Cuối hạ đầu thu, cái nắng chói chang như thiêu đốt đã qua, những cơn gió mát chầm chậm lướt qua hàng dương liễu nghiêng nghiêng bên sông, trời đã dần mát mẻ hẳn.
Bên trong những quán trà nước dọc bờ sông có rất nhiều khách đến uống trà nghe kể chuyện, một bình trà, một đ ĩa hạt dưa thôi là có thể ngồi suốt nửa ngày.
Người lên trấn họp chợ cũng thong dong không nhanh không chậm, người đến người đi qua lại không ngừng, dường như chỉ cần về nhà trước khi trời tối là được.
Chỉ có một gã sai vặt trên người mặc một bộ thanh sam, trong ngực ôm một đống đồ vật đầy ắp gần như che khuất tầm mắt, hai má đỏ bừng, trên trán túa đầy mồ hôi, toàn thân như bốc lên hơi nóng, hoàn toàn khác biệt so với vẻ khoan thai nhàn hạ của những người xung quanh.
Thanh Phong dừng lại xóc đống đồ trong ngực lên, sau đó bước vội đuổi theo người phía trước, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Tiểu thư, nếu chúng ta còn không lên đường, sợ rằng trước khi trời tối sẽ không đến được trấn kế tiếp đâu.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ gật đầu, bước chân vẫn thong dong như trước đó, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Cơn gió nhẹ lướt ngang, thổi qua tấm mạng che trước mặt, đi cùng theo đó là giọng nói của nữ tử: “Hôm nay không đến được, chẳng lẽ ngày mai cũng không đến được sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút uyển chuyển đặc trưng của tiếng Ngô, nhẹ nhàng hơn cả gió thu, âm cuối còn hơi cao giọng, vừa dịu dàng lại mang theo vẻ nũng nịu.
Thanh Phong đưa tay ra, níu lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói: “Nhưng mà tiểu thư, người không thể tính như vậy được đâu, lẽ ra ba ngày trước chúng ta nên đến Thượng Nguyên rồi.”
Thanh Phong nói đến đây, giọng điệu còn đổi sang nghẹn ngào: “Người đã nói biết bao cái ngày mai rồi đó.”
Tháng trước, Lâm thị – một người cô của Lâm Khinh Nhiễm gả đến Kinh thành đã phái người gửi thư đến nói rất nhớ người nhà mẹ đẻ, đồng thời cũng sắp đến đại thọ của Thẩm lão phu nhân nên muốn cháu trai cháu gái của mình đến Kinh thành ở lại chơi vài ngày.
Huynh trưởng của Lâm Khinh Nhiễm – Lâm Chiếu vài ngày trước đã đến Tuyên Thành buôn bán chưa trở về, trên dưới toàn phủ chỉ có duy nhất một người rảnh rỗi là Lâm Khinh Nhiễm, thế là Lâm lão gia đã bảo nàng mang theo quà mừng đi đến Kinh thành.
Trước đó Lâm Thị đã phái người chờ sẵn ở bến đò sông Thượng Nguyên tiếp giáp hai miền Nam Bắc để tiếp ứng, từ Giang Ninh đi đến Thượng Nguyên nhiều nhất cũng phải đi ba bốn ngày đường. Lâm Khinh Nhiễm đã đi bảy ngày cứ như đang đi du sơn ngoạn thủy vậy.
Thanh Phong lẩm bẩm: May mà hắn ta đã tính trước, cho người sắp xếp những món quà mừng thọ và nữ trang đắt tiền lên thuyền trước một bước.
Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi vị chủ tử trước mắt này mà thôi.
Nha hoàn Thu Chỉ quay đầu lại nói: “Ngươi cứ lẩm bầm lải nhải suốt đường đi, không thể ngừng nói hay sao.”
Thanh Phong ôm chặt đống đồ trong ngực, tức giận nói: “Ta không nói với ngươi.”
Thu Chỉ hừ một tiếng: “Ta nói thay tiểu thư.”
Hai người còn đang tranh cãi, Lâm Khinh Nhiễm đã dừng lại, làn váy màu trắng trà cũng ngừng đong đưa.
Thanh Phong thấy vậy còn tưởng đâu tiểu thư đã nghe lọt tai những lời hắn ta nói: “Tiểu thư.”
Lâm Khinh Nhiễm lại xoay người nhìn về phía một cửa tiệm bên đường, ngẩng đầu đọc những chữ trên tấm biển hiệu: “Hoa Dung Các, đây chính là cửa tiệm Hoa Dung Các mà ca ca từng nhắc đến, bất kể mẫu mã hay gấm vóc tơ lụa đều được xưng là hàng cao cấp đó sao?”
Lúc Thanh Phong ở phía sau nghe nàng nói ra ba chữ “vào xem thử”, đôi vai hắn ta nặng trĩu muốn sụp xuống.
Hắn ta lật đật chạy đến trước cửa ngăn lại, miệng còn lải nhải không ngừng: “Nhưng đã sắp đến trưa rồi tiểu thư.”
Nói xong hắn ta còn xóc đống đồ trong ngực lên: “Người cũng đã mua rất nhiều rồi đây này.”
Cách một lớp màn che nhưng Lâm Khinh Nhiễm vẫn có thể thấy vẻ mặt u sầu của hắn, đôi môi mịn màng lộ ra ý cười, sau đó đã nhanh chóng thu lại, nàng nghiêm túc nói: “Vậy là ngươi không hiểu rồi, ta đến làm khách ở Hầu phủ, ở Hầu phủ có nhiều phu nhân và tiểu thư như thế, chúng ta phải chuẩn bị thêm chút quà tặng.”
Thanh Phong sao có thể tin được, rõ ràng là tiểu thư ham chơi mà lại còn kiếm cớ.
“Ngươi bớt nhọc lòng lại đi, tự ta có chừng mực.” Lúc nói chuyện, Lâm Khinh Nhiễm đã nhấc làn váy nhẹ nhàng bước vào trong cửa tiệm.
Thanh Phong thấy không cản được, trong lòng não nề không thôi, hắn ta cất bước theo sau, trong miệng còn không quên lẩm bẩm: “Lần nào tiểu thư cũng nói như vậy.”
“Không phải ngươi đã cho người chuyển lời đến Thượng Nguyên trước rồi hay sao.” Lâm Khinh Nhiễm nhìn xung quanh bên trong cửa tiệm, ung dung nói tiếp: “Đến chậm vài ngày tiểu cô cô cũng sẽ không trách tội đâu, chỉ cần đến nơi trước khi thọ yến của lão phu nhân tổ chức là được được rồi.”
Chưởng quỹ trong tiệm thấy có người đi vào liền bước lên tiếp đãi: “Cô nương cứ xem thoải mái, trên lầu vẫn còn.”
Những người mở cửa hàng buôn bán thường rất biết nhìn người, tuy rằng Lâm Khinh Nhiễm đội mũ rèm che đi gương mặt, khiến người khác không thể nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng quan sát từ cách ăn mặc, chưởng quỹ nhìn ra được nàng chắc hẳn là tiểu thư con nhà giàu có.
Chỉ nói đến đôi giày thêu hoa dưới chân nàng, mặt giày được làm bằng chất liệu tơ tằm mịn, chưa kể đến hai viên trân châu thuộc hàng cao cấp trên mũi giày có giá trị như thế nào.
Lâm Khinh Nhiễm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua những khúc vải gấm tơ tằm trên quầy hàng, chiếc mũ rèm khiến tầm mắt nàng trở nên mờ mịt, nàng đưa tay vén một góc màn che, cẩn thận nhìn hoa văn bên trên gấm vóc.
“Hoa văn này rất đặc biệt.” Lâm Khinh Nhiễm hài lòng gật đầu: “Phiền ngươi gói lại giúp ta.”
Không nghe thấy tiếng chưởng quỹ đáp lại, Lâm Khinh Nhiễm nghi hoặc ngước mắt nhìn lên, bên dưới hàng lông mi dài mảnh cong cong là đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt lấp lánh như thể phản chiếu toàn bộ ngôi sao sáng trên bầu trời.
Thu Chỉ thấy chưởng quỹ vẫn còn mạo phạm nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà mình, nàng ta bất mãn ho khan một tiếng, cất giọng nhắc nhở: “Chưởng quỹ có nghe rõ chưa?”
Chưởng quỹ vội vàng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, cầm lấy thước đo rồi hỏi: “Ta cắt vài thước ra cho cô nương hay là?”
Lâm Khinh Nhiễm giơ bàn tay nhỏ nhắn lên chỉ về hướng bên cạnh: “Ta lấy hết cuộn vải này.”
Thanh Phong giật mình, hắn ta vội vã bước tới trước mặt nàng than vãn: “Tiểu thư, hai cánh tay của ta sắp gãy rồi này.”
“Ngươi bớt phàn nàn lại thì sẽ không tốn sức nữa.” Lâm Khinh Nhiễm cũng phục hắn ta, sao có thể nói luyên thuyên suốt một đường không ngừng, nàng tỏ ra ghét bỏ quay người nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Thanh Phong, bất giác bật cười thành tiếng.
Đôi mắt nàng trong trẻo, hàng mi dài ở đuôi mắt cong lên mềm mại trông rất yêu kiều quyến rũ, nước da mềm mịn như ngọc, hàng lông mày giãn ra trông thanh tú vô cùng.
Nhan sắc tuyệt trần thế này ngay cả chưởng quỹ cũng bất giác nhìn thêm vài lần, hắn ta còn cười hề hề nói: “Không sao, ta sẽ bảo tiểu nhị đưa đồ đến quý phủ.”
Thanh Phong quay sang trợn mắt hung hăng liếc chưởng quỹ, đúng là nhiều chuyện.
Còn đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn tạp từ xa đến gần trên đường phố, vẫn còn cả âm thanh sắc bén do vũ khí va chạm vào nhau.
Rất nhiều người chạy ra đường nhìn xem, chỉ thấy một hàng những quan sai khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng đang hừng hực khí thế lao đến, tra xét khắp dọc đường đi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều quan sai đến đây như vậy?”
“Không biết nữa, hình như đang đi bắt người nào đó.”
Người nọ nói xong liền bắt chéo tay trước ngực, vội vàng chạy vào trốn trong nhà.
Lâm Khinh Nhiễm cũng nghe thấy tiếng nói chuyện qua lại ở bên ngoài, nàng không hề dời tầm mắt, chuyện không liên quan đến mình, nàng tiếp tục lựa vải gấm.
Những người khách khác trong cửa tiệm thì lại tỏ ra hoang mang rối loạn, ai nấy cũng đều lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Chưởng quỹ dặn dò tiểu nhị: “Đi ra ngoài xem xem có chuyện gì xảy ra.”
Tiểu nhị vừa “dạ” một tiếng, còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì đã bị người bên ngoài đi vào đâm sầm một phen đẩy hắn ta lùi trở về, sượt qua bên người Lâm Khinh Nhiễm, ngã nhào vào quầy hàng, hắn ta nằm đó kêu la đau đớn.
Lâm Khinh Nhiễm bị va phải loạng choạng một bước, cuộn gấm trong tay nàng cũng trượt xuống đất, nàng ôm ngực hít thở, con ngươi đen nhánh chợt lóe lên vẻ sợ hãi.
Thu Chỉ vội bước đến đỡ lấy nàng lùi sang một bên, căng thẳng hỏi: “Tiểu thư, người có bị va trúng không?”
Lâm Khinh Nhiễm dần dần bĩnh tĩnh trở lại, khẽ lắc đầu: “Ta không sao.”
Vừa dứt lời, nàng rủ mắt nhìn xuống, nhấc làn váy lên, trên mũi giày trắng như tuyết đã dính một vệt dơ, trông khó coi vô cùng.
Lâm Khinh Nhiễm cau mày, là do vừa nãy nàng vấp chân làm bẩn nó.
Thu Chỉ bèn nói: “Trên xe ngựa vẫn còn một đôi, lát nữa nô tỳ sẽ thay cho tiểu thư.”
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới giãn đôi mày ra, nhìn người từ bên ngoài đi vào trong tiệm.
Trong tay gã quan sai đi đầu cầm một thanh trường đao, một đôi mắt ưng lạnh lùng sắc bén đảo mắt nhìn khắp một vòng sau đó mới chỉ huy những người phía sau tiến lên.
Quan sai cầm bức họa trong tay, kiểm tra từng người có mặt trong cửa tiệm.
Chưởng quỹ bước tới khom lưng chào hỏi, sau đó cười xòa nói: “Không biết quan gia đang đuổi bắt người nào?”
Quan sai liếc nhìn hắn ta, rồi lại giơ bức họa trong tay lên cao, dứt khoát nói: “Có đám thổ phỉ lén lút chạy đến nơi này, tất cả các ngươi nếu như từng nhìn thấy người trong bức họa lập tức báo lại.”
“Dạ, dạ.” Chưởng quỹ gật đầu đáp lại.
Chờ khi đám người này rời khỏi, Lâm Khim Nhiễm cũng không còn tâm trạng mua sắm nữa, nàng bảo Thanh Phong dắt xe ngựa trở về khách đi3m.
Thanh Phong đánh xe, sợ hãi nói: “Những tên thổ phỉ đó đều là những kẻ liều mạng, trước kia lúc ta đi theo Đại thiếu gia đi buôn bán, từng nhìn thấy những thương đội bị cướp sạch, hàng hóa bị lấy đi, người thì bị gi ết chết, tay chân vương vãi khắp nơi.”
Lâm Khinh Nhiễm mềm nhũn không còn sức lực tựa vào người Thu Chỉ mơ màng muốn ngủ, nghe hắn ta nói vậy bất giác ngồi thẳng người dậy, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng Thanh Phong nói, trong đôi mắt ngấn nước trợn tròn lên.
Thu Chỉ thấy ánh mắt có vẻ lo sợ của nàng, liền đưa tay đánh vào trên màn vải trách mắng: “Chỉ có ngươi biết nói chuyện, toàn nói những thứ dọa dẫm người khác.”
Thanh Phong gãi đầu, một lúc sau mới nói thêm một câu: “Ta thấy chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian lên đường thì tốt hơn.”
Lâm Khinh Nhiễm không sợ những quan sai vẻ mặt hung thần ác sát kia, nhưng Thanh Phong nói đúng, bọn thổ phỉ sẽ cướp của giết người, đám cướp bóc như bọn chúng đều liều mạng.
Nàng mím môi nói: “Trước khi trời tối có thể đến Thượng Nguyên không?”
Thanh Phong nghe vậy vội vàng gật đầu, nghĩ tới tiểu thư cách một tấm màn sẽ không nhìn thấy, hắn ta liền nói: “Chỉ còn cách một trấn nữa, đi qua khỏi trấn là đến.”
Lâm Khinh Nhiễm đáp lời: “Vậy thì đi nhanh chút đi.”
Thanh Phong suýt nữa bật khóc, nhiều ngày qua đi cuối cùng tiểu thư cũng đã chịu nghiêm túc lên đường rồi.
Lâm Khinh Nhiễm rót một chén trà từ từ thưởng thức, nhưng không biết vì sao nàng luôn cảm thấy có chút bất an.