Tôi không nhịn được cười, cười khẩy tán thưởng nó: “Ghê ghê! Thế giờ order cho mày món Tây nhá?”
“Không” đũy vẹt duỗi đầu nhìn vào điện thoại tôi “Bố muốn ăn đồ Tứ Xuyên!”
“Vẹt ăn được đồ Tứ Xuyên sao? Mày có bị rụng lông không đó?”
Đũy vẹt ngập ngừng một lúc: “Không đâu, mà thà bị rụng lông còn hơn là ăn hạt thóc, sắp trầm cảm tới nơi rồi đây này.”
Tôi vẫn có chút lo lắng nên đã lén gọi cho ông chủ cửa hàng thú cưng: “Tôi cho vẹt ăn đồ Tứ Xuyên có sao không?”
Ông chủ trầm tư một lúc: “Nó thích cái ăn gì thì cô cứ cho nó ăn, bằng không nó lại nằm ăn vạ đó.”
“Vậy được.”
Tôi gọi một phần Cá nhúng trong dầu ớt, một phần tiết vịt với hai chén cơm.
Đũy vẹt nhìn chằm chằm con cá nhúng ớt trong điện thoại chảy nước dãi: “Trước đây tôi … Bọn họ không cho tôi ăn mấy thứ này, chỉ được ăn rau luộc, xem ra thành chim cũng không hẳn chuyện xấu.!”
Trong lòng tôi cảm thấy có chút thương cảm: “Mày thật sự là người hóa thành sao? Trước kia người ta ngược đãi mày lắm sao?”
Đũy vẹt nghẹn giọng một lát: “… cũng gần giống như bị ngược đãi, không được ăn no lại còn bắt tôi làm việc cả ngày.”
Tôi sờ sờ cái đầu nhỏ hư hạt dưa của nó: “Thương quá cơ, không sao nữa rồi, sau này cứ theo tao, tao có gì ăn cũng sẽ cho mày một miếng.”
Đũy vẹt tức giận, mở miệng tính cắn tôi.
Tôi nhanh chóng đẩy nó sang một bên, mỉm cười “Đùa thôi đùa thôi, tôi cũng không thể tiếp tục gọi mày là đũy vẹt mãi, trước đây mày tên gì?”
Đột nhiên nó hóa đá.
“tôi……tôi”
“tôi tên……”
“Đừng nói mày quên tên mình luôn rồi nha? Hay là tao đặt tên mới cho mày nhé?”
…
Tôi nghĩ nó sẽ mắng tôi, nhưng không, đũy vẹt chỉ ngước nhìn tôi.
Dù giọng vẹt bị hạn chế nhưng vẫn có thể nghe được chính xác cao độ, khúc chuyển tiếp cũng rất mượt mà. Nghe hay thật sự, thậm chí còn giống với Kỷ Tứ ấy chứ!
Tôi nhìn Kỷ Tam đứng hát trên khung cửa mà có chút ghen tị.
Không ngờ một con chim mà còn hát hay hơn cả tôi.
Hơi nước trắng đục tỏa ra khắp phòng ngủ, từng câu từng chữ đều toát lên mùi vị lãng mạn.
Tôi không thể không ngâm nga cùng nó.
Thời gian cho một bài hát trôi qua rất nhanh, tôi còn chưa đã.
Kỷ Tam cực kì không vui: “Cổ họng vẹt không được rồi, chả ra làm sao hết?”
Tôi kêu lên: “Đã hay lắm rồi mà, mày hát còn hay hơn tao nhiều!”
Đũy vẹt lạnh lùng khịt mũi: “Tôi đây mà đi so với cô à”
Tôi không vui: “Mày xem thường tao?”
Kỷ Tam ngạo nghễ nhìn tôi: “Tôi không xem thường cô, cô không đủ trình.”
…
Tôi không nên nói với nó thì hơn.
Tôi chải tóc, tính đi sấy thì thấy Kỷ Tam cứ ứng trên khung cửa nhìn tôi không chớp mắt.
“Nhìn cái giề?”
Nó há nhỏ cái miệng: “Không ngờ tới, cô còn rất phẳng.”
Tôi nhìn theo hướng nhìn của nó thì thấy bộ đồ tắm của mình có hơi hở.
Nói thật thì một con vẹt lưu manh như nó cũng khó khiến người khác ghê tởm.
Ngay lập tức tôi tỉnh táo lại, tôi biết rồi, vẹt không thể ăn đồ Tứ Xuyên!!!
Nửa đêm, tôi ba chân bốn cẳng mặc quần áo, cẩn thận nhét Kỷ Tam vào túi rồi vội vàng gọi điện cho ông chủ cửa hàng thú cưng.
“Con vẹt bị đau bụng. Hôm nay nó đã ăn món Tứ Xuyên, giờ phải làm sao?!”
Ông chủ bị tôi đánh thức nên giọng điệu vẫn còn ngái ngủ mơ hồ: “Món Tứ Xuyên nào?”
Tôi gần như tuyệt vọng, lo lắng chạy thẳng xuống hầm, lái xe chở Kỷ Tam đến thẳng cửa hàng thú cưng: “Tôi nói con vẹt bị bệnh, phiền anh đến xem con vẹt có được không! Tôi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền thuốc men!”
“Gấp đôi?”
Anh nhanh chóng tỉnh táo: “Chờ tôi, tôi đến ngay.”
May mắn thay, cửa hàng thú cưng không xa, chỉ cần mười phút là đến.
Ông chủ đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy tôi liền đưa tay ra: “Con vẹt đâu? Tôi xem xem!”
Tôi run rẩy lấy Kỷ Tam ra: “Hôm nay nó phải ăn đồ Tứ Xuyên, có điều mấy món đó tôi đều đã tráng trước bằng nước. Nó đã ăn vài miếng cá, một ít tiết vịt với vài cọng giá…”
Kỷ Tam không chỉ là một con vẹt, nó đã từng là một con người.
Tôi không thể trơ mắt nhìn ai đó chết trước mặt mình.
Ông chủ đưa Kỷ Tam vào phòng kiểm tra, một mình tôi ngồi ngoài thất thần.
Nửa đêm xung quanh hoàn toàn vắng lặng.
Bóng đèn cũ kỹ treo lơ lửng trên đầu phản chiếu một chùm đèn sợi đốt, tôi lo lắng đến mức lạnh cả tay, cứ ngoái đầu nhìn vào phòng vì sợ ông chủ bước ra và nói với tôi: “Xin hãy nén bi thương.”
Không biết qua bao lâu, có thể là một tiếng, cũng có khi là hai tiếng, cuối cùng ông chủ cũng ló đầu ra ngoài.
Tôi gắt gao nhìn ông ta.
Ông ta mệt mỏi xoa lông mày: “Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, do bụng tiêu hóa không được thôi, về sau chỉ được cho ăn thóc thôi.”
“Tôi sẽ kê cho cô ít thuốc, cho ăn kèm với thóc tầm ba ngày là ổn lại thôi.”