Hải Tiêu Tiêu thật sự chỉ muốn chết ngất đi cho xong.
Cái người này đôi khi sao lại có tính trẻ con như vậy. Không có việc gì lại lôi cái vô mặt ngây thơ vô (số) tội ra để hù doạ cô.
Anh thành công rồi đấy, cô thật sự bị dọa chết khiếp.
Người ta nhìn vào còn tưởng là hai vợ chồng thật đấy, người vợ thì đang giận dỗi, người chồng thì phải xuống nước đi xin lỗi.
Nhìn cái biểu cảm của Trương Diệp Thành kìa, đến cả cô còn tin chứ nói gì đến người khác.
Hải Tiêu Tiêu cố gắng bình tĩnh để không quăng đôi giày vào mặt của ai đó. Cô nặn ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể quay lại sau lưng đối mặt với Ôn Hạ Thanh.
- Làm ơn gọi bảo vệ, có người phá rối ở đây.
Ôn Hạ Thanh ngơ ngác hỏi lại.
- Nhưng Thầy Trương...
- Có lẽ Thầy Trương bị ốm nên hồ đồ rồi, chúng ta phải gọi người đưa thầy đi bệnh viện.
Hải Tiêu Tiêu đớp thời cơ lôi Trương Diệp Thành ra chỗ khác. Vừa định nổi giận thì đã bị anh lôi ngay lên xe.
Nhấn ga chạy cái vèo với tốc độ bàn thờ làm cô đến nổi giận cũng quên mất, chỉ có cảm giác sợ hãi đến rợn người.
Không ngờ anh lại là kẻ mê tốc độ.
Nhìn đi, khung cảnh bên ngoài lướt nhanh như gió.
Nhìn đi, cô sắp ói đến nơi rồi.
- Anh có...bệnh...thì cũng đừng...đừng...có đi ra đường. Tự dưng nổi điên cái gì vậy?
Cô giữ chặt dây thắt lưng run run nói.
Có trời mới biết lúc nảy anh còn là kiểu người chồng sợ vợ, vậy mà bây giờ lại nổi điên cái gì?
Chạy xe nhanh như thế làm gì, có muốn chết cũng đừng có lôi cô theo chứ.
Đáp lời lại Hải Tiêu Tiêu là tiếng rú ga ầm ầm, cô thật muốn ói hết cả mật ra.
Nửa đêm nửa hôm lại đưa con người ta đi đâu vậy chứ?
Tự dưng cô lại nhớ mấy chú cảnh sát thắm thiết.
Làm ơn bắt cái tên đang nổi điên này giùm cô đi.
Vừa ra khỏi đường cao tốc, xe mới dần dần hạ tốc độ rồi dừng lại bên chiếc cầu nhỏ vắng vẻ.
Má ơi, đừng nói cô làm chuyện gì sai lầm làm anh nổi điên tính giết người diệt khẩu rồi vứt xuống sông nha. Cô muốn chết tự nhiên không muốn chết đuối đâu.
- Ra ngoài.
Giọng nói của anh tối nay nghe thật quyền lực, cô không thể phản kháng mà làm theo. Nhưng bây giờ cô thấy hơi sợ anh rồi đấy.
Bước ra khỏi xe, không khí mát lạnh thổi ào vào mặt làm cô rùng hết cả mình. Lúc nảy bị anh lôi thẳng lên xe có kiểu lấy áo khoác đâu chứ, đến cả bộ đồ ngủ cũng chưa có thay ra.
Đang định tắm rửa xong là đi ngủ nào ngờ ngắt điện gặp con ma quái quỷ nào chứ. Đến cả qua phòng trọ của Ôn Hạ Thanh cô còn mặt đồ ngủ cơ mà.
Thật may là không có ai quanh đâu, nếu không chắc cô ngượng chết mất.
- Có chuyện gì? Sao lại đưa em đến đây.
Hải Tiêu Tiêu rụt rè hỏi, không biết anh còn tính làm gì a.
Đám khuya vắng vẻ rất thích hợp để làm những việc xấu, nên cô rất sợ...!
- Lại đây.
Trương Diệp Thành nói, giọng cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
- Gần hơn nữa.
Cô nhính nhính chân đứng lại gần anh. Còn chưa có đứng lâu thì đã bị ai đó ôm vào lòng.
Một cái ôm thật chặt và rất ấm áp.
Anh dụi đầu vào cổ cô, hơi thở nong nóng phả vào gáy làm cô tê dại.
- Em thật quá đáng!
Giọng nói thường ngày đã bị thay thế bằng lời thủ thỉ tụi thân. Hải Tiêu Tiêu nghĩ mình đang nằm mơ thật rồi.
Trương Diệp Thành bị ai đánh tráo rồi ư?
Bỗng dưng thân thể lại thấy nhẹ nhỏng, anh buông cô ra, cởi chiếc áo dạ của mình khoác lên người cô, bao trọng cả thân thể cô lại.
Chỉ nói với cô một câu như thế thôi ư?
Sao hôm nay anh kì lạ quá vậy. Nếu đổi lại là bình thường thì đã bổ nhào vô cô rồi ấy chứ.
Anh đứng dựa mình vào lan can, đón nhận gió đêm thổi se lạnh thổi vào người. Áo khoác anh nhường cho cô rồi thì đứng ngoài này chắc lạnh lắm đây.
- Vào trong xe đi, ngoài này lạnh như vậy sẽ bị cảm đấy.
- Em đang quan tâm anh sao?
- Đúng vậy, em đang quan tâm người đã nhường áo khoác cho em thôi.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ thấy có thứ gì đó khác thường cứ theo ai mãi.
Cuối cùng hai người vào trong xe, lúc này nhiệt độ mới ấm áp hơn chút.
- Anh đang không ổn?
Ngồi hơn hai chục phút mới nghe anh bất thình lình nói một câu.
- Hả, sao cơ?
Hải Tiêu Tiêu không phản ứng kịp hỏi ngược lại.
- Bởi vì em mà anh sắp phát điên lên rồi.
Xí, cô bỉu môi, là cô nói câu này mới đúng.
- Tại sao lại tránh mặt anh?
- Không có tránh.
- Còn không thừa nhận, lên trường lúc nào cũng tránh tránh né né, học kèm em cũng trốn, điện thoại hay tin nhắn cũng không chịu trả lời, còn không phải là đang trốn tránh anh hay sao.
Nghe anh quát, cô phồng má bĩu môi, tỏ vẻ ngang bướng không thừa nhận.
- Chết tiệt, không dạy dỗ em thì em lại không chịu ngoan ngoãn.