Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 3



Sáng sớm hôm sau, Vô Niệm chạy bộ bên bờ cát ngắm bình minh, những lúc như thế này cô mới cảm thấy tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, mới cảm thấy mình vẫn đang còn sống.

Triệu Hải Khoát nhìn thấy Vô Niệm đang chạy ở bờ biển, do dự hồi lâu rồi mới đi theo, “Sáng nào cũng gặp cô ở đây, bình thường cô dạy lúc mấy giờ thế?”

Vô Niệm không trả lời anh.

Cô không thích nói chuyện với người khác. Kinh nghiệm trong quá khứ khiến cô nhận ra rằng những mối quan hệ phức tạp chỉ gây cho mình phiền phức không đáng có. Những người cố gắng kết bạn với người khác, dù là thật tâm hay giả ý thì họ chỉ là tò mò, không căn cứ để suy đoán, họ chỉ đi tìm những điều phù hợp với mình mà thôi. Kiểu như họ muốn biết bạn từ đâu đến, hỏi bạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ sẽ không thật lòng quan tâm bạn, họ chỉ muốn lợi dụng bạn.

Triệu Hải Khoát không thấy Vô Niệm trả lời cũng trầm mặc, chỉ chạy theo cô.

Vô Niệm nghĩ thầm, rõ ràng mình đã lạnh lùng không để ý anh, vậy mà sao anh còn chạy theo cô chứ, tụt mood ghê gớm. Cô nghĩ vậy liền quay người trở về quán trà sữa, để lại Triệu Hải Khoát vẫn còn ngơ ngác tại chỗ.

Triệu Hải Khoát ảm đạm đi về câu lạc bộ lướt sóng, tự hỏi sao có thể có một người kì lạ như thế nhỉ, nói thế nào cũng là hàng xóm một sáng một chiều mà một câu cũng chẳng nói. Anh lại cảm thán, ulatroi, đúng là người kì quái.

“Sớm đi vậy mà đi đâu? Hôm nay có 3 cô gái muốn học lướt sóng, 9 giờ bắt đầu cậu đừng quên đấy”, Điền Triết Kiệt quát vào mặt Triệu Hải Khoát.

Điền Triết Kiệt là bạn thân của Triệu Hải Khoát. Trong cái tiệm này cũng chỉ có Điền Triết Kiệt dám lớn tiếng với anh như vậy.

“Được, biết rồi”, anh xua xua tay, sau đó đi vào trong phòng lấy ván lướt sóng của mình.

Vô Niệm về phòng mà còn chưa đến 7 giờ nên đi tắm, xong rồi ngồi viết bài đăng lên một tài khoản Wechat để chế độ công khai.

Đây là nguồn thu nhập chính của cô.

Ba năm trước, cô rời nhà đi đến Quảng Châu, bắt đầu cuộc sống lang thang.

Mặc dù có trình độ học vấn cao, kinh nghiệm làm việc phong phú nhưng vì những tổn thương trong quá khứ mà tính cách cô thay đổi. Cô bị nhiều công ty sa thải vì không biết ăn nói, thiếu tinh thần làm việc nhóm, thêm cả tính cách quái dị.

Đi đến bước đường cùng, cô không có cách nào khác ngoài việc từ bỏ bằng cấp, ôm tâm thế bị từ chối đến một hiệu cách phỏng vấn.

Vô Niệm đi vào phòng của chủ tiệm, thấp giọng nói, “Xin chào, tôi đến phỏng vấn”.

Chủ hiệu sách là một người phụ nữ đã ngoài 40, từ quần áo lẫn cách trang điểm đã toát lên vẻ người giỏi giang.

Cô ấy nhìn qua CV của Vô Niệm, nói: “Tôi đã xem qua lý lịch của cô, có vẻ cô đến nhầm chỗ rồi. Chúng tôi chỉ là một hiệu sách thôi, không phải công ty lớn. Sao cô lại đến đây?”

“Tôi không còn đường khác để kiếm sống nữa, tôi muốn tìm việc để tự nuôi sống mình”, Vô Niệm cúi đầu.

“Nhưng những điều kiện của cô không phải là điều mà chúng tôi yêu cầu, rất xin lỗi”.

“Không sao đâu. Tạm biệt.”

Đây là kết quả mà cô đã dự đoán từ trước, vì vậy mà cô không nói thêm lời nào, đứng dậy rời đi. Lúc ra gần đến cửa, cô nhìn lại hiệu sách này, trang trí rất sang trọng, không giống như nhiều hiệu sách ngoài kia, nó tựa như một phòng trưng bày nghệ thuật hơn.

Khi Vô Niệm đang định mở cửa thì có người ngăn cô lại.

“Nghiêm Á Nam, bà chủ của chúng tôi gọi cô.”

Nghiêm Á Nam là tên thật của cô, sau này mới đổi thành Vô Niệm. Nhưng thân phận trên thẻ căn cước kia khiến cô chán ghét, 3 chữ Nghiêm Á Nam không cách nào thay đổi, chỉ có thể gắn bó cùng cô. 

Sau đó cô theo nhân viên đi vào văn phòng của bà chủ. Bà ấy nhìn cô từ trên xuống, suy nghĩ hồi lâu rồi bảo cô ngày mai 8 giờ đến làm việc. Nghe xong Vô Niệm bật khóc, nói cảm ơn rồi rời đi.

8 giờ sáng hôm sau, cô đến nhà sách, thay quần áo rồi chính thức làm việc.

Có lẽ bởi vì bà chủ bình dị gần gũi, tính cách rất tốt nên không khí làm việc ở đây rất vui vẻ, công việc của Vô Niệm chủ yếu là sắp xếp sách.

Hôm nay trời mưa, khách không nhiều. bà chủ thấy Vô Niệm ngồi xổm trong góc ngồi xem 1 cuốn sách.

“Cô đang làm gì thế?”

“Ôi… tôi xin lỗi, tôi đi làm việc tiếp, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”

“Cô không cần căng thẳng đâu, tôi không trách cô. Tôi chỉ muốn hỏi cô đang đọc sách gì thôi”, bà ấy gia hiệu cho Vô Niệm đừng hoảng sợ.

Vô Niệm đưa sách cho bà chủ, “Đây là sách Phương pháp trị liệu cảm xúc mới của David D. Burns (*), quyển sách này khá hay, thực ra mấy quyển này cũng được, bà có thể đọc thử”.

Bà chủ nhìn Vô Niệm cầm quyển sách về trị liệu trầm cảm, rồi rút mấy quyển sách khác về vấn đề này rồi đưa cô đọc thử.

“Bà chủ, bà…”

Vô Niệm có chút kinh ngạc, làm sao bà chủ có thể hiểu được bệnh trầm cảm như thế.

“Nói nhỏ cho cô nghe nhé, trước đây tôi từng bị trầm cảm, hiện tại thì tốt hơn rồi, nếu như cô cần hỗ trợ thì có thể nói với tôi”.

Bà ấy suy nghĩ trong chốc lát lại nói: “Cô đừng sợ, cũng đừng lo lắng, cô còn nhiều thời gian, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.”

Đây là lần đầu tiên Vô Niệm cảm thấy nhẹ nhàng sau khi đến Quảng Châu, tảng đá đè trong lòng nhẹ hơn rất nhiều, nước mắt không tự giác chảy ra, cô ôm chặt những quyển sách trong vòng tay.

Được bà chủ khích lệ, cô bắt đầu xem thử những loại sách khác nhau. Văn học, lịch sử, chính trị, còn có nhiều thể loại sách khác, cô bắt đầu viết ra cảm xúc của mình, cũng viết ra rất nhiều chuyện trước kia giấu vào trong lòng.

Từ từ, Vô Niệm phát hiện mình đắm chìm vào sách, khi cô viết, thời gian dường như tĩnh lặng, trong lòng cũng không nặng trĩu nữa, tất cả như làm lại từ đầu.

Sách là thứ để cô thoát hỏi hiện thực, cô chìm trong câu chuyện bi thương hay viên mãn, rời xa câu chuyện của mình.

Cô đã quen cuộc sống đơn độc, để ngăn nỗi cô đơn và bệnh trầm cảm chiếm lấy trái tim, cô viết một cách điên cuồng, đều là những câu chuyện đẹp đẽ, dù là đi qua nhiều trắc trở nhưng đều có cái kết viên mãn, cô muốn những câu chuyện đó lấp đầy nỗi thiếu sót trong đời cô.

Cô vô tình thấy được tài khoản công khai của hiệu sách, Vô Niệm biết đấy là cách để thể hiện những điều cô đã viết, cô cũng bắt đầu  đăng tải chuyện của mình.

Thời gian đi ra, có rất nhiều người đọc được chuyện của cô, 1 tháng có thể có hơn 30 nghìn người.

Trong suốt 3 năm ở Quảng Châu, cô sống một mình trong căn nhà chưa đến 25m2, ngày nào cũng lặp lại công việc đọc sách, viết sách như vòng tuần hoàn, đây cũng là niềm vui của cô.

Sau một thời gian làm ở hiệu sách, cô còn học được cách pha chế đồ uống, đem đây là thú vui.

Một ngày nọ, cô đọc được một bài báo tên là “Những ngôi làng ven biển chưa được khai thác tiềm năng”.

Bài báo giới thiệu về một ngôi làng chài nhỏ ở Tam Á. Vô Niệm suy nghĩ, có lẽ đây là nơi mà cô có thể sinh sống, có biển cả, có từng con sóng xô vào bờ, có hoàng hôn, có bình yên. Đây là cuộc sống mà cô theo đuổi, đột nhiên cô muốn đến đây, hy vọng vào một tương lai tốt đẹp.

Hôm đó, cô nói với bà chủ ý muốn của mình.

“Tôi chuẩn bị đi rồi, bắt đầu một cuộc sống mới”, Vô Niệm bình đạm nói.

“Được, khi nào cô sẽ đi?”

“Bà không hỏi tôi sẽ đi đâu sao?”

“Rốt cuộc hạnh phúc mới là mục đích cuối cùng, nếu nơi ấy có thể làm cô hạnh phúc thì chẳng sao cả.”

“Hạnh phúc? Từ khi tôi bỏ nhà đi thì chẳng mong hạnh phúc nữa.”

“Phải không? Khi cô quyết định ra đi, thực ra chính là đi tìm hạnh phúc đấy.”

“Tôi muốn đi chỉ vì tôi muốn một cuộc sống mới thôi.”

“Ừ, một chân của cô bước vào cửa hạnh phúc rồi đấy.”

Cô không hiểu ý của bà chủ, cũng không định tranh luận với bà ấy, cô nói lời cảm ơn rồi mang hành lý, rời khỏi Quảng Châu – nơi cô bầu bạn 3 năm.

Ngồi trên máy bay đến Tam Á, Vô Niệm nhìn Quảng Châu dưới tầng mây, nói: “Không hẹn gặp lại.”

Sau này, khi cô yêu Triệu Hải Khoát, cô mới hiểu được những điều mà bà chủ từng nói.

Hạnh phúc luôn là tự mình giành lấy, khi bạn quyết định đi tìm cuộc sống mới, khi bạn quyết tâm thay đổi bản thân, khi bạn quyết định mỗi ngày đương đầu với cuộc sống, thì hạnh phúc cách đó không xa đang vẫy tay chào đón bạn.

Chú thích: 

David D. Burns sinh năm 1942, là một bác sĩ tâm thần và trợ giáo sư danh dự tại Khoa Tâm thần và hành vi Khoa học tại Trường Y Đại học Stanford,là nhà tư vấn thống kê cho Trung tâm Nghiên cứu Khoa học não liên ngành mới của Stanford, học giả thỉnh giảng tại Trường Y Harvard và Quyền Trưởng khoa Tâm thần tại Trung tâm Y tế Trưởng lão/Đại học Pennsylvania ở Philadelphia.

Ông là tác giả của các cuốn sách bán chạy như Phương pháp trị liệu cảm xúc mới, Đừng để trầm cảm tấn công bạn,… Cuốn sách Phương pháp trị liệu cảm xúc mới (tên tiếng Anh Feeling Good: The New Mood Therapy) được xuất bản năm 1980.