Ban đêm, trên đồng cỏ có rất nhiều người ẩn núp và săn mồi. Từng thân ảnh màu đen xẹt qua trong bóng tối, nguy hiểm và kinh khủng.
- Đang đến gần, dự trù trong vòng năm giây nữa sẽ hoàn thành bao vây.
Trong tai nghe truyền đến thanh âm. Gương mặt Johnny hiện lên nụ cười hưng phấn. Tuy nói lần này đổ ra công sức không nhỏ, nhưng bất kể thế nào nó cũng sắp kết thúc, hơn nữa còn lấy được cái vật mà rất nhiều người năm đó xúm vào cướp đoạt.
Nghĩ đến thứ này, Johnny không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn. Người đàn ông tóc ngắn bên cạnh cũng lộ ra vẻ đắc ý. Xem ra nhiệm vụ lần này tương đối thoải mái.
Nhưng trong tai nghe của hai người lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- A...
- A...
Hai người thậm chí còn nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng kinh hô từ xa truyền đến.
Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, cho dù không cần thông qua tai nghe, bọn họ cũng có thể nghe được tiếng súng đoàng đoàng từ xa truyền đến. Nhưng tiếng súng này cũng không kéo dài quá lâu. Chỉ khoảng ba bốn giây sau, trong tai nghe truyền đến tiếng kêu thảm cuối cùng.
Tiếng kêu này rất quen tai, là thanh âm của vị quan chỉ huy tấn công lần này.
Sau một tiếng kêu thảm, hết thảy hơi thở đều biến mất, giống như không có gì phát sinh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, khiến các ngọn cỏ phát ra tiếng xào xạc.
Hai người nhìn về doanh trại yên tĩnh đến đáng sợ, sau đó quay sang nhìn nhau, nhưng sống lưng đã bắt đầu tê dại.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hai mươi mấy người một chút cũng không phản ứng? Là địch nhân sao?
Sắc mặt người đàn ông tóc ngắn bên cạnh tái xanh. Cây súng vốn đang cắm bên hông trái từ lúc nào đã rút xuống bàn tay, gương mặt tràn đầy kinh nghi nhìn doanh trại cách đó hai trăm thước.
- Peter...Peter...
Y hét vào trong tai nghe, nhưng bên kia không hề có tiếng đáp lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy, Tom?
Gương mặt Johnny trắng bệch, nhìn chằm chằm vào doanh trại mấy lần, nhưng phát hiện chẳng biết từ khi nào, hai bóng người bên đống lửa đã không còn.
- Mau, chuẩn bị rút lui.
Sau khi xác nhận hai mươi mấy cấp dưới đã trong mười mấy giây ngắn ngủi bị giết chết, lúc này không kịp phản ứng nhiều hơn, Tom liền nhỏ giọng nói, sau đó khom người, bắt đầu chậm rãi thối lui.
Nhưng trong ánh mắt của y đã bắt đầu toát ra vẻ sợ hãi. Y biết rất rõ thực lực của thuộc hạ mình và đó cũng là nguyên nhân y tự tin như vậy.
Nhưng bây giờ, y đang âm thầm hối hận vì sao lại tiếp nhận nhiệm vụ này. Lần này thật là bị Johnny hại chết mà, còn nói đối phương chỉ là thành viên một tổ chức đánh thuê. Hơn nữa còn mang theo gia quyến và một số hộ vệ mà thôi.
Nhưng họ có đến hai mươi bốn người, người nào cũng bước ra từ núi đao biển lửa, lại còn tiến hành đánh lén, nhưng chỉ trong mười mấy giây đã chết hết toàn quân. Bây giờ, y đối với việc mình có bình yên rút lui hay không thì cũng còn chưa nắm chắc.
Lúc này Johnny cũng không lên tiếng, cuống quýt rút khẩu súng từ bên hông của mình, sau đó học theo Tom, bắt đầu khẩn trương nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi lui về phía sau. Mặc dù y cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ y chỉ muốn rời đi mà thôi. Y hy vọng trong vòng hai trăm thước này đối phương sẽ không phát hiện được y, sau đó thuận lợi chạy trốn.
Trong lúc hai người mặt đầy khẩn trương từng bước lui về phía sau, liền phát hiện phía trước không có địch nhân đuổi đến, liền vội xoay người bỏ trốn, đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên sau lưng:
- Làm gì vậy? Đánh lén xong rồi bỏ đi như vậy sao?
Mặc dù giọng nói này rất dễ nghe, thậm chí còn ẩn chứa sự vui thích, nhưng qua tai của hai người, lại giống như tiếng sấm vang lên.
Sắc mặt hai người tái nhợt. Khi xoay người lại, liền nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang lặng lẽ đứng cách bọn họ không xa.
Mặc dù không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng hai người vẫn có thể cảm giác được đối phương đang cười, khiến da đầu cả hai như tê dại.
- A.
Đối mặt với áp lực khủng khiếp như vậy, Tom không nhịn được liền kêu lên một tiếng, giương súng bắn vào cô gái trước mắt.
Nhưng ngón tay của y vừa mới dùng sức, chỉ cảm thấy hoa mắt, một luồng sức mạnh thật lớn đập vào ngực, sau đó cả người tối sầm, ngã bay ra ngoài.
Đột nhiên nhìn thấy cô gái tóc vàng thế vào vị trí của Tom, tay Johnny không nhịn được phát run. Y có thể nghe được thanh âm Tom rơi xuống đất sau lưng, dường như hơi xa.
Cô gái tóc vàng trước mắt có lai lịch như thế nào? Tại sao có thể đánh bay một người nặng 180 pounds một cách nhẹ nhàng như vậy?
Trong đầu của y chỉ còn lại suy nghĩ này. Cô gái tóc vàng này rõ ràng là cô gái đi cùng với John hôm đó, nhìn qua rất yếu đuối, thậm chí làn da còn hơi nhợt nhạt giống như không khỏe, nhưng sao có thể...
Lúc này, Johnny chỉ cảm thấy bên người có tiếng gió vang lên. Sau đó lại xuất hiện thêm hai bóng người khiến người ta hít thở không thông.
Trong lúc y đang bị sát khí kinh khủng này bao phủ, cả người nhũn ra như muốn ngã xuống đất, đột nhiên hai bóng người cao lớn chậm rãi rút xuống, chỉ còn hai lão già lùn thấp.
Khi đầu óc của y hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên cảm thấy cổ mình căng ra, giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, cả người bay lên trời.
Mặc dù y không thể thở được, thậm chí còn có khả năng bị đối phương bóp gãy xương cổ, nhưng y vẫn cảm nhận được bên tai truyền đến tiếng gió.
Lúc này, trong đầu y lại xuất hiện một ý niệm khác. Tại sao lại chạy nhanh được như vậy?
Khi suy nghĩ này còn chưa kịp mất đi, y liền cảm giác cổ mình như được thả lỏng, sau đó té mạnh xuống đất. Trước mặt y đang có một đôi chân. Vất vả ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ chủ nhân của đôi chân này, ánh sáng bỗng nhiên sáng lên, sau đó chiếu vào mặt y.
Sau đó nghe được đối phương kêu lên một tiếng “A”.
- Johnny.
Giọng nói này chỉ thoáng dừng lại một chút, sau đó gọi thẳng ra tên của y. Hơn nữa còn rất quen thuộc, mang theo chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.
- John?
Johnny hít sâu hai hơi, cố gắng bò dậy, sau đó nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Giang Khương mỉm cười nhìn người đàn ông đang kinh hoảng trước mặt mình, thậm chí còn đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo của đối phương, cười nói:
- Johnny, anh có biết là tôi rất nhớ anh hay không?
Nghe giọng nói này, cảm nhận được sự vui mừng trong đó, nhưng Johnny một chút cũng không cảm thấy vui, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
- John, mấy năm qua cậu đi đâu vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết?
- Chết? Đúng vậy, vốn đã chết hết.
Giang Khương cảm thán lắc đầu, cười nói:
- Nhưng cuối cùng cũng vẫn không chết được. Xem ra đã để anh thất vọng rồi.
- Nhưng, Johnny, thật ra anh có đợi tôi hay không cũng chẳng sao. Tôi cũng không trách anh.
- Anh xem như người chủ quản tiền bạc của chúng tôi. Anh nên biết, mỗi một tháng sẽ chuyển một khoản tiền cho người thân của anh em trong đội.
Nghe Giang Khương nói, thân hình Johnny bắt đầu run lên.
Y hoảng sợ nhìn chàng thanh niên trước mặt. Lần này y mang người đến muốn tiêu diệt đối phương, ngoại trừ lấy được vật kia, điều còn lại chính là giải quyết hậu hoạn. Y biết rất rõ tác phong của Cô Lang, biết được chàng thanh niên trước mặt không chết, cả đời này của y chỉ sợ sẽ ngủ không yên.