“Anh biết em hận anh,” Ngô Khâm bất lực nói “Kỳ thực sau khi chia tay em anh cực kì hối hận … Thật ra anh cũng không còn cách nào khác, có ba Lộ Lộ giúp anh thăng tiến, ít nhất anh cũng bớt đấu tranh 20 năm, 20 năm lận đó Tư Tai à, bây giờ hẳn em chưa nhân thức được đâu … ”
Cảm giác như vừa ăn phải ruồi ấy, tôi ngắt lời anh ta: “Anh gọi tới là để khoe với tôi anh trèo cao thành công rồi đấy à?
Ngô Khâm dừng lại, nhẹ giọng nói: “Tư Tai, thực sự anh rất thích em. Mối tình 3 năm làm sao nói bỏ là bỏ được? Anh biết em cũng vậy mà.”
“Cho dù anh có ở với Trương Lộ, điều đó cũng sẽ không, sẽ không cảm trở mối quan hệ của chúng ta đâu. Đợi anh cưới cô ấy rồi mọi thứ trong gia đình cô ấy đều là của anh, mà của anh thì cũng như của em. Khi đó chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, cứ như trước kia vậy đó.”
“Tư Tai, ngần ấy năm anh vẫn yêu em nhất. Chỉ cần em gật đầu bằng lòng, chúng ta vẫn có thể hạnh phúc như trước, được không?”
Tôi kinh tởm đến mức gần như muốn nôn mửa, đang định mắng mỏ thì đã thấy Kỷ Tam không biết từ lúc nào đã bước tới đầu giường.
Nó im lặng lắng nghe một lúc, hai mắt nhỏ nheo lại, hắng giọng nói vào điện thoại: “Bớt giả vò giả vịt lại, mày nghĩ mày là cái thá gì?
Ngô Khâm: “Ai đó?”
Kỷ Tam rung chân xù lông hét lớn “Bố mày đây, thiên biến vạn hóa rồi con ạ!”
…
“Tư Tai, ai đang bên cạnh em đấy? Mới đó mà em đã tìm được tổ ấm khác rồi? Hai ta quen nhau nhiều năm như vậy em nói bỏ là bỏ dễ dàng vậy sao?”
Tôi chỉ cảm thấy vừa bực vừa mắc cười.
Ba năm qua tôi bị mù rồi, sao có thể cùng một người kinh tởm như vầy bên nhau cơ chứ?
Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình với anh ta nữa: “Đừng tìm tôi nữa, nếu không tôi sẽ nói chuyện với bạn gái Lộ Lộ của anh đấy, anh lo mà phấn đấu cho 20 năm của mình đi.”
Nói xong tôi cúp máy, không thèm nghe những lời vô nghĩa của anh ta nữa.
Có vẻ như lời đe dọa này khá hiệu quả, không thấy Ngô Khâm gọi lại nữa.
Cơn buồn ngủ vừa chớm đã bị cuốn đi, tôi có chút mệt mỏi ngã xuống giường.
Mấy ngày nay nhờ có sự tồn tại của Kỷ Tam mà tôi hiếm khi nghĩ đến Ngô Khâm nữa.
Nhưng rồi cuộc gọi này đã kéo tôi trở về thực tại.
Xét cho cùng, tôi thực sự không thể quên được Ngô Khâm nhanh chóng được.
Suốt ba năm bên nhau, vui vẻ thật, hạnh phúc cũng thật.
Hồi đó anh ta đích thị là mẫu bạn trai kiểu mẫu, luôn hết mực cưng chiều tôi, bất kể ngày lễ nào anh ta cũng khiến tôi bất ngờ.
Có khi là một bó hoa, có khi lại là một món đồ giá trị được mua từ tiền tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Hồi năm tư đại học, anh ta chỉ vì mua cho tôi một chiếc túi LV đầu tiên trong đời mà ăn bánh bao dưa chua suốt ba tháng, còn cố đi làm thêm hai tháng trời.
Tôi nhớ đêm đó tôi đã ôm anh ta khóc rất nhiều, nói với anh ta sau này đừng mua những thứ đắt tiền như vậy nữa.
Anh ta lại ôm tôi cười hạnh phúc: “Sau này nhất định phải cho vợ một cuộc sống thật tốt, ở nhà to!”.
Lúc đó, tình cảm anh ta dành cho tôi dường như là thật.
Nhưng chỉ mới qua một, mọi thứ dần thay đổi.
Anh ta bắt đầu ra ngoài thường xuyên với con gái của lãnh đạo, đến tối còn xin phép mắc họp không về nhà được.
Tôi hỏi anh ta tại sao, anh ta chỉ nói đó là vì công việc.
Thời điểm đó tôi còn không nghĩ anh ta sẽ lừa dối mình, dù sao thì anh ta đã luôn đối xử tốt với tôi, như thể tôi mới là người duy nhất trong mắt anh ta.
Cho đến ngày sinh nhật tôi vì anh ta nói phải mở một cuộc họp nên tôi đã lái xe đến cửa công ty để đón anh ta.
Kết quả, tôi thấy anh ta bước ra, tay còn nắm lấy một cô gái da đen thấp bé, vẻ mặt còn tràn đầy hạnh phúc vì hoài bão sắp được toại nguyện.
Tôi che mắt mình.
Đến lúc này đã hiểu mọi thứ.
Hóa ra giữa bánh mì với tình yêu, cuối cùng Ngô Khâm đã chọn bánh mì.
Cuộc chia tay của chúng tôi rất đáng xấu hổ, tôi đã dùng những lời lẽ thậm tệ nhất trong đời mình để mắng anh ta, còn anh ta thì hai mắt đỏ hoe như phát điên.
“Em có biết để đến được ngày hôm nay anh phải mất mấy năm không? Anh không tiền, không địa vị! Ai nấy cũng coi thường anh, cmm anh nhẫn nhục mấy năm nay cũng đủ rồi!!!!”
“Nếu anh với Trương Lộ quen nhau, cha cô ấy có thể giúp anh thăng tiến! Năm sau có khi được làm quản lý rồi, những người trước kia coi thường tôi sẽ phải gọi anh là Quản lý Ngô!!”
“Em hiểu chưa?! Em có thể cho anh cái gì?”
“Ở với em anh thực sự rất mệt mỏi, em hiểu không?!”
Người đàn ông này dường như đã xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật của mình.
Kỷ Tam bước đến bên gối tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi mỉa mai: “Tư Tai, hai hốc mắt cô to như thế chỉ để làm cảnh à. Mắt nhìn đàn ông của cô cũng tệ như cách cô hát vậy.”
Tôi không thèm tranh luận với nó.
Đúng là mắt nhìn đàn ông của tôi rất tệ.
Thấy tôi không nói, Kỷ Tam lại quay đầu, liếc nhìn tôi.
Giọng điệu của nó hiếm khi chậm rãi: “Được rồi, xét thấy tiền đồ của cô, đợi đến ngày tôi biến lại, tôi sẽ giới thiệu cho cô một vài đối tượng đàng hoàng ha, dảm bảo tốt hơn tên kia gấp 10.000 lần.”
Hai mắt tôi đỏ hoe nhìn nó: “Mày thì giới thiệu được cho tao cái gì, chim đực à?”
Kỷ Tam ngây người nhìn tôi: “Dĩ nhiên là người đàng hoàng rồi, có điều, xung quanh tôi cũng không có nhiều người tốt mấy, hây dà…”
Tôi lau khóe mắt rồi quay sang nhìn Kỷ Tam: “Anh đã có bạn đời rồi sao, giờ bị biến thành chim rồi không biết gia đình có lo lắng không, có cần đi chào họ không?”
Kỷ Tam không nói.
Một lúc lâu sau, anh ta hừ lạnh mang theo vài phần tự ti: “Tôi không có người nhà, dù có thì họ cũng không thèm lo lắng đến tôi, cô cứ lo cho mình trước đi.”