Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi

Chương 40: Ngoại truyện (quà trung thu đây)



[Trung thu năm hai ngàn không trăm mười tám...]

*Trung thu của Trương Diệp Thành và Hải Tiêu Tiêu.

Hải Tiêu Tiêu vừa mới sáng sớm đã phải thức dậy sớm, cô phải ra siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn mang đến nhà Trương Diệp Thành.

Hôm nay là trung thu, cũng là ngày nghĩ ở trên trường. Thế mà cô bị anh bắt bằng được phải đến nhà anh.

Không phải cô không từ chối! Mà là anh dọa sẽ cho cô điểm thấp môn ngoại ngữ. Cho dù có không muốn thì cô cũng phải đi.

Thật quá đáng các bạn nhỉ?

Quá đáng hơn là anh bắt cô đến để nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa cho anh. Đến mật khẩu nhà cũng đưa trước cho cô luôn rồi.

Nhập xong mật khẩu với vài con số cô chẳng biết có ý nghĩa gì. Hải Tiêu Tiêu xoắn tay áo lôi hết các thứ mình mua vào nhà.

Thay đôi dép màu hồng đi trong nhà, cô bước thẳng vào phòng bếp.

Công việc nấu nướng, bắt đầu.

...

Đến 11h trưa thì tên nào đó cuối cùng cũng về. 

Nhìn Trương Diệp Thành đi vào trong phòng, rồi lại trở ra với thân hình cởi trần, Hải Tiêu Tiêu muốn nghẹn họng.

Đẹp thì đẹp đấy, như cô không có dại gì mà trêu vào. Vì vậy cô liền cố gắng tập trung nhìn vào mắt anh.

- Bữa cơm gia đình?

Phi, cô thật sự là muốn phỉ nhổ vào cái bản mặt dày của anh.

Rõ là bắt cô làm, bây giờ làm như vẻ  ngạc nhiên lắm không bằng.

- Haha...

Cô cười cho qua, rồi bắt đầu xới cơm.

Nhìn ai đó ăn cơm cô nấu rất chi là ngon miệng mà Hải Tiêu Tiêu thấy đắng lòng, cô thực sự nuốt không trôi.

Không phải do cô nấu ăn dở mà là ai đó vẫn không chịu mặc áo.

Thuốc bổ quá mức sẽ hộc máu đấy!!!

Làm ơn đi, anh có thể mặc áo vào được không? Pờ li~~~

Sau khi xong bữa trưa cuối cùng Hải Tiêu Tiêu cũng thở phào nhẹ nhỏm! Anh cuối cùng cũng mặc áo vào rồi.

- Quà của em này.

- Cái gì đây?

Hải Tiêu Tiêu hết nâng rồi lại sờ mó những món quà lớn nhỏ đủ màu sắc trên bàn, trong lòng không khỏi vui vẻ.

- Quà trung thu.

Trương Diệp Thành vừa gặm mẩu bánh trung thu thơm mịn vừa nói.

- Tất cả luôn sao? Nhưng dù gì em cũng lớn rồi.

Bên ngoài tỏ vẻ ngại ngại ngùng ngùng nhưng thật ra bên trong cô đã mừng sấp mặt luôn rồi.

Lớn thế này mà còn nhận quà trung thu, ôi chao ôi, số cô thật có phúc hưởng, bữa cơm trưa nay cũng không phí công.

- Ừ, em mở cái nào thì lấy cái đấy, mở hết luôn cũng được.

Anh phủi phủi vụn bánh, ánh mắt lóe lên chút vui vẻ rồi lại tình tĩnh như không nói với cô.

- Anh tốt thật đấy, em không khách sáo nữa.

Hải Tiêu Tiêu hớn hở nói, sau đó bắt đầu mở chiếc hộp màu đỏ cột bằng chiếc nơ màu trắng kem.

- Cơm tối em nấu?

- Tất nhiên.

Nhiều quà như vậy, có bảo cô nấu thêm vài bữa nữa cũng không sao.

- Phòng ngủ em dọn?

- Được.

Chuyện nhỏ, chút việc đó có là gì!

- Vậy anh, em "làm"...?

- Làm tất, cái gì em cũng làm được chưa.

Hải Tiêu Tiêu chẳng thèm nghe anh nói cái gì, chứ gật đầu đồng ý hết.

Cô vừa mở được một cái vòng tay con thỏ nhỏ rất dễ thương, không ngờ anh cũng khéo chọn đồ như vậy.

Cô bắt đầu mở hộp quà màu hồng cách sen mà không để ý đến ai đó đang nhép miệng cười vì đạt được ý muốn.

Woa~~~

Cái gì đây?

Dây thừng ư?

Cả cái roi mây gì gì nữa đây?

Trông khá màu mè cứ như đồ chơi cosplay vậy.

Oh, còn có cả tai thỏ nữa này!

Cái gì đây? Quần áo bó ư?

Khoan, khoan đã,...đây là...

Khuôn mặt cô biến sắc từ từ quay lại nhìn Trương Diệp Thành.

Cái nhìn kia của anh, là cái nhìn cực kì vui vẻ, cực kì xảo trá.

- Mở rồi thì phải lấy đó!

Anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng.

- Khốn khiếp, anh tặng cái gì vậy hả?

Ngoài miệng thì chửi mắng như hai tai cô đã nóng bừng bừng.

- Tất nhiên là dụng cụ hỗ trợ rồi.

- Hỗ trợ cái gì chứ? Anh không biết xấu hổ à.

Cô hét càng lớn, cả khuôn mặt đỏ ửng một màu cà chua.

- Em không biết thì anh sẽ cho em biết nó hỗ trợ cái gì.

Dứt lời, anh vác ngang cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.

- Nhớ phải học hỏi cho kĩ đấy.

Vỗ mông cô một cái, nụ cười trên miệng anh không khép lại được. Con thỏ nhỏ đã sa bẫy rồi.

- Anh...cái đồ lưu manh, biến thái, mau th...

"Cạnh"

Cửa phòng ngủ đóng lại, vài phút sau trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng làm người khác đỏ mặt tía tai.

Và hình như,...cuộc dã chiến của họ đến tối vẫn chưa hề kết thúc.

Một đêm trung thu đầy ý nghĩa!!!

""Thùng thình thùng thình trống rộn ràng ngoài đình

Có con sư tử vui múa quanh vòng quanh

Trung thu liên hoan trăng sáng ngập đường làng

Dưới ánh trăng vàng em cất lên tiếng vang""

Quăng bã cho cẩu FA-----------

*Trung thu của Bạch Mục Thành và Hải Hoa Tiếu.

Bạch Mục Thần cực kì chán nản trong cái mùa trung thu này. Cậu còn nhớ rõ năm ngoái mình cũng Hải Hoa Tiếu cùng nhau chạy xe vòng quanh khắp thành.

Cùng nhau bắn pháo hoa, cùng nhau ngắm ánh trăng tròn, cùng ở bên nhau.

Cậu nhớ lắm cái khoảng khắc đó.

Mẹ của cậu bận cùng ba đón trung thu mặn nồng, bắt cậu phải qua nhà Trương Diệp Thành tá túc, ai mà ngờ được vừa đến cổng thì người ta đã đóng cửa đi rồi, đến cả gọi điện cũng không bắt máy. 

Mới xế chiều mà đi đâu chứ? Không phải mọi năm Cậu ta vẫn đón trung thu ở nhà một mình à? Hại cậu không có nơi để về.

Lang thang hết chỗ này đến chỗ khác, thế như không ngờ rằng cậu lại tự mình lái xe ra khỏi thành phố.

Mấy tiếng đồng hồ lái xe, chẳng ngờ cậu lại đến nhà của Hoa Tiếu.

Chẳng biết nghĩ nghĩ cái gì, cậu để xe ngoài ngõ, một mình trèo lên cái cây cổ thụ cao to ở ngoài cổng, mắt lén lút ngó vào trong nhà.

Ầy, căn phòng đó chưa tắt đèn, hẳn là còn người chưa ngủ, cái bóng đó không thể quen thuộc hơn được nữa. Cậu chắc chắn người bên trong là Hải Hoa Tiêu.

Ôi chao, chắc số điện thoại của cậu đã bị cho vào danh sách đen rồi đi.

Đứa con gái này cũng quá ác độc, làm cậu nhớ chết đi được.

Ngồi trên cao bị muỗi chích, con trùng cắn chừng 15 phút, căn phòng của Hải Hoa Tiếu cuối cùng cũng mở cửa, ừ, chính là mở cửa sổ.

Bạch Mục Thần không thể bỏ lỡ cơ hội này được, cậu nhanh nhảu trèo theo một nhánh cây vươn vào trong cổng.

Nhảy một cách không trót lọt cho lắm, may mắn là chạm đất không tiếng động, cậu đang thầm thở phào, may mắn vì lũ chó hôm nay không ở nhà hay tác giả đại nhân đã khai ân mở lối cho cậu.

Rất may mắn, nhưng cái áo lại rách một mảnh ở bả vai.

Bạch Mục Thần thề rằng cả đời này lần đầu tiên cậu thê thảm nhất như bây giờ, còn là lén lút vào nhà trái phép.

Dù sao chăng nữa thì phải trèo vào phòng Hải Hoa Tiếu ngay trước đã, không ôm hôn được thì ít nhất cũng phải cưỡng ôm, cưỡng hôn chứ.

Nhẹ nhàng đi tới cửa sổ mở toang, đến cả hít thở cũng không dám, hình như Hải Hoa Tiếu đang tắm, vậy thì càng thuận lợi cho cậu hơn.

Nhón chân nhảy qua cửa sổ, khuôn miệng của Bạch Mục Thần không khỏi cong lên.

Hơi thở quen thuộc khắp nơi, thật thoải mái.

Rất tự nhiên cởi cái áo đã rách của mình quăng qua một bên, tiện tay cậu cũng cởi luôn chiếc quần dài của mình, chỉ để lại một chiếc quần con bên trong.

Bạch Mục Thần nhảy lên chiếc giường nhỏ màu vàng nhạt của Hải Hoa Tiếu, cầm chăn cuộn lại một đống.

Cho dù có bị phát hiện cô nàng ương ngạch này cũng không dại đến nỗi sẽ la làng lên cho bố mẹ nghe thấy đâu nhỉ.

Nghĩ như thế lại nghe tiếng nước chảy đều trong phòng tắm, Bạch Mục Thần nở một nụ cười rạng rỡ nhất. Lựa một tư thế thoải mái, mí mắt dần khép sau một mấy tiếng đồng hồ đi xe tới và vất vả trên cành cây.

10 phút sau...!!!

- CON MẸ NÓ CÁI GÌ ĐÂY? TRỜI ƠI---

Một tiếng vang động trời vang lên khắp nhà, giọng nói đó chẳng dễ nghe chút nào? Đến cả Hải Hoa Tiếu tức giận thì giọng nói cũng dễ nghe chết được. Bạch Mục Thần hơi khó chịu xoay người, tình cờ hắt lệch chiếc chăn qua một bên, để lộ một thân hình không mặc quần áo.

- HẢI HOA TIẾU, cái đứa con gái hư hỏng này! Hải Trác, ông lên đây mà xem, đứa con gái út của ông đang làm ra cái chuyện động trời cái gì này.

Bà Hải chống hông không ngừng thở phì phò. Vốn là đi ngủ rồi nhưng bà vì cãi nhau với chồng nên định lên phòng con gái út ngủ nhờ, có ai ngờ lại phát hiện ra chuyện động trời này. Lại có thằng con trai không mặt quần áo trong phòng con gái bà, bảo bà sao mà bĩnh tĩnh cho được.

- Chuyện gì vậy mẹ? Làm gì mà ầm ĩ cả lên.

Hải Hoa Tiếu vừa mặc đồ xong, khó khăn lết cái chân còn băng bó một cục của mình từ phòng tắm đi ra ngoài.

Gần khuya rồi, lại có chuyện gì mà mẹ cô làm ầm cả lên vậy.

- Con còn hỏi có chuyện gì? Nhìn mà xem, hôm nay bị mẹ bắt tại trận nhá!

- Chuyện gì cơ?

Ông Hải Trác cũng vội vàng vào phòng con gái, vừa chứng kiến hết thảy cũng hoảng hồn như vợ mình. Nhưng khuôn mặt ông còn nhiều sát khí hơn gấp mấy lần vợ.

- Chết tiệt, anh làm cách nào mà vào đây hả?

Vừa nhìn liếc mắt một cái là cô cũng đoán được là tên Bạch Mục Thần chết tiệt rồi. Tại sao anh lại ở phòng cô, còn trong tình trạng này nữa, trời ơi có chết cô không rửa sạch hết tội mất.

Tức giận bùng nổ, dứt lời Hải Hoa Tiếu mạnh bạo một phát đem cái chân không bị thương của mình dùng hết sức lực nhảy bổ lên người Bạch Mục Thần, dùng cùi trõ một phát đập mạnh vào má của Bạch Mục Thần.

Lúc này Bạch Mục Thần còn ngủ được mới là lạ. Từ lúc mẹ cô chửi ầm lên cậu đã dạy và hiểu hết mọi tình hình. Trời ơi, tối không ngủ sao lại vào phòng con gái làm gì, bác gái ơi~~~

- Tụi bậy còn dám vụt trộm ngay trong nhà à. Hôm nay tôi phải đánh chết hai đứa này, thật sự là làm mất mặt hết thể diện của tổ tiên.

Trong tay mẹ Hải không biết xuất hiện cây chổi từ đâu, bà xoắn tay áo nhảy vồ tới quất từng cái một, nhưng hầu hết đều dính trên người Bạch Mục Thần, Hải Hoa Tiếu may mắn được cậu bảo vệ.

Khi thấy bà Hải đánh cũng đã mỏi tay rồi, ông Hải mới bảo bà dừng lại, bảo cậu mặc đồ rồi ra phòng khách nói chuyện.

Nói đúng hơn là tra khảo.

Lần này có mười cái miệng cũng không thể chối được. Hải Hoa Tiếu thừa biết là anh đã lén vào phòng cô, nhưng có cần phải cởi quần áo ra như thế không chứ.

Trừng mắt lườm Bạch Mục Thần một cái, Hải Hoa Tiếu chỉ hận không thể cho anh một trận.

- Tại anh nhớ em mà. Anh cũng quá oan uổng, còn chưa có ăn được miếng thịt nào của em đã bị người ta đổ cho một can đầu vào đầu rồi.

- Anh im đi, mặt đồ vào rồi ra đó liệu hồn mà nói cho đúng.

Hải Hoa Tiếu xoa xoa cái đầu, đúng là nhức óc thật. Cô cũng không biết nói sao với bố mẹ chuyện này nữa đây.

- Nhưng áo anh rách rồi.

Bạch Mục Thần vừa mặc quần dài xong, cầm chiếc áo của mình mà cảm thán.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô nàng, cậu nói thêm.

- Là do mắc phải cành cây.

À, ha...thì ra là trèo cây vào đây. Lôi ra một chiếc áo thun rộng nhất của mình, Hải Hoa Tiếu đưa cho Bạch Mục Thần bảo mặc vào.

Nhưng khi ông bà Hải vừa thấy cái áo của con gái đang được mặc trên người ai đó thì càng nổi giận hơn.

Cuộc tra tấn, bắt đầu.

Đêm trung thu này, đêm khởi đầu cho một cơ hội mới.

Sau này Bạch Mục Thần cũng thấy may mắn vì chuyện đêm nay, nếu không phải như thế thì cậu làm sao lấy được Hải Hoa Tiếu. Tuy nhiên những đòn đánh của bà Hải lúc đó đúng là có nội lực. Đến ba ngày sau mà cậu còn thấy ê ẩm hết cả người.

------------

"Trung thu của các độc giả thân mếm!

Trung thu rồi đã ai đi chơi chưa nào?

Có lẽ đọc được dòng chữ trên thì hầu hết các bạn đều ở nhà nhai bánh trung thu và lướt đọc truyện của mình!

Bạn có gấu hay đang là cẩu Fa? Nhưng Trung thu không có gấu rủ đi chơi, không có bạn bè rủ đi chơi? Ở nhà một mình?

Tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất là mình đã gửi đến những lời chúc chân thành đến các bạn!

Đêm trung thu 2018 vui vẻ nha! Buồn thì đọc truyện mình cho vui đi ạ!

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ chuyện cảu mình trong thời gian vừa qua.

Một lần nữa chúc mọi người trung thu ấm áp, vui vẻ!!!

~By: Đới Vi Vi~          "