Dịch Dao chưa từng thấy rạp chiếu phim nào như vậy.
Thực ra nói chính xác thì cũng chỉ có lúc còn rất nhỏ là cô được đến rạp chiếu phim, sau khi lớn lên gần như không đến lần nào nữa. Ngoài nhà trường thỉnh thoảng tổ chức chiếu một vài bộ phim khoa học thường thức làm mọi người buồn ngủ tại phòng chiếu đa năng, sau khi lớn lên, Dịch Dao chưa từng đến rạp xem phim theo đúng nghĩa của nó.
Còn cảnh tượng trước mắt này, cho dù trên ti vi hay trong tưởng tượng hoang đường kỳ lạ cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Màn ảnh màu hồng nhạt.
Cả rạp chiếu phim nằm gọn trong một hình cầu to lớn màu hồng.
Ánh sáng màu hồng dịu dàng gần như đáng yêu, bao phủ tất cả mọi người bên trong, trở nên rất dễ nhìn.
Rất nhiều học sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh mái vòm hình cung màu hồng trên đỉnh đầu, vang lên một loạt tiếng lách tách, cũng nhất định sẽ nhìn thấy những cái miệng cong lên tạo dáng trước ống kính điện thoại. Cố Sâm Tây cầm vé trong tay, sau đó đặt lên vai Dịch Dao một cách rất tự nhiên, chậm rãi cùng Dịch Dao đi về phía trước. Trên đường những người đã ngồi vào chỗ tới tấp thu chân lại nhường đường, Cố Sâm Tây gật đầu xin lỗi, miệng không ngừng kêu:”Đi nhờ chút, đi nhờ chút.”
Dịch Dao đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hơi muốn quay sang xem dáng vẻ của Cố Sâm Tây bây giờ. Nhưng bàn tay khoát lên vai mình quá tự nhiên, nếu mình quay đầu sang thì không khỏi có chút quá thân thiết.
Ghế số 2 và ghế số 4 nằm ở chính giữa, ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy trung tâm của mái vòm. Những đường nét màu trắng như là kinh độ vĩ độ quy tụ về một điểm đó.
Dịch Dao hạ đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy nửa bên mặt của Cố Sâm Tây bên cạnh đang nhìn lên mái vòm, trông như một thiếu niên thanh khiết làm bằng gốm xứ dưới vệt sáng màu hồng nhạt. Ánh sáng xung quanh dần tối đi, tiếng kêu hưng phấn đồng loạt vang lên, sau đó từ từ nhỏ đi vì âm nhạc bắt đầu xuất hiện. Xung quanh cực kì yên tĩnh, mái vòm màu hồng biến thành một vùng tối tăm mà ánh mắt không thể xuyên qua được.
Sau khi phim chiếu được vài phút, ngoài cửa có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, hai người chậm rãi đi vào trong, có lẽ là đến muộn. Phim toàn là hình ảnh tối tăm dưới đáy biển sâu cho nên cũng không có ánh sáng, không thấy rõ là ai, chỉ lờ mờ thấy hai người một trước một sau chậm rãi đi đến chỗ ngồi.
Trên màn ảnh đột nhiên có ánh đỏ nổ tung, núi lửa dưới đáy biển phun ra điên cuồng, hơi nước tạo thành những bong bóng khổng lồ nổi lên mặt nước, cả biển rộng như đang sôi lên.
Trong ánh đỏ đột nhiên sáng lên, chiếc áo sơ mi màu trắng của Tề Minh hiện ra rõ ràng trong bóng tối, Cố Sâm Tương đi theo cậu, cuối cùng hai người cùng tìm được chỗ ngồi xuống. Cố Sâm Tây nhìn theo ánh mắt Dịch Dao nhưng không thấy gì, không nhịn được đưa tay xua xua trước mặt cô:”Này, xem gì đấy?”
“Xem phim.”Dịch Dao quay sang nhìn khinh khỉnh:”Còn có thể xem cái gì nữa?”
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Có lúc cảm thấy thật sự kì cục.
07
Đặt chân vào vườn khoa học kĩ thuật rồi mới cảm thấy nó quả thực to lớn đến mức hơi đáng sợ. Xem xong phim đi ra, Dịch Dao và Cố Sâm Tây bắt đầu cùng dòng người chậm rãi di chuyển tham quan các sảnh triển lãm.
Từ rừng mưa nhiệt đới đầu tiên, sau đó đi lên từng tầng.
Tới sảnh triển lãm “Bí mật của vỏ trái đất”, Dịch Dao cảm thấy hơi mệt, bước chân dần chậm lại, cuối cùng phải dừng đứng dựa vào tường. Có điều Cố Sâm Tây lại cảm thấy rất hứng thú, hình như nam sinh bao giờ cũng thấy hứng thú với “sự thay đổi của vỏ trái đất thời cổ đại” và “sự hình thành của bông tuyết” hơn nữ sinh rất nhiều. Thậm trí đến trước “Thiết bị mô phỏng núi lửa phun trào” sử dụng hiệu ứng ánh sáng và âm thanh sơ sài, Cố Sâm Tây cũng trợn đôi mắt vốn đã rất to, nhỏ giọng nói:”Oa, hay quá.”Chưa hết, có thể thấy cậu ta còn nắm chặt nắm đấm, rất kích động. Đúng là có chút bất ngờ, đây có lẽ là một mặt khác của cậu học sinh cá biệt tính tình lạnh lùng lại hay nổi loạn trong trường.
Cố Sâm Tây quay lại thấy Dịch Dao đang đứng dựa vào tường, bèn xoay người đi tới:”Làm sao thế?”
Dịch Dao xua tay không trả lời, dựa vào tường tiếp tục nghỉ ngơi.
Cố Sâm Tây dường như cũng hơi mệt, thế là không nói gì nữa, đi tới bên cạnh Dịch Dao, hai khuỷu tay chống lên lan can sau lưng, ngẩn người như mất hồn.
Phía trước hai người là một nơi đang có khoảng hai mươi mấy người tụ tập. Cố Sâm Tây chạy tới đó xem một lát, sau đó quay về nói với Dịch Dao:”Phía trước là khu trải nghiệm động đất đấy.” Dịch Dao hỏi:”Thì sao?”
Cố Sâm Tây rõ ràng rất hưng phấn:”Thì cậu không muốn trải nghiệm một lần sao?”
Hình như mỗi lần chỉ có thể cho bốn mươi người vào trải nghiệm.
Tất cả mọi người đi vào một thang máy rất lớn, trên đầu là ánh sáng laser quét qua, mô phỏng đang nhanh chóng hạ xuống. Giọng nữ từ loa trong thang máy nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng:”Hoan nghênh các vị lữ khách đi vào cỗ máy thời gian, hiện này chúng ta đang ở độ sâu bốn kilomet dưới lòng đất.”
Dịch Dao nghĩ cỗ máy thời gian chẳng phải là ở trong thang máy nhà Nobita hay sao. Còn đang suy nghĩ thì cửa thang máy đã ầm ầm mở ra.
Ngoài dự liệu của Dịch Dao, khu trải nghiệm động đất này rất giống thật.
Bốn mươi người đi về phía trước dọc theo một đường hầm toả ra mùi lưu huỳnh được giọng nữ trong loa gọi là “hầm mỏ bỏ hoang”.Ánh đèn, hơi nước, quặng sắt lởm chởm, máy khai thác quặng, thực ra đã có thể coi như trải nghiệm chân thực như bước vào trong phim rồi. Hơn nữa trong mũi còn có mùi lưu huỳnh rất rõ ràng. Đi tới giữa một cây cầu sắt, hình như đường phía trước bị bịt kín, tất cả mọi người đều dừng lại. Xung quanh hoàn toàn không có ánh sáng, ngay cả mặt của những người bên cạnh cũng không thể thấy rõ.
Dịch Dao mở mắt rất to nhưng vẫn không thể nhìn thấy Cố Sâm Tây đang đứng ở chỗ nào. Xung quanh tối tăm, đưa tay không thấy năm ngón, Dịch Dao lặng lẽ nắm lấy vạt áo mình.
“Tớ ở đây.”
Trong bóng tối, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.
“Không sao đâu.”
Giọng nói trầm thấp hơn, dịu dàng hơn, giống như đang dỗ dành trẻ con.
Dịch Dao còn chưa kịp trả lời, mặt đất dưới chân đã rung lên kịch liệt. Cả cây cầu sắt bắt đầu chao đảo, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên trong bóng tối. Thỉnh thoảng có tia ánh sáng chói mắt như tia chớp loé lên, tiếng lớp đá trên đầu nứt vỡ giống như là tiếng sấm ngay sát da đầu. Dịch Dao chao đảo, trọng tâm không vững ngã sang bên cạnh, trong lúc bối rối đột nhiên được giữ lại bởi một đôi tay khoẻ mạnh.
Dịch Dao ngẩng đầu, nửa bên mặt với đường nét rõ ràng của Cố Sâm Tây như dừng hình trong ánh sáng đột ngột loé lên. Vẻ mặt có chút bối rối được che giấu cẩn thận, nhưng nhiều hơn là một vẻ kiên định.
Dịch Dao còn chưa kịp phản ứng, trận động đất dữ dội dưới chân đã bắt đầu.
Một tiếng hét chói tai từ phía trước truyền đến, Dịch Dao ngẩng đầu, trong không gian tối tăm đột nhiên bị ánh chớp chiếu sáng, mái tóc rất dài của Cố Sâm Tương rủ xuống trước ngực Tề Minh.
Cố Sâm Tương úp mặt vào ngực Tề Minh, tay nắm vai áo Tề Minh, chặt đến mức khớp xương toàn bộ trắng bệch.
Đối lập với cảnh này là tay của Tề Minh đặt sau lưng Cố Sâm Tương, ngón tay bình tĩnh nhưng vẫn có sức lực. Chúng yên tĩnh áp vào tấm lưng đang run lên của cô. Động đất chấm rứt trong nháy mắt.
Ánh đèn khắp nơi bừng sáng. Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng thở phào khi gặp đại nạn mà không chết của mọi người.
Trong không gian sáng như ban ngày, Tề Minh và Cố Sâm Tương yên lặng ôm nhau.
Giống như trong các bộ phim về thiên tai của Hollywood, cặp nam nữ chính gặp đại nạn không chết nhất định sẽ ôm nhau như vậy, đến tận lúc đèn trần trong rạp chiếu phim được bật, bài hát chủ đề phim vang lên đầy kích động, nhân viên mở cửa rạp chiếu ra. Nguồn : truyendkm.com
Thậm chí ngay cả đám ngươi dần dần đi ra khỏi hầm cũng như những người xem sau khi kết thúc buổi chiếu.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, làm nền cho hình ảnh yên bình này.
08
Dịch Dao nhớ hồi mình còn rất nhỏ, có lần học xong giờ Tự nhiên, cô lấy kính lúp trong nhà đi ra bên bờ tường trong ngõ, mượn ánh nắng tụ lại thành một đốm sáng được giáo viên gọi là “tiêu điểm” trên mặt đất. Dưới chân tường có một con bọ rùa chậm rãi bò đi.
Dịch Dao di động đốm sáng đuổi theo con bọ rùa đó. Bọ rùa kinh hãi, thế là lập tức ngửa ra giả chết.
Dịch Dao đưa đốm sáng chói mắt chiếu vào cái bụng đang lộ ra của bọ rùa. Một lát sau, từ bụng nó chảy ra dầu mỡ bóng nhẫy, đồng thời có vài sợi khói trắng bốc lên. Bọ rùa vừa giãy mấy cái đã biến thành một cục cứng cháy đen.
Tay Dịch Dao bủn rủn, kính lúp rơi xuống đất.
Hình ảnh đó trở thành ác mộng của Dịch Dao trong một thời gian dài.
Cho tới bây giờ, Dịch Dao vẫn luôn cảm thấy cái gọi là “tiêu điểm” có hai loại ý nhĩa.
Một loại là được mọi người chú ý, nằm ở vị trí trung tâm nhất, đó chính là tiêu điểm.
Giống như Cố Sâm Tương và Tề Minh ôm nhau trong bóng tối ngày đó, khi ánh đèn khắp nơi sáng lên, họ chính là tiêu điểm trong đám người. Còn một loại chính là bị bốc cháy, cuối cùng hoá thành than đen, cũng được gọi là tiêu điểm.
Giống như chính mình bây giờ.
Bị bao phủ bởi một đốm sáng không cách nào hình dung, đủ loại ánh sáng tụ tập với nhau, lặng lẽ chiếu vào một vị trí được đánh dấu trên trái tim. Ánh sáng không hề nhúc nhích, như là mũi kim dài nhỏ bé đâm vào một điểm.
Thấu kính lồi to lớn trên trời.
Ánh mặt trời to lớn bị tụ lại, biến dạng, trở thành một hình phễu giống như mũi dùi.
Đốm sáng hình tròn chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, nơi được gọi là tiêu điểm chậm rãi nổi lên sóng gió.
Cuối cùng nước hồ sôi lên sùng sục, hoá thành từng sợi hơi nước màu trắng, biến mất trong không khí nóng bỏng.
Kể cả loại chất dẫn kì diệu đó cũng biến mất theo.
Loại chất dẫn kết nối tớ với cậu. Loại chất dẫn từng luôn vững vàng kéo cậu đến bên cạnh tớ. Hoá thành khí trắng cuồn cuộn.
09
Buổi sáng hôm sau vẫn uống hai loại thuốc đó.
Lúc đặt cốc nước xuống, Dịch Dao thậm chí cảm thấy hơi khôi hài, mình như đang uống loại thuốc độc tác dụng chậm trong tiểu thuyết võ hiệp. Mỗi ngày đến canh giờ đó là phải uống vào, uống liền mấy ngày thì chết bất đắc kì tử.
Chỉ có điều người chết không phải là mình mà thôi.
10
Lúc ăn cơm trưa, Dịch Dao vốn đi một mình.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy từ phía xa có người gọi tên mình.
Giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Tề Minh ngồi xuống, nhìn trong bát Dịch Dao chỉ có vài cọng rau, nhẹ nhàng thở ra:”Vẫn không ăn được à?”
Dịch Dao gật đầu, lơ lãng dùng đũa gảy gảy rau trong bát.
“Có chỗ nào không thoả mái à?”Vẻ mặt Tề Minh rất ân cần.”Ý tớ là…sau khi uống loại thuốc đó.” Dịch Dao lắc đầu, nói không có.
Kỳ thực cũng không có thật. Từ hôm qua đến giờ, ngoài cơn đau như đao cắt lúc đi trên đường về phòng học đó, gần như không ó bất kì cảm giác nào khác thường.
Nhưng Dịch Dao vừa nói xong, dạ dày đột nhiên quặn nên giống như gặp báo ứng.
Dịch Dao che miệng, tay kia rút khăn giấy từ trong túi ra, hai tấm vé xem phim từ trong túi rơi ra theo.
“Hôm qua cậu cũng đi xem chiếu phim màn cầu à?”
“Người nghèo thì không được xem phim hay sao?”Dịch Dao nhổ nước chua trong miệng ra, nhàn nhạt trả lời.
“Cậu nói cái gì thế!”Tề Minh có chút không vui.
Sau khi nói ra miệng, Dịch Dao cũng cảm thấy quá đáng, thế là dụi giọng tìm cách xuống thang:”Có xem, xem núi lửa dưới đáy biển.”
Sắc mặt Tề Minh trở nên dễ coi hơn một chút. Cậu cũng móc ra hai tấm vé xem phim từ trong túi, nhìn cuống vé, nói:”Chúng mình cùng xem một bộ, có điều tớ đến muộn. Đoạn mở đầu nói về cái gì?” “Thì chính là một nơi mà các nhà khoa học vốn cho rằng không nên có sinh vật xuất hiện, thực ra lại có rất nhiều sinh vật, nhìn trên màn hình thì hình như là một loại tôm, đó là sinh vật thần kì có thể sống được ở đó.”
Dịch Dao nói xong nhìn Tề Minh:”Thế thôi.”
“Ừ.”Tề Minh gật đầu, dùng đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.
“Kỳ thực cậu không đến muộn bao nhiêu, mới mở màn một, hai phút thôi, cho nên không hề bỏ lỡ cái gì.”
“Ừ.”Tề Minh cúi đầu ăn cơm. Một hồi lâu sau, Tề Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt không biểu cảm gì. Cậu nhìn chằm chằm Dịch Dao, hỏi:”Cậu nhìn thấy tớ đi vào rạp à?”