Không có mặt trời. Không có mặt trăng. Không có ánh sáng. Không có đèn. Không có đom đóm. Không có nến.
Không có bất cứ thứ gì có thể sinh ra ánh sáng.
Bóng tối khổng lồ từ trên phòng chiếu hình mái vòm phủ xuống. Cùng với tiếng nước có cảm giác gần như gang tấc bên tai.
Tiếng bọt khí réo ào ào. Tiếng xào xạc không biết từ đâu đến.
Một tia sáng đột nhiên loé lên, đâm thẳng xé rách tấm màn tối tăm.
Khi ánh đèn pha của chiếc tàu lặn chiếu xuống tầng thấp nhất của vực biển sâu hun hút, những chân tướng vẫn luôn bị chon vùi mới hiện ra rõ ràng.
Tảng đá nóng bỏng đỏ như lửa sủi bọt, dù trong nước biển lạnh như băng vẫn toả ra màu đỏ âm trầm.
Dung nham phun ra ngày càng chậm, cuối cùng đông cứng thành đá đen.
Những ống nhỏ màu trắng nhúc nhích phía trên là vô số sinh vật dạng ống. Còn có tôm biển màu trắng nhanh chóng di động trên tảng đá. Vỏ của chúng bị nước biển nóng bỏng làm cho đỏ bừng. Thậm chí có rất nhiều cái chân cũng bị bỏng làm cho không lành lặn.
Chúng bận rộn di chuyển, hút lấy chất dinh dưỡng trong nước biển có độc chứa rất nhiều lưu huỳnh.
Trong môi trường khắc nghiệt như vậy, lại có sức sống mạnh mẽ đến thế.
12
Có phải bất kể trong môi trường khắc nghiệt đến cỡ nào, vẫn sẽ tồn tại những sinh vật có thể sống sót?
Bất kể có phải hứng chịu đau khổ lớn đến thế nào, bị axit sulfuric ăn mòn, bị nước sôi đun nấu, vẫn có thể sống sót?
Vậy thì vì sao phải hứng chịu những đau khổ này?
Chỉ là để sống sót thôi sao?
13
Bốn tấm vé xem phim được nằm yên tĩnh trên bàn.
Nếu bốn cuống vé này được giữ gìn cẩn thận, bất kể thời gian bóp méo thế nào trong trí nhớ, bất kể năm tháng điêu khắc thế nào trên da, một đoạn thời gian và không gian được bốn cuống vé này định nghĩa ra vẫn sẽ tồn tại vĩnh hằng. Trong thời gian giống nhau, tại địa điểm giống nhau, ánh sáng và âm nhạc giống nhau.
Bất kể là tớ với cậu ấy, hay là cậu với bạn ấy, chúng ta đều từng được bao phủ bởi một làn sáng dịu dàng màu hồng nhạt, trong môi trường giống nhau như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất chỉ là tớ ngồi cùng cậu ấy, còn cậu nồi cùng bạn ấy.
Cảnh này có giống hình ảnh luôn xuất hiên trong các bộ phim về tuổi thanh xuân không?
Ngay cả dưới đáy biển sau nhất cũng có bọt khí cuồn cuộn lao lên mặt nước không ngừng. Khí trắng không ngừng cuộn lên cao. Biến mất liên tục và mãi mãi.
Những gì tớ chọn dấu ở nơi sâu nhất, những chất dẫn kết nối tớ với cậu mà tớ bảo vệ cẩn thận nhất. Biến mất liên tục và mãi mãi.
Ngay cả trốn vào đáy biển tối tăm mù mịt cũng không chạy thoát được. Còn vùng vẫy làm gì nữa.
Mắt Dịch Dao nhìn tấm lưng cậu ướŧ áŧ giống như một mặt hồ rộng lớn.
Điện thoại của Tề Minh đặt trên bàn đổ chuông. Dịch Dao cúi đầu nhìn màn hình, ánh mắt không làm sao dời đi được nữa.
Người gọi được hiển thị trên màn hình là Tương Tương.
Không phải Cố Sâm Tương.
Là Tương Tương.
Dịch Dao cầm điện thoại lên bấm từ chối nghe, sau đó nhanh chóng gọi số của mình.
Điện thoại trong túi mình rung lên, đồng thời Dịch Dao nhìn thấy tên mình xuất hiện trên màn hình điện thoại: Dịch Dao.
Không phải Dao Dao.
Là Dịch Dao.
Dù ngay cả chính mình cũng cảm thấy cái tên Dao Dao này nghe thật buồn nôn. Nhưng dẫu sao buồn nôn cũng vẫn tốt hơn là đau lòng.
Dịch Dao dừng cuộc gọi cho chính mình, ngẩng đầu nhìn thấy Tề Minh. Dịch Dao đưa điện thoại cho cậu:”Vừa rồi Cố Sâm Tương gọi cho cậu, đổ chuông một tiếng rồi thôi.”
Tề Minh cầm điện thoại lên gọi số của Cố Sâm Tương
“Này, cậu tìm tớ à?”Tề Minh nói chuyện điện thoại, tiện tay đặt cặp lồng lên bàn.
“Cậu làm gì mà từ chối nghe điện thoại của tớ?”Trong điện thoại vang lên giọng Cố Sâm Tương.
Tề Minh quay đầu lại nhìn Dịch Dao một cái,sau đó nói với người trong điện thoại:”À, không cẩn thận bấm nhầm. Tớ ăn cơm đã, lát gọi cho cậu sau.”
Sau khi dừng điện thoại, Tề Minh vùi đầu ăn cơm không nói tiếng nào.
Dịch Dao đứng lên, đậy nắp hộp cơm mang đi.
Tề Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lùa cơm vào miệng.
Dịch Dao đi ra khỏi nhà ăn, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.
Vẻ mặt bình tĩnh đi về phòng học.
Hồi thứ chín Cả thế giới đều chao đảo giữa cơn thuỷ triều khổng lồ.