Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 4



Vô Niệm ngồi trên chiếc bàn trắng hướng ra mặt biển, dùng câu chuyện của chính mình viết lên những áng văn chờ phía biên tập phê duyệt.

Vô Niệm đứng dậy, tự rót cho mình một cốc trà bưởi, lẳng lặng nhìn về phía ánh chiều tà nhuộm dần trên biển rộng, thả lỏng bản thân khoảng nửa tiếng. Cô không làm gì cả, chỉ là muốn ngắm nhìn biển mà thôi.

Đột nhiên, trái tim Vô Niệm cũng dần như được buông thả, cảm giác tê dại đang siết chặt trái tim cô, dường như bắt đầu phân hủy từng chút từng chút một, biến thành một đường thẳng, cuối cùng tan biến.

Vô Niệm rất thích vùng biển này, ở đây cô như được tự do tự tại, không phải là khi nhận được cuộc gọi, cũng không phải là tin nhắn thông báo trên Wechat, càng không phải lúc ở Quảng Châu vùi đầu vào viết lách.

Ở nơi đây, biển rộng như bao dung tất cả mọi thứ, giản dị và tự do thoải mái.

Khi mặt trời lặn hẳn, biển cả chuyển sang màu xanh đậm, rồi lại chuyển thành màu đen như màu mực.

Vô Niệm từ trong phòng đi ra, đi tới bờ biển, cô cởi dép rồi đặt chân mình trong làn cát, hai mắt nhìn ra biển rộng màu mực.

“Giữa biển rộng có gì vậy nhỉ? Nếu mình đi ra giữa biển thì thế nào?”

Những suy nghĩ như này đã ăn sâu vào trong não Vô Niệm những ngày qua, đôi chân của cô ấy vô thức tiến về phía trước. Nước biển đến cao đến đầu gối, Vô Niệm dừng lại, nhận ra có điều gì đó không ổn với mình, cô quay người bước nhanh về phía bờ.

Đi đến bên bờ biển, thấy cửa hàng lướt sóng thắp điện sáng trưng, tiếng hoan hô cười nói rôm rả, cô bỗng nhiên nhớ tới bản thân trong buổi liên hoan khi tốt nghiệp đại học, bọn họ thuê một ngôi biệt thự, uống rượu hát hò ầm ĩ như mấy người kia, bàn nhau mai sau mình sẽ trở thành kiểu người như thế nào?

Chuyện cũ trớ trêu ùa về, trước đây tuổi trẻ bồng bột, không hiểu hết được thế giới này, cứ tưởng rằng ước mơ của mình cứ thế bay cao bay xa, nhưng không ngờ nhiệt huyết ý chí của mình bị hiện thực vùi dập hết lần này tới lần khác.

“Người kia có phải chủ quán trà sữa Nhất Túc bên cạnh sao? Nhìn đi, cô ấy đang nhìn bọn mình đấy? Ông nghĩ cô ấy đang nhìn cái gì?”, Điền Triết Kiệt vỗ vai Triệu Hải Khoát nói, “Cô ấy ở đây lâu như thế mà tôi còn chưa xem dung nhan thế nào nữa. Nhưng mà trông có vẻ là người lãnh đạm, không thể tới gần, cũng không dễ tiếp xúc nha.”

Triệu Hải Khoát nhìn Vô Niệm, vỗ vai Điền Triết Kiệt rồi nhảy ra khỏi hàng rào chắn chạy về phía Vô Niệm.

“Chúng tôi đang liên hoan, cô có muốn tới không?”

Anh nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng anh cao 1 mét 8, đứng với Vô Niệm chỉ nên thấy vành mũ, không thể nhìn thấy ánh mắt của cô.

Vô Niệm còn đang chìm trong hồi ức đột nhiên bị một giọng nói làm giật mình, ngưng trệ mấy giây, cô nói: “Không cần, tôi không có hứng thú.”

“Vậy cô nhìn chúng tôi thế này là muốn xin lỗi sao?”

Triệu Hải Khoát không biết vì sao mình nói mấy câu vô lý kiểu như này, nhưng khóe miệng bất giác cong lên.

“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?”

Anh mở to hai mắt, vén mấy cọng tóc dài ra sau tai, hai tay để ở thắt lưng, cao giọng nói: “Sáng nay lúc cô chạy bộ, tôi chào cô, nhưng cô không thèm để ý tôi. Ở bờ biển này hai chúng ta là hàng xóm, tôi chào cô mà cô lại chẳng phản ứng gì, đây không phải là hành vi thiếu lịch sự hay sao, chẳng lẽ cô không nên xin lỗi tôi?”

“Sáng sớm tôi chạy bộ, anh đi theo tôi, làm phiền tôi, gây ảnh hưởng đến tôi, anh mới là người phải xin lỗi.”

Vô Niệm vẫn nói nhẹ nhàng như trước, giọng không gợn sóng.

“Không phải, cô, cô chạy bộ, xong tôi…”

Triệu Hải Khoát á khẩu không nói nên lời, Vô Niệm cười lạnh nhìn bộ dạng của anh.

“Thế sao cô lại nhìn về phía chúng tôi, còn nhìn lâu như vậy?”

Anh khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn, chỉ có thể nói câu đó.

“Quá ồn ào! Các anh ầm ĩ hết cả lên!”

Vô Niệm nói xong một câu rồi quay đầu bước đi, để lại Triệu Hải Khoát đứng im như trời trồng, ôm cục tức nuốt mãi không xong.

“Ôi, đây không phải anh Triệu Hải Khoát vừa đẹp trai lại quyến rũ mê người mà chúng ta phải gắng dũng cảm tới bắt chuyện sao?”

“Thế nào, có làm trái tim người ta tan chảy không?”

“Nhìn cái vẻ này là thất bại rồi nha.”

“Xem ra người nước da màu đồng, dáng vẻ cường tráng phiêu dật đối với ai đó cũng chẳng có ích gì ha.”

Triệu Hải Khoát mới bước vào quán đã bị người khác trêu chọc.

Anh cầm cốc bia trên bàn uống một hơi cạn sạch, trong lòng thầm nhủ: ghét tôi quấy rầy cô, ghét tôi làm ảnh hưởng đến cô, được rồi, mai sau ngày nào tôi cũng đến tìm cô.

Ngọn gió trong đêm thổi vào người trên bàn rượu, ai cũng say khướt lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại Triệu Hải Khoát vừa cầm chai bia rót vào cốc vừa nghĩ đến bông hồng có gai.