Trong bóng tối, Dịch Dao không hề nhúc nhích, thậm chí không lên tiếng.
Lâm Hoa Phượng bật công tắc đèn, dưới ánh sáng, vết tay màu đỏ gay gắt hiện rõ trên mặt Dịch Dao.
“Mày câm rồi hả? Mày nói đi!” Lại là một bạt tai nữa giáng xuống.
Dịch Dao không đứng vững được, ngã xuống bên cạnh cửa.
Cô vẫn không động.
Một lát sau, vai Dịch Dao rung lên mấy cái. Cô hỏi: “Mẹ, mẹ không thấy con đâu, có đi tìm con không?”
“Tìm mày?” Giọng Lâm Hoa Phượng cất cao tám quãng. “Mày có chết giấc bên ngoài thì tao cũng chẳng quan tâm. Tốt nhất là mày chết rồi cũng đừng về tìm tao nữa!”
Cảm giác đau đớn đó chạy lên đến huyệt thái dương. Chỗ vừa bị va chạm càng thêm nhức nhối.
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, bố nói với mình, con đừng đến tìm bố.
Mẹ nói với mình, mày chết rồi cũng đừng về tìm tao. Dịch Dao sờ sờ bụng mình, thầm nói, con ngốc thế, tại sao lại tìm đến mẹ làm gì.
Dịch Dao vịn tường đứng lên, lau nước tuyết trên trán, bỏ tay xuống mới phát hiện là máu.
Cô nói: “Mẹ, sau này con không tìm ai nữa. Con không tìm mẹ, con cũng không tìm bố. Con tự sinh tự diệt.”
“Mày đi tìm bố mày à?” Hai mắt Lâm Hoa Phượng đột nhiên tối đi như ngọn nến bị gió thổi tắt.
Dịch Dao ờ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ đã cảm thấy Lâm Hoa Phượng lao tới như phát điên, tóm tóc cô, không ngừng đập đầu cô vào tường.
Tề Minh bật đèn, từ trên giường ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ có tiếng động từ nhà Dịch Dao. Cậu mở cửa sổ, hơi lạnh như cơn lốc chảy ngược vào trong phòng. Cùng với đó là tiếng hét từ nhà hàng xóm.
Giọng nói the thẻ của Lâm Hoa Phượng vang vọng trong con ngõ nhỏ hẹp. ”Mày là đồ đê tiện! Mày đi tìm hắn hả? Mày cho rằng hắn cần mày hả? Mày là đồ tiện nhân! Cái lão đó có gì tốt hả? Hả? Mày cút đi! Mày cút ra ngoài! Mày cút đến chỗ nó đi, mày còn mò về đây làm gì!"
Còn cả âm thanh của Dịch Dao, tiếng kêu khóc, là đau buồn, là khổ sở, là giận dữ, là cầu xin tha thứ, đều chỉ có một chữ - mẹ!
Tề Minh ngồi trên giường, huyệt thái dương đau như kim đâm.
12
Thực ra bất kể bóng đêm có dài dặc và giá lạnh đến đâu. Ánh sáng, bình minh và sương sớm vẫn sẽ đến đúng giờ.
Thế giới này, ăng-ten chằng chịt trên đầu sẽ không thay đổi. Ngõ hẹp chật chội sẽ không thay đổi.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Vòi nước trong bếp dùng chung lúc nào cũng vẫn có nguời vặn nhầm.
Mùi khói dầu và sữa đậu nành đều đã khảm thẳng vào vòng tuổi, trở thành những dấu tích của sinh mệnh. Cũng như buổi sáng mỗi ngày, Tề Minh đều sẽ gặp Dịch Dao.
Tề Minh nhìn vết thương trên trán và trên mặt cô, trong lòng như đánh đổ cốc nước. Nuớc tràn qua tim, tràn qua lồng ngực, tràn đến một chỗ thấp trong thân thể, tích tụ thành vũng nước, phản chiếu nỗi đau âm ỉ.
Cậu xoay cặp lên, lấy bịch sữa đưa cho Dịch Dao. Bàn tay đưa tới giữa không trung thì khựng lại, không có người nào nhận lấy. Tề Minh ngẩng đầu lên, Dịch Dao trước mặt đột nhiên đổ sập xuống như một ngọn núi nhỏ bị sụt lún vì nước mưa mùa hè, cả người ngã vật sang một bên.
Cô ngã đập đầu vào tường, mặt trượt xuống đất theo tường gạch thô ráp.
Để lại một vệt máu trên tường, là màu đỏ chói mắt.
Ánh sáng buổi sớm từ đầu ngõ mãnh liệt chiếu vào.
Chiếu xuống thiếu nữ nằm dưới đất, cùng cậu bé như đã hóa đá. Cả thế giới yên tĩnh không có một tiếng động.
Sau này con không tìm ai nữa. Con không tìm mẹ. Cũng không tìm bố. Con tự sinh tự diệt.