Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 6



06

Cô không nhớ được dãy số bắt đầu bằng 138, kết thúc bằng 414 trong danh bạ điện thoại, thậm chí còn có thể nói là lạ lẫm. Nhưng dãy số này lại đi kèm với một cái tên là Dịch Gia Ngôn.

Ngay cả chính cô cũng đã quên mình sửa lại chữ "bố" thành “Dịch Gia Ngôn” từ bao giờ. Từ đơn một âm tiết từng nhắc lại vô số lần mỗi ngày bỗng dưng vô cớ biến mất trong cuộc đời. Trừ lúc học bài hoặc khi đọc sách, gần như cô không bao giờ tiếp xúc với những từ có nghĩa là “bố”.

Một khoảng trống đột ngột xuất hiện trong đời. Được thể hiện dưới hình thức cụ thể là thiếu mất những tiếng gọi bố.

Như không cẩn thận ngủ quên trong rạp chiếu phim, đến lúc tỉnh dậy phát hiện đã bỏ qua một vài tình tiết. Những người bên cạnh vẫn xem mê mải, mình thì không tìm lại được những chi tiết đã bỏ sót nữa. Nhưng vẫn phải mông lung xem tiếp. Dần dần phát hiện ra, dù có thiếu mất một đoạn thì cũng gần như không làm ảnh hưởng gì đến những tình huống tiếp theo.
Nhưng cũng lại như một phương trình không thể giải được trong bài thi. Cảm giác trống rỗng cực kỳ chân thực. Trong lòng có một chỗ nhô lên, ấn thế nào cũng không bằng phẳng lại được nữa.

Dịch Dao mở cửa, trong phòng khách tối đen như mực. Mẹ đã ngủ rồi.

Dịch Dao nhìn đồng hồ, chín rưỡi tối. Thế là cô khoác áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.

Qua tới bên cửa sổ phòng Tề Minh, ánh đèn màu vàng bên trong hắt vào mặt cô. Trong lòng cô đột nhiên đau buồn không rõ nguyên do.

Địa chỉ đó cũng là tình cờ nghe thấy khi mẹ nhắc đến. Sau đó nằm yên ở một góc nào đó trong đầu, tiếp tục tồn tại một cách vô thức. Cô vốn tưởng việc tìm kiếm nó sẽ rất khó khăn, nhưng kết quả lại dễ dàng tìm được, hơn nữa còn được xác nhận bởi bác bảo vệ già dưới lầu: “A, Dịch tiên sinh? Đúng đúng đúng, ở phòng 504”.
Đứng truớc cửa, tay đặt trên chuông cửa, nhưng lại không có dũng khí ấn xuống.

Dịch Dao đứng trên hành lang, ánh đèn quạnh quẽ trên đầu chiếu xuống làm cô chóng mặt.

Dịch Dao cầm điện thoại trên tay, nghĩ xem có nên gọi điện trước cho bố hay không. Vừa mới mở điện thoại, cửa thang máy đã “tinh” một tiếng mở ra. Dịch Dao quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ tuổi không nhỏ nhưng lại ăn mặc rất xì tin đi ra, tay dắt một bé gái. Sau lưng hai người này là một người đàn ông hai tay xách hai chiếc túi to.

Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Dịch Dao, ánh mắt đột nhiên trở nên kích động và bối rối. Mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh. Như là không biết phải làm sao để đối mặt với hình ảnh trước mắt.

Dịch Dao vừa mở miệng đã nghe thấy bé gái kia gọi một tiếng trong vắt: “Bố, đi nhanh lên!”
Tiếng “bố” sắp bật ra khỏi miệng Dịch Dao lại bị gượng gạo nuốt vào. Như là nuốt vào một lưỡi dao cạo, cắt đau cả lồng ngực.

07

Phòng khách rất đơn giản, sô pha bọc vải thô và bàn uống nước mặt kính cũng rất đơn giản. Mặc dù là căn hộ rất đơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ hơn ngôi nhà trong ngõ rất nhiều.

Lúc này Dịch Dao đang ngồi trên sô pha. Người phụ nữ đã kết hôn với bố cô ngồi trên một cạnh khác của sô pha. Chiếc điều khiển từ xa cứ bấm đi bấm lại, vẻ mặt hết sức thiếu kiên nhẫn.

Dịch Dao nắm cốc nước bố rót cho mình, chờ bố ru đứa em gái nhỏ ngủ. Nước trong tay lạnh dần, lạnh đến mức Dịch Dao không muốn cầm nữa, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn.

Lúc hơi cúi người để đặt cốc nước xuống, ánh mắt cô vừa vặn có thể nhìn qua khe cửa phòng ngủ không đóng kín. Bố cầm đọc một quyển sách thiếu nhi sắc màu sặc sỡ, còn cô bé nằm bên cạnh bố thì đã ngủ rồi.
Khi mình còn bé, mỗi đêm bố cũng đọc truyện cho mình nghe như vậy, để mình đuợc thϊếp đi trong những câu chuyện cổ tích tươi vui. Ngày đó mình không bao giờ gặp ác mộng. Nghĩ tới đây, nước mắt đột nhiên tràn lên viền mắt, dạ dày như đột nhiên bị ai đó rót đầy một chất lỏng chua cay, cổ họng tắc nghẹn vì đắng chát. Bàn tay cầm cốc nước run run, suýt nữa làm đổ cốc nước xuống mặt bàn, nước sánh ra ngoài đọng lại trên mặt kính. Dịch Dao nhìn xung quanh không thấy giấy lau, thế là vội dùng tay áo lau sạch.

Nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay.

Người phụ nữ bên cạnh hừ một tiếng khinh miệt qua lỗ mũi.

Dịch Dao ngừng rơi nuớc mắt. Cũng đúng, chính cô cũng thấy biểu hiện của mình như vậy quả thật như đang vờ vịt diễn trò. Nếu là nguời kia, có lẽ mình không chỉ hừ một tiếng như vậy, chẳng biết chừng còn chua thêm một câu “diễn gì mà sâu thế."
Dịch Dao lau mắt. Lại ngồi thẳng người lên.

Chờ thêm mười phút nữa, bố cô mới đi ra. Ông ngồi đối diện với Dịch Dao, nhìn cô với vẻ mặt hơi khó xử, sau đó lại nhìn người phụ nữ đó.

Dịch Dao nhìn bố, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Trong trí nhớ của cô, dù là ngày bố rời bỏ hai mẹ con mà đi, bóng lưng trong ngõ nhỏ vẫn rất cao lớn.

Mà bây giờ, mái tóc bố đã bạc một nửa. Dịch Dao khống chế giọng nói của mình, hỏi: “Bố vẫn khỏe chứ?"

Bố nhìn người vợ hiện tại của mình, lúng túng gật đầu, nói: "Ừ, vẫn khỏe.” Người phụ nữ đó chuyển kênh thường xuyên hơn, tay không ngừng bấm chiếc điều khiển từ xa, vẻ mặt càng tỏ ra khó chịu.

Dịch Dao khịt mũi, nói: “Bố, cảm ơn bố vẫn nộp học phí cho con. Con...”

"Mày nói cái gì?” Người phụ nữ đột nhiên quay sang. “Ông ấy nộp học phí cho mày?”
“Dịch Dao, con nói gì thế?” Sắc mặt bố đột nhiên bối rối. “Bố đâu có nộp học phí cho con. Trẻ con đừng nói lung tung."

Câu này tưởng như nói cho Dịch Dao nghe, thật ra lại là giải thích cho người phụ nữ đó nghe, trên mặt bố còn cố nở ra một nụ cuời nịnh bợ và lúng túng.

Trái tim Dịch Dao đột nhiên trĩu xuống.

“Ông bỏ cái trò ấy đi.” Giọng người phụ nữ the thẻ cay nghiệt: “Tôi biết ngay là ông vẫn cho nhà kia tiền mà. Họ Dịch, ông thật là giỏi đấy!”

“Anh làm cái gì mà giỏi!” Giọng bố cũng có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. "Tiền anh có bao nhiêu chẳng phải em đều biết hết sao? Hơn nửa lúc lĩnh luơng hằng tháng đều có em đi cùng, anh lấy đâu ra tiền?”

Người phụ nữ suy nghĩ một lát, sau đó không nói gì nữa. Ngồi xuống, lại cầm lấy điều khiển từ xa, nhưng vẫn bỏ lại một câu: “Ông gào cái gì mà gào, thần kinh à!”
Bố quay đầu lại nhìn Dịch Dao: “Mẹ con nói với con như vậy à?”

Dịch Dao không trả lời. Móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay.

Trong phòng ngủ, có lẽ tiếng tranh cãi làm bé gái tỉnh dậy, gọi một tiếng bố rất to.

Người phụ nữ lừ mắt một cái: “Còn không mau vào xem, làm nó thức rồi kia kìa."

Bố hít một hơi thật sâu, lại đi vào phòng ngủ lần nữa.

Dịch Dao đứng lên, không nói lời nào nữa, Xoay người đi ra. Cô nghĩ, thật sự không nên đến.

Lúc mở cửa, người phụ nữ đó nhìn theo nói: “Ra cửa tiện tay cầm túi rác bên cạnh cửa xuống lầu.”

Dịch Dao đi ra khỏi tòa nhà, gió lạnh như băng quất thẳng vào mặt. Nước mắt nhanh chóng bị trôi hết nhiệt độ trong gió. Như hai vệt nước đã bám chặt trên gương mặt.

Dịch Dao cúi nguời, cầm chìa khóa mở xe. Thử mấy lần vẫn không thể tra chìa vào ổ được. Có cắm mạnh, vẫn không cắm vào được, thế là đứng lên đạp chiếc xe đổ vật xuống đất. Sau đó ngồi xuống, bật khóc thành tiếng.
Một lát sau, cô đứng lên, dựng lại chiếc xe. Cô nghĩ, nên về nhà rồi.

Cô vừa định đi thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô quay đầu lại, nhìn thấy bố đang chạy tới. Bởi vì không mặc áo khoác, người ông trông có vẻ hơi gầy gò.

“Bố không cần tiễn con, con về nhà đây.”

"Dịch Dao…"

“Bố, con biết mà. Bố đừng nói nữa.”

“Bố còn chưa hỏi hôm nay con đến tìm bố có chuyện gì.” Bố run run, miệng thở ra từng cụm hơi trắng, như một đám mây nhỏ bay trước mặt dưới ánh đèn đường.

“Bố, con muốn hỏi vay tiền bố...”

Bố cúi đầu, cho tay vào trong túi lấy ra một xấp tiền, mệnh giá lớn nhỏ đều có. Ông lấy ra bốn tờ lớn nhất trong đó: "Dịch Dao, con cầm bốn trăm tệ này...”

Trong lòng như được rót vào nước nóng.

Nhanh chóng làm tan băng giá, sau đó sự ấm áp lan ra khắp người.
“Bố, thực ra...”

“Con đừng nói nữa. Bố chỉ có bốn trăm đồng này. Không có nhiều hơn nữa.” Giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn.

Như là đèn đường bị nhảy áp, trong nháy mắt, hết thảy mọi thứ xung quanh bị bóng tối nuốt chửng.

08

Ngày Dịch Dao còn nhỏ, có một lần giáo viên ở trường ra một đề toán rất khó. Rất khó đối với một học sinh lớp Bốn. Mà cả lớp chỉ có một mình Dịch Dao làm được. Dịch Dao rất đắc ý. Về đến nhà, vốn cô định lập tức khoe với bố, nhưng tính tình trẻ con khiến cô bịa ra một chuyện khác. Cô cầm đề toán đó, nói vói bố, con không làm được bài này, bố giải giúp con được không.

Như muốn chứng minh mình còn thông minh hơn bố, hoặc chỉ là để bố biết mình thông minh thế nào.

Suốt buổi tối hôm đó bố cứ loay hoay với đề toán này, đến tận lúc Dịch Dao thức dậy đi vệ sinh vẫn nhìn thấy bố ngồi bên bàn, đeo kính lão. Đó là lần đầu tiên Dịch Dao nhìn thấy bố đeo kính lão. Lúc đó, Dịch Dao đột nhiên bật khóc. Có lẽ vì cô nhìn thấy vẻ già nua của bố, cô sợ bố mình sẽ ngày một già đi. Bố không thể già đi, bố là anh hùng của mình.
Dịch Dao mặc áo ngủ đứng khóc trước cửa phòng ngủ. Bố bỏ kính xuống, đi tới ôm cô. Hai cánh tay ông vẫn rất rắn chắc, sức lực vẫn rất dồi dào. Bố nói: “Dao Dao, bố giải được đề toán đó rồi, ngày mai bố sẽ giảng cho con. Con ngủ ngoan đi.”

Dịch Dao ứa nước mắt, cảm thấy bố là một anh hùng vĩnh viễn không già.

Ngày Dịch Dao còn nhỏ hơn nữa, có một lần đến Tết Thiếu nhi, nhà trường tổ chức cho học sinh đến quảng trường xem biểu diễn.

Vô số người chen chúc đông nghịt trên quảng trường. Rướn thẳng cổ lên cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu của diễn viên trên sân khấu.

Lúc đó, bố đột nhiên bế Dịch Dao lên, cho cô bé ngồi trên vai mình.

Thế là Dịch Dao thấy rõ tất cả mọi nguời trên sân khấu.

Những người xung quanh tới tấp học theo cách làm của bố, cũng công kênh con mình lên vai.
Dịch Dao ngồi trên vai bố, sờ mái tóc bố, rất cứng. Hai tay bố nắm cổ chân cô. Bố là người bố cao nhất trong số những người xung quanh.

Năm học lớp Sáu, Dịch Dao giành giải nhất cuộc thi hát toàn thành phố.

Hôm đến cung văn hóa thành phố nhận giải, bố mặc âu phục nghiêm túc. Lúc đó âu phục vẫn là loại quần áo rất sang trọng. Dịch Dao cảm thấy hôm đó bố mình cực kỳ đẹp trai.

Đứng trên bục nhận giải, Dịch Dao nguợc ánh đèn nhìn xuống ghế khán giả.

Cô nhìn thấy bố cứ lau mắt, sau đó ra sức vỗ tay.

Trên sân khấu, Dịch Dao cũng bất ngờ bật khóc

Còn nữa.

Còn có rất nhiều. Còn có rất nhiều, rất nhiều điều nữa.

Nhưng những thứ này đã không còn bất cứ quan hệ gì với mình.

Những ký ức xa xưa đã nhạt nhòa ảm đạm như sóng biển rút về từ bờ cát, cuối cùng để lộ ra bãi cát trơ đầy xác tôm cua sò ốc. . .
09

Dịch Dao cầm bốn trăm đồng trong tay, đứng trong bóng tối. Đèn đường hắt bóng cô xuống đất, nghiêng về một bên. Dịch Dao gạt mái tóc buông truớc mặt ra sau hai tai. Cô ngẩng đầu lên, nói: “Bố, con đi đây. Số tiền này con sẽ cố gắng trả lại bố thật sớm."

Cô xoay người dắt xe đi. Vừa bước được một bước, nước mắt đã chảy ra.

“Dịch Dao.” Bố gọi với theo từ phía sau.

Dịch Dao xoay nguời nhìn bố đang đứng trong ánh đèn hắt tới từ sau lưng: “Bố, còn việc gì nữa à?”

”Sau này không có việc gì thì con đừng đến tìm bố nữa. Cô Lưu con không vui... Dù sao bố cũng có gia đình của mình rồi. Nếu có việc gì con cứ gọi điện thoại cho bố.”

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Từ trên đầu bay xuống một vài bông tuyết lẻ loi.

Còn có chuyện gì đau buồn hơn nữa không? Tất cả đến cùng một lúc đi!
Lần này ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được nữa. Hai mắt cô đã khô cạn. Chỉ hận không thể nhét vào đó một nắm tuyết, tan thành nước, chảy ra như thể rất đau thương.

Dịch Dao đứng yên tại chỗ, sự giận dữ biến thành rễ dưới chân cô. Những ảo tưởng dịu dàng về bố tích lũy trong lòng lúc này bị đập vỡ thành ngàn vạn mảnh vụn. Như đập vỡ một tấm kính, tất cả các mảnh vỡ kẹt lại ở miệng cống thoát nước không trôi đi được, mang theo mùi tanh hôi cuồn cuộn trào lên.

Bốc mùi rồi.

Thối rữa rồi.

Nhưng tình cảm trong lòng.

Biến thành căm hận. Biến thành đau đớn. Biến thành tủi thân. Biến thành dây leo mang theo gai nhọn chi chít, đâm xuyên từng tế bào trong tim, như đông trùng hạ thảo nuốt hết toàn bộ thân thể.

Con cũng từng là bảo bối trong tay bố. Con cũng từng là hòn ngọc quý trên tay để bố không ngừng khen ngợi, không ngừng khoe khoang với mọi nguời xung quanh. Bố cũng từng đọc truyện cho con nghe trước khi đi ngủ, vì sao bây giờ con lại biến thành thừa thãi, để bố phải tránh như tránh hủi? Không tránh con, bố sẽ chết hay sao? Con là bệnh dịch hay sao?
Dịch Dao cầm tiền trong tay, hận không thể ném thẳng vào mặt ông ta.

“Dịch Gia Ngôn, ông nghe đây. Tôi là do ông sinh ra, cho nên ông cũng đừng hòng thoát khỏi tôi. Giống như mẹ tôi, bà ấy cũng như ông, chỉ mong có thể thoát khỏi tôi, thậm chí chỉ mong tôi chết đi. Nhưng tôi nói cho ông biết, ông và bà ấy đã sinh ra tôi, hai nguời đừng hòng xua đuổi tôi.” Dịch Dao gạt chân chống xe đạp lên: “Cả đời cũng đừng hòng!”

Những lời này làm mặt bố nhanh chóng đỏ lên, giọng ông hơi run rẩy: “Dịch Dao! Tại sao con lại biến thành người như vậy?”

Dịch Dao cười lạnh, cô nói: “Tôi còn biến thành người hơn thế nữa cơ, chẳng qua là ông chưa nhìn thấy. Một ngày nào đó ông đến xem tôi và mẹ tôi sống, ông sẽ biết tôi là người như thế nào.”

Dịch Dao nói xong đạp xe đi. Được vài mét, cô đột nhiên bóp phanh để lại một vết phanh thật dài trên mặt đất. Cô quay đầu lại, nói: ”Tại sao tôi biến thành người như vậy... Chẳng phải ông là người rõ ràng nhất hay sao? Chẳng phải ông nên hỏi chính mình hay sao?”
10

Năm lớp Bảy, cổng trường có một quán bán thịt dê nướng, ngày nào ông chủ đội mũ Tân Cương cũng ở đó.

Lúc đó gần như tất cả các bạn nữ trong trường đều đến ăn. Nhưng Dịch Dao thì không.

Bởi vì Dịch Dao không có tiền tiêu vặt.

Nhưng cô cũng không chịu hỏi xin mẹ.

Sau đó có ngày cô nhặt được năm đồng ở ven đường. Đợi tất cả các bạn học đều về nhà hết, một mình cô lặng lẽ chạy đến đó mua một xiên.

Sau khi cắn miếng đầu tiên, cô che miệng ngồi xuống khóc.

Đây vốn là một việc rất xa xôi đã biến mất trong trí nhớ. Nhưng trên đường về nhà lại bị gọi ra một lần nữa. Đêm nay, cảm giác đau lòng đó lại tràn lên mạnh mẽ như dời non lấp biển.

Tuyết trên trời ngày càng dày hơn, chỉ chốc lát sau đã biến thành một vùng trắng mênh mông.

Dịch Dao bất giác đạp nhanh hơn, chiếc xe trượt trên tuyết, lảo đảo đi về nhà.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.

Trên mặt không rõ là nước tuyết hay nước mắt, nhưng nhất định là rất bẩn. Dịch Dao đưa tay lau, cảm thấy dính đến phát ngấy.

Vứt xe ở đầu ngõ, cô chạy về đến cửa nhà mình.

Bàn tay run run vì lạnh lục tìm chìa khóa, cắm vào ổ khóa, mở cửa ra, trong nhà tối đen như mực.

Dịch Dao thở phào nhẹ nhõm, quay người đóng cửa lại. Vừa quay vào, đột nhiên trong bóng tối có một cái bạt tai vang dội tát thẳng vào mặt cô.

“Mày còn biết về à? Sao mày không chết ở bên ngoài luôn đi!” .