Biểu Muội Khó Thoát

Chương 2: Hắn đã phát hiện ra nàng!



Xe ngựa chạy một đường bình yên ra khỏi thôn trấn.

Trời vẫn còn sớm, Lâm Khinh Nhiễm buồn chán lật cuốn thoại bản ra xem, chẳng bao lâu sau trong mắt lại tỏ ra ủ rũ thấy rõ.

Nàng chớp chớp đôi mắt, che miệng ngáp một cái thật khẽ, sau đó nghiêng đầu tựa vào trên vai Thu Chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Còn bao lâu nữa mới đến nơi, ngày nào cũng ngồi trên xe ngựa đi đường, xương cốt cũng muốn tan đi mất thôi.” Giọng nói lười biếng còn kéo dài âm mang theo vẻ oán trách từ trong miệng nàng nghe rất đáng thương.

Thu Chỉ mím môi, vén những sợi tóc rủ trên trán nàng, sau đó nói khẽ: “Tiểu thư ngủ một lát đi, đến nơi nô tỳ sẽ gọi người.”

Thanh Phong tính toán thời gian, trước khi mặt trời lặn sẽ có thể đến Thượng Nguyên. Nhưng không ngờ, chỉ qua một lúc, thời tiết đẹp đẽ trời trong mây xanh chớp mắt đã không còn nữa.

Mây đen kéo đến đông nghịt ở chân trời, bao phủ cả rừng cây cao ngất, dãy mây mù cứ liên tục đ è xuống thấp, sâu trong đám mây đen còn có sấm sét chớp tắt.

Nếu như lúc này đổ mưa thì phiền phức rồi đây.

Thanh Phong tập trung, dùng hết sức thúc ngựa tăng tốc lên đường.

Bất chợt gặp xóc nảy xe ngựa lắc lư, khiến Lâm Khinh Nhiễm đang ngủ ngon chợt động đậy.

Thu Chỉ vén bức rèm lên, thò đầu ra nói nhỏ với Thanh Phong: “Ngươi đánh xe cẩn thận một chút đi.”

Thanh Phong nhân lúc quất roi, quay đầu lại nói: “Tiểu thư còn chưa nói gì, chỉ có ngươi làm quá!”

Ngày thường ở phủ hai người vẫn thường hay đấu khẩu, Thu Chỉ vừa định đáp trả lại sợ đánh thức Lâm Khinh Nhiễm, nàng ta chỉ hừ một tiếng rồi nói: “Làm ồn đánh thức tiểu thư, ta xem coi ngươi khua môi múa mép thế nào.”

Thanh Phong lập tức im lặng, hắn ta chỉ tay về phía chân trời: “Nếu còn không đi nhanh, đến khi trời mưa đường sẽ càng khó đi hơn.”

Lúc này Thu Chỉ mới chú ý đến màu trời đã tối đen hơn trước đó: “Trời đang đẹp mà sao lại thế này rồi?”

Vừa dứt lời, tiếng nước mưa tí tích đã đổ xuống, gió lạnh thổi vào trong xe ngựa.

Thu Chỉ vội vàng buông rèm xuống, không để nước mưa bay vào trong.



Một trận mưa to khiến cho mặt sông vốn đang yên ả chợt cuồn cuộn nổi sóng, mây đen kéo đến đầy trời, âm u như giông tố sắp ập đến.

Tháp Quan Lan bên sông, một nam tử trên người mặc huyền bào trắng yên tĩnh đứng trước lan can, để mặc cho gió lốc cuốn bay tay áo, hắn vẫn đứng yên ở đó, những tấm rèm che mưa rủ dọc theo mái hiên nhỏ từng giọt xuống đất, người nọ như hòa vào trong bức họa do mưa bụi tạo thành.

Mạc Từ bước trên thang lầu, y sải bước tiến về phía trước, nhưng còn chưa đến gần đã nghe thấy một giọng nói còn lạnh hơn cả mưa thu: “Thế nào rồi?”

Mạc Từ đáp lời: “Bẩm Thế tử, đã tra được tung tích, người của chúng ta đã mai phục cả một đường, bọn chúng tuyệt đối không chạy thoát được.”

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lẽo ấy mới vang lên lần nữa: “Lâm gia nữ vẫn chưa đến?”

“Bốn ngày trước hành lý đã được đưa đến, người thì chưa thấy đến.” Trong lời nói của Mạc Từ còn có vẻ bất mãn, mắt nhìn về phía chiếc thuyền cập bến trên sông.

“Thuộc hạ mạn phép nói một câu không nên nói, vị Lâm cô nương này được nuông chiều thành quen, cả một thuyền người đều đang chờ đợi nàng ta.”

Nếu như không phải họ đến đây là có chuyện khác quan trọng hơn, thật sự phải hao tốn thời gian ở đây vì một mình nàng ta rồi.

Thẩm Thính Trúc không nói gì thêm, hắn quay người đi xuống lầu: “Bảo Hạ Huyền tiếp tục chờ.”

Mạc Từ vội đi theo, y ngạc nhiên hỏi: “Thế tử muốn đích thân đi đuổi bắt người đó sao? Không thể được đâu!”

“Vậy ngươi đợi ở đây đi, bảo Hạ Huyền đi theo ta.”

Mạc Từ lập tức im bặt, không dám nói lời nào nữa.



Lâm Khinh Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi tí tách trên nóc xe ngựa.

Nàng cựa quậy không muốn thức dậy, nhưng tiếng ồn thực sự khó chịu, đấu tranh một hồi lâu nàng mới mở mắt ra, trong con ngươi lim dim vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, nàng nhíu mày lại, gương mặt mang theo vẻ khó chịu và uất ức.

Lâm Khinh Nhiễm giơ cổ tay nhỏ nhắn trắng ngần lên xoa nhẹ trên cái cổ cứng đờ của mình, nàng lẩm bẩm: “Đến nơi chưa… Aaaa!”

Một cú sụp lún bất ngờ xảy đến khiến cả người nàng suýt chút nhào về phía trước, đôi mắt nàng trợn tròn lại vì sợ hãi, nàng vịn chặt vào người Thu Chỉ thì mới ngồi vững được.



Qua một lúc sau, cuối cùng xe ngựa mới thôi lắc lư.

Lâm Khinh Nhiễm vuốt ngực, thở ra từng hơi, đáy mắt còn đọng lại nước mắt do ban nãy bị dọa sợ, lúc này nàng hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, hơi nước mưa lạnh ngắt thổi vào mặt Lâm Khinh Nhiễm, lạnh đến mức nàng híp mắt lại nghiêng đầu tránh đi.

Thanh Phong khoác áo dầu đứng trong màn mưa, cất giọng lo lắng hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”

Thu Chỉ vội che chắn cho Lâm Khinh Nhiễm, hoảng hốt trừng mắt liếc nhìn hắn ta: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mưa to quá, không nhìn thấy rõ đường đi, bánh xe bị vùi sâu vào trong bùn lầy.” Thanh Phong vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm không có bị thương, hắn ta mới thở phào một hơi.

Lâm Khinh Nhiễm đưa tay lên lau đi vết mưa bám trên mi mắt, bên ngoài trời mưa như trút nước, thậm chí còn chẳng phân biệt được phương hướng, cho dù xe ngựa có thể di chuyển nhưng đường đi cũng không được an toàn.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Gần đây có khách đi3m nào không?”

Thanh Phong nói: “Chỉ có một dịch trạm, nhưng cách đây đến mười dặm.”

Trong lúc nhất thời, ba người đều lâm vào thế khó, Thanh Phong lo lắng đến độ đi tới đi lui hai vòng, bỗng nhiên hai mắt hắn ta sáng lên: “Có rồi, thuộc hạ nhớ tới ban nãy trên đường đi ngang qua có nhìn thấy một ngôi miếu, cách đây không xa chỉ chừng một trăm mét, ở ngay phía sau chúng ta thôi. Hay là chúng ta đi đến đó tá túc một đêm, đợi đến sáng mai rồi vào thành.”

Đằng trước không có thôn làng, đằng sau không có khách đi3m, họ cũng không còn cách nào khác nữa. Lâm Khinh Nhiễm gật đầu: “Đi thôi, có lẽ còn có thể nhờ sư phụ đến giúp kéo xe ngựa lên.”

Ba người đi vào trong miếu mới phát hiện ra nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu, hoàn toàn không có bóng người nào, ngay cả tấm biển trên cửa cũng đã tróc sơn.

Đi vào phật điện, những khe hở trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, trên tường chằng chịt mạng nhện, trên án đóng một lớp bụi dày cộm, trong không khí còn tràn ngập mùi ẩm mốc khiến người ta khó chịu.

Thanh Phong cũng không ngờ đến sẽ gặp cảnh tượng này, hắn ta nhìn khắp xung quanh, sau đó lấy ra đánh lửa: “May mà vẫn còn thừa lại chút dầu.”

Sau khi thắp từng ngọn đèn dầu lên, trong điện mới sáng hơn một chút, Lâm Khinh Nhiễm đưa mắt nhìn khắp một vòng, trong ánh sáng ngôi miếu càng hoang tàn hơn. Nàng nhăn mũi lại, rõ ràng ngay cả tóc cũng đang kháng cự nơi này.

Lâm Khinh Nhiễm lại xoay người nhìn ra phía bên ngoài điện, cơn mưa vẫn ào ạt như trước không hề giảm bớt, nàng cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng không nói phải đi khỏi đây.

Thanh Phong đi một vòng khắp trong điện, không biết từ nơi nào tìm được một cái ghế đưa đến cho nàng: “Tiểu thư ngồi nghỉ một lát đi.”

Thu Chỉ cẩn thận lau đi lớp bụi trên mặt ghế, Lâm Khinh Nhiễm mới nhấc váy ngồi xuống, đôi môi đỏ mọng mím lại, tủi thân nói: “Nếu như mưa không tạnh, chúng ta phải qua đêm ở trong này sao?”

Thu Chỉ biết tiểu thư nhà mình từ nhỏ đã được bảo bọc nuôi dạy, nàng chắc chắn không quen ở trong những nơi thế này.

Nàng ta vội an ủi: “Chúng ta đợi mưa ngớt hạt rồi để Thanh Phong nghĩ cách kéo xe ngựa ra.”

Mãi đến khi sắc trời tối hẳn, cơn mưa mới dần dần nhỏ lại, ánh trăng xé tan mây mù, chiếu rọi xuống sân.

Lâm Khinh Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, nàng đưa tay ra dưới mái hiên, trên gương mặt u ám cuối cùng cũng hé ra nụ cười: “Mưa tạnh rồi, mau đi dắt ngựa đi.”

Thanh Phong ngồi tựa người bên cây cột trong đại điện, mơ màng muốn ngủ, đầu hắn nặng trĩu, bất ngờ bị đánh thức, hắn ta vẫn còn mê man chưa tỉnh lại được.

Cho đến khi Thu Chỉ đá vào lòng bàn chân, hắn ta mới lau mặt vội vàng đứng dậy: “Thuộc hạ đi ngay.”

Một lúc sau, Thanh Phong lại chạy hồng hộc trở về, trên y bào còn dính rất nhiều bùn đất, trông hắn ta rất chật vật.

Hắn ta tìm hai tấm ván gỗ lớn, ôm ở trong ngực, hất cằm nói với Thu Chỉ: “Một mình ta e rằng không ổn, ngươi phải đi dắt ngựa giúp ta.”

Thu Chỉ gật đầu, suy nghĩ một chốc rồi quay sang nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Tiểu thư ở đây đợi bọn nô tỳ một lát.”

Nàng ta biết Lâm Khinh Nhiễm thích sạch sẽ, tiểu thư chắc chắn không muốn giẫm phải những nơi đất bùn ẩm ướt kia.

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, còn dặn dò hai người: “Các ngươi cẩn thận một chút.”

Hai người vừa đi, bốn phía cũng yên tĩnh theo, chỉ còn tiếng gió bên ngoài lúc dừng lúc thổi.

Buổi tối trong rừng vốn đã lạnh, sau khi đổ mưa lại càng ẩm ướt hơn. Lúc đầu Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn đứng dưới mái hiên chờ đợi, nhưng không biết vì sao, khi nàng càng nhìn vào sâu hơn trong cánh rừng tăm tối kia, nàng lại càng cảm giác như có quái thú có thể ăn thịt người.

Gió lạnh thổi tới khiến cơ thể nàng run rẩy, Lâm Khinh Nhiễm bất giác sờ vào cổ tr@n trụi, quay người đi vào trong điện.

Nhìn gian phòng tiêu điều đổ nát, cảm giác bất an lại dâng lên.

Lâm Khinh Nhiễm đi qua đi lại trong điện, ánh mắt liên tục nhìn ra bên ngoài, do dự không biết có nên ra ngoài nhìn xem thử hay không.

“Cọt kẹt… cọt kẹt…”

Âm thanh the thé không biết từ đâu vang lên bên tai, trong đêm tối tĩnh mịch lại càng ghê rợn hơn.



Bước chân Lâm Khinh Nhiễm chợt khựng lại, da đầu nàng run lên, đầu ngón tay trở nên lạnh ngắt.

Nàng nín thở, miễn cưỡng dời tầm mắt nhìn bóng cây đang giương nanh múa vuốt bên ngoài cửa sổ.

Nàng nuốt nước bọt, nhìn sang tấm cửa cũ sờn bị gió hất bay.

Là tiếng động phát ra từ cánh cửa.

Lâm Khinh Nhiễm thở ra một hơi nặng nề, đôi mắt ngấn nước nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt hoảng hốt chưa thể bình tĩnh lại.

“Sao vẫn chưa đến thế.” Trong giọng nói run rẩy tràn đầy nỗi bất an.

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm bất kể thế nào cũng không dám đi ra ngoài, nàng suy ngẫm một lúc, quyết định đi ra sau lưng tượng Phật trong điện.

Không phải nàng nhát gan, nhưng ở nơi rừng hoang đất hoang này khiến nàng không tự chủ được mà nghĩ ngợi lung tung, mặc dù ở trong ngôi miếu hoang, nhưng ở phía sau tượng Phật có Phật tổ che chắn, nàng vẫn thấy yên tâm hơn.

Lâm Khinh Nhiễm cúi đầu, chậm rãi chỉnh lại dải lụa choàng quấn quanh cánh tay, trông thì có vẻ ung dung, nhưng thực ra nàng căng thẳng vô cùng, chăm chú lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.

Bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Lâm Khinh Nhiễm mừng rỡ, đôi mắt cũng sáng lên.

“Các ngươi có biết…”

“Ầm!”

Tấm ván cửa vốn đang lung lay chợt đập mạnh xuống đất, một người từ bên ngoài bị đá bay vào trong điện, va vào trên tượng Phật, sau đó ngã mạnh xuống đất, quá trình đó nhanh đến mức chỉ nhìn thấy được một tàn ảnh.

Lâm Khinh Nhiễm cắt ngang lời nói giống như bị người ta túm chặt cổ họng, ngay cả đôi chân đang bước ra ngoài cũng cứng đờ lại tại chỗ.

Người nằm trên đất co rúm người lại vì đau đớn, trong đại điện chỉ còn tiếng rên siết đầy đau khổ của gã.

Bên ngoài điện lại truyền đến tiếng bước chân thong dong không nhanh không chậm, âm thanh ấy rơi vào trong tai như đang tra tấn người bên trong điện.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chăm chú vào cửa, trong khoảnh khắc bụi đèn khói lửa khi người nọ sắp bước chân vào, nàng nhanh chóng lùi về sau lưng tượng Phật vẫn còn đang lung lay, khóe mắt thấp thoáng nhìn thấy một mảnh y bào bị gió thổi bay, một đôi giày ủng màu đen và thanh kiếm phong sắc bén.

Lâm Khinh Nhiễm tựa lưng vào trên tượng Phật, hoang mang siết chặt lòng bàn tay lại, ánh mắt sợ hãi thoáng run rẩy, quần áo đã thấm ướt mồ hôi từ lúc nào.

“Ngươi tưởng ngươi có thể chạy thoát được sao.”

Giọng nói lạnh lùng thanh thoát không hề trầm bổng, như thể nước mưa rơi vào người, lạnh lẽo bao trùm lấy da thịt, rồi lại chầm chậm nhỏ xuống đất.

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm rùng mình ớn lạnh, bọn họ rốt cuộc là ai?

Gã nam nhân ngã dưới đất chống đỡ cơ thể bị thương nặng từ từ đứng dậy, gã phun ra một ngụm máu tươi, trông như một con thú đang mắc bẫy nhìn về phía người trước mắt: “Ngươi giế t chết ta, nhưng ngươi có từng nghĩ đến hậu quả không?”

Lâm Khinh Nhiễm chỉ nghe thấy một tiếng cười hờ hững, song tiếng cười ấy lại khiến nàng lạnh đến rùng mình.

Dầu trong đèn không còn lại bao nhiêu, lúc này đã gần cạn, ánh sáng yếu ớt lay động phản chiếu mờ ảo hai bóng người trên tường.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy người nọ nhấc kiếm lên, cơn lạnh lẽo từ tay chân chạy vọt đến tận tim, cơ thể nàng không tự chủ được run rẩy dữ dội, hắn muốn giết người!

Tiếng lưỡi đao sắc bén xuyên qua da thịt khiến người ta kinh hoảng, trên mặt Lâm Khinh Nhiễm trắng bệch không chút màu máu, khi tiếng cơ thể rơi xuống đất nặng nề vang lên, trong không khí thoáng chốc đã tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta muốn nôn mửa.

Nàng vội che miệng lại, không dám để lộ ra một tiếng động nào, trong ánh mắt ngập tràn nước mắt vì sợ hãi, thấm ướt cả hàng mi đang run rẩy.

Lâm Khinh Nhiễm xuyên qua tầm mắt mơ hồ ẩm ướt nhìn chằm chằm vào bóng đen trên tường, người nọ vẫn đứng yên tại đó, mà người nằm dưới đất đã không còn động đậy nữa.

Gã chết rồi, một người đang sống sờ sờ lại chết ngay ở trước mắt nàng.

Tay chân nàng lạnh toát, nàng bất chợt nhớ đến chuyện xảy ra ở Hoa Dung Các vào buổi trưa hôm nay, người này liệu có phải là đám thổ phỉ mà quan sai đang muốn truy bắt hay không!

Đám người liều mạng cướp của giết người, Thanh Phong và Thu Chỉ vẫn còn đang ở bên ngoài, bọn họ có phải đã…

Lâm Khinh Nhiễm nhắm chặt đôi mắt bất lực và sợ hãi, nàng cố sức nuốt đi những tiếng nức nở nghẹn ngào vào trong lòng.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, từ đầu đến cuối Lâm Khinh Nhiễm vẫn không nghe thấy tiếng hắn rời đi, kéo dài càng lâu, nàng càng thấy sợ hãi. Nếu như để hắn phát hiện ra mình… giọt nước mắt nóng hổi chảy dọc xuống, nàng không dám nghĩ thêm nữa.

“Ra đây.”

Lâm Khinh Nhiễm giật mình mở mắt ra, hắn phát hiện ra nàng rồi!