang định xuống cầu thang, điện thoại di động trong túi Đường Tiểu Mễ rung lên. Đường Tiểu Mễ mở nắp điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tên người nhắn tin, đột nhiên nhếch miệng cười.
Mở tin nhắn ra, nội dung là:”Nó lại đến chỗ đó.”
Đường Tiểu Mễ gập điện thoại lại, xoay người trở về.
“Này!”
Cố Sâm Tây quay đầu lại, nhìn thấy Đường Tiểu Mễ vừa trở về.
“Cậu có cần đi thăm bạn ấy không? Bạn ấy đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viên nào?”
Cố Sâm Tây xoay người, đi đến chỗ Đường Tiểu Mễ.
18
Dịch Dao cất túi giấy màu trắng vào cặp sách, sau đó mò mẫm đi xuống cầu thang cũ kĩ.
Mùi gỗ mục nát vẫn bao bọc toàn thân ươt sũng.
Thỉnh thoảng giẫm phải ván gỗ sắp hỏng phát ra tiếng ken két.
Trong ngôi nhà u tối chỉ có một bóng điện màu vàng khoảng 25W chiếu sáng, có cũng như không. Một nửa ngôi nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối, một nửa khác lờ mờ trong màu xám. Chỉ phía cửa ra là có ánh sáng màu đỏ của buổi chiều tối hắt vào.
Bước ra cửa, Dịch Dao dụi đôi mắt ướt, sau đó nhìn thấy Cố Sâm Tây đứng trước mặt mình.
Vẻ mặt cậu nhìn về phía cô như một bức tranh sơn dầu nhạt nhoà, tĩnh lặng không nhìn rat hay đổi.
Đến tận lúc cậu ngẩng đầu lên, dùng động tác rất dễ coi của nam sinh gãi đầu, khẽ cười:”A, thì ra đúng là như vậy.” Truyen DKM.com
19
Trong một số giây phút, bạn sẽ cảm nhận được sự tối tăm ập đến.
Chẳng hạn như bỗng dưng nhắm mắt.
Chẳng hạn như tron phòng sáng ngời đột nhiên có người tắt đèn.
Chẳng hạn như không gian xung quanh yên tĩnh lại lúc bắt đầu chiếu phim.
Chẳng hạn như đoàn tàu hoả đột nhiên chạy vào đường hầm tăm tối.
Hoặc chẳng hạn như một buổi chiều tối có những đám mây rực rỡ chen lần trên trời. Sự tối tăm đột nhiên ập xuống đầu mình, như một đôi tay to lớn tóm lấy mình rồi ném tới một thế giới khác. Dịch Dao một lần nữa đưa tay lên dụi đôi mắt ướt hơn, nói:”Ừ, đúng là như vậy.”
Viền mắt như thùng nước bị rò, chỉ có điều không tìm được lỗ thủng ở đâu. Thế là chỉ có thể dụi mắt mạnh hơn.
“Chính là như vậy.”Dịch Dao thậm trí còn khẽ mỉm cười.
Nói xong cô nhìn thấy đứng sau lưng Cố Sâm Tây hơn mười mét, Đường Tiểu Mễ đang mỉm cười với mình.