Binh Vương Thần Bí

Chương 1190: Nhìn cái gì?



- John, đừng giết tôi. Tôi...tôi sẽ trả tiền lại cho cậu. 

 Nhìn ánh mắt lạnh lùng xung quanh, còn có cô gái nắm cổ mình bay hơn hai trăm thước và hai lão đầu ốm nhom ốm nhách, trong lòng Johnny run lên. 

 Rõ ràng, hai mươi mấy thuộc hạ của Tom là do cô gái tóc vàng và hai lão giả này giết chết. Đối mặt với lực lượng còn kinh khủng hơn so với Cô Lang năm đó, y một chút cũng không muốn trêu chọc đối phương. 

 Giang Khương khẽ cười, nói: 

 - Johnny, đừng ngây thơ như vậy. Chẳng lẽ anh lăn lộn bên ngoài lâu như thế, ngay cả quy củ này cũng không hiểu sao? 

 - John. 

 Johnny có chút lắc đầu tuyệt vọng, nhìn Giang Khương, nói: 

 - Nếu như cậu không đồng ý bỏ qua cho tôi, cậu tuyệt đối không lấy được một phân tiền nào từ tôi. 

 - Yên tâm đi, anh sẽ sớm giao tiền cho tôi thôi. Nhưng tôi đề nghị anh nên chủ động một chút. 

 Nói đến đây, Giang Khương cau mày, nói: 

 - Như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt. 

 - John, cậu đừng ép tôi. 

 Nhìn gương mặt thản nhiên của Giang Khương, trong lòng Johnny chợt trầm xuống. Y biết rõ sự giễu cợt trong mắt đối phương là gì. Xem ra, yêu cầu của y chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn. 

 Giang Khương khẽ cười, không nói lời nào. Đối với Thiên Y Viện mà nói, một ly Hoặc Tâm Trà là có thể khiến người ta nói ra bí mật trong lòng. Ngay cả những người tâm trí kiên định nhất cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của thiên phú Mê hoặc. 

 Cho dù không cần Hoặc Tâm Trà, có Draco và Portugo ở đây, sử dụng một ít bí pháp của bộ lạc Vu sư, muốn khai thác một số điều cần biết cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. 

 Johnny nhìn cô gái tóc vàng bên cạnh, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt đối phương rất kỳ lạ. Còn hai lão già kia nữa, ánh mắt màu xanh, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng. 

 Trong lúc y còn đang muốn tranh thủ bảo toàn mạng sống, Giang Khương đã không còn kiên nhẫn, nhìn sang Diêu Nhất Minh, nói: 

 - Để tự anh ta nói ra đi. 

 - Vâng, Trưởng ban. 

 Diêu Nhất Minh cung kính đáp. 

 Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, gương mặt Johnny hiện lên sự kinh ngạc. Y thật sự không hiểu tại sao John lại giao y cho người khác. 

 Nhưng rất nhanh y liền biết được nguyên nhân tại sao. 

 Trước mặt đám cao thủ, một người tay trói gà không chặt như y, cho dù muốn cắn lưỡi tự vận, ít nhất sẽ không để lại cho Giang Khương bất kỳ cơ hội nào, nhưng phát hiện mình còn chưa kịp thực hiện, cằm liền bị người ta bóp chặt, sau đó đổ vào một thứ chất lỏng nhàn nhạt. 

 - Thuốc nói thật? 

 Trong đầu Johnny lóe lên suy nghĩ này, bắt đầu ra sức giãy dụa. Y biết rất rõ thuốc nói thật sẽ tạo thành hậu quả gì đối với não của mình. Sau khi dùng xong, không chết thì cũng ngu. 

 Nhưng cằm của y bị đối phương nắm chặt, chẳng khác nào gọng sắt, mặc cho y giãy dụa như thế nào cũng không có tác dụng. 

 Ực! Sau khi đổ thứ chất lỏng trong ly vào miệng, ý thức của Johnny bắt đầu trở nên mơ hồ. 

 - Chó má... 

 Chỉ kịp mắng một câu không cam lòng xong, Johnny trực tiếp hôn mê. 

 Gió lạnh thổi qua mặt, cảm giác lành lạnh khiến cho Johnny cảm thấy run rẩy. Ánh mặt trời chói mắt không hề mang lại chút cảm giác ấm áp nào cho y cả. Y rụt cổ lại, sau đó dùng sức mở mắt ra, ánh mắt có chút mê mang, mơ hồ nhìn chung quanh. 

 Tại sao thế giới này lại đảo ngược? 

 Rất nhanh y liền nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ lại sau khi mình bị cho uống một ly thuốc nói thật, có người đã hỏi mình nhiều vấn đề. Sau đó y một chút kháng cự cũng không có mà nói hết. 

 Nhớ đến điều này, trong lòng Johnny liền cảm thấy ảo nảo nhưng rồi cũng cảm thấy mừng. Y không có chết, thậm chí ý thức cũng vẫn còn rõ ràng. Chẳng lẽ tên John đáng chết đó không cho y uống thuốc nói thật sao? 

 Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến y rất nhanh tỉnh hồn lại. 

 - Bây giờ mình đang ở đâu vậy? 

 Cố gắng quay đầu nhìn chung quanh, lúc này Johnny mới phát hiện không phải là thế giới bị đảo ngược mà là y nằm vắt vẻo trên một nhánh cây. 

 - Tên John đáng chết kia? 

 Johnny cố gắng giãy dụa, nhưng phát hiện bản thân một chút khí lực cũng không có. 

 - Chuyện gì xảy ra vậy? 

 Johnny thở hổn hển, phát hiện chóp mũi có mùi máu tanh truyền đến, theo bản năng quay sang nhìn theo hướng có mùi máu tanh, chỉ thấy dưới cây đại thụ có một đống máu tươi. 

 Johnny nhìn đống máu tươi, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, còn có cổ tay ướt nhẹp, rốt cuộc cũng ý thức được điều gì. Gương mặt đang tái nhợt lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, bắt đầu hô to. 

 - Cứu mạng, cứu mạng. 

 Giọng nói yếu ớt không truyền đi được bao xa, bị gió thổi tan. Bốn phía yên tĩnh, một chút phản ứng cũng không có. 

 Johnny hoảng sợ nhìn đống máu càng lúc càng nhiều, không cam lòng hô to lần nữa. 

 - Cứu mạng, cứu mạng. 

 Phí sức hô to mấy lần, thanh âm của Johnny càng lúc càng yếu, sau đó thở hổn hển ngừng lại. 

 Nhìn bụi cỏ xung quanh, Johnny có chút tuyệt vọng. Nhưng y đột nhiên nghe được có tiếng xoàn xoạt trong bụi cỏ truyền đến. 

 Nghe được thanh âm này, tinh thần Johnny run lên, sau đó bắt đầu kêu lên. 

 Nhưng vừa mới kêu được hai tiếng, liền nhìn thấy vật từ trong bụi cỏ phóng ra. 

 Nhìn thấy vật này, sắc mặt Johnny biến đổi, hoàn toàn tuyệt vọng. 

 Giang Khương ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn Phan Hiểu Hiểu lái xe, như một làn khói phóng về phía trước, không khỏi thở dài. Cũng may đây đang là đồng cỏ. Nếu không, tuyệt không dám để cô lái xe. 

 Tích tích. Lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay vang lên. 

 Giọng của Diêu Nhất Minh truyền đến: 

 - Ban Ngoại giao đã gọi điện xác nhận, tài khoản và mật mã đều chính xác. Bên trong tài khoản ở ngân hàng có sáu trăm vạn Euro, ngoài ra còn có khá nhiều cổ phiếu giá trị một ngàn một trăm vạn Euro. 

 - Một ngàn bảy trăm vạn Euro. 

 Giang Khương hài lòng gật đầu. Đúng là không ít hơn so với lúc trước. 

 - Bây giờ sáu trăm vạn Euro đã được người của ban Ngoại giao chuyển về tài khoản của chúng ta. Bọn họ hỏi còn cổ phiếu thì như thế nào? 

 Diêu Nhất Minh cẩn thận hỏi. 

 Giang Khương trầm ngâm một chút. Hắn không quá quen thuộc về thứ này, nhưng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi nói: 

 - Cứ chuyển sang cho phòng tài vụ, nói bọn họ thay mặt quyết định. 

 - Vâng. 

 - Xử lý Johnny như thế nào rồi? 

 Bây giờ tiền đã lấy lại được, hơn nữa cũng đã bắt được Johnny, Giang Khương tương đối hài lòng. 

 - Dựa theo quy củ của lính đánh thuê, đã lấy máu. Nhưng tôi nhớ không lầm là khu vực bên cạnh là địa bàn của báo đốm. Từ trước đến giờ báo đốm hay có thói quen đặt con mồi trên cây. 

 Nghe Diêu Nhất Minh nói, Giang Khương ừm một tiếng rồi cúp điện thoại. 

 Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại. Tâm nguyện lớn nhất mấy năm qua đã hoàn thành. Hắn đã lấy lại được tiền mồ hôi nước mắt của anh em, đồng thời xử lý cái tên bội tín. Bây giờ xem như đã yên tâm rồi. 

 Sáu trăm vạn Euro, có thể bù vào chỗ thiếu hụt của quỹ. Cộng thêm còn có hơn một trăm vạn cổ phiếu, tin rằng có phòng Tài vụ quản, hàng năm kiếm được một hai triệu tiền lãi là sẽ có. 

 Nhưng sau này hắn vẫn phải tiếp tục cố gắng, một là sẽ cung cấp nhiều tiền hơn cho quỹ, đảm bảo phúc lợi cho thân nhân các anh em, ngoài ra còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. 

 - Ba, mau nhìn đi, sư tử, sư tử, nhiều sư tử lắm. Bọn chúng đang bắt linh dương kìa. 

 - Ba, nhìn mau, con voi, con voi, còn có hai con nhỏ nữa, đáng yêu quá. 

 - Ba, tại sao không có ngựa chiến? Có phải tụi nó đã đi rồi không? 

 - Đúng rồi, cọp nữa? Tại sao không có cọp? Không phải ba nói là có thể nhìn thấy cọp sao? 

 Bị giọng nói của Tiểu Bảo oanh tạc cả một buổi sáng, đoàn xe rốt cuộc cũng đã đến được mục tiêu. 

 - Cọp đâu? Đã chuẩn bị xong chưa? 

 Giang Khương thấp giọng hỏi Diêu Nhất Minh. 

 - Đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi có thể bảo người thả bọn chúng ra ngoài. Ngoài ra, chúng ta còn chuẩn bị mấy con thỏ nữa. 

 Diêu Nhất Minh liếc nhìn Tiểu Bảo đang được Tuyên Tử Nguyệt dùng khăn lông lau mặt, đáp. 

 Giang Khương hài lòng gật đầu, nói: 

 - Được, thả cọp ra đi. 

 - Vâng, trưởng ban. 

 Nghe Giang Khương nói, Diêu Nhất Minh vội vàng cầm điện thoại vệ tinh bước sang một bên. 


 Thảo nguyên này từ lúc nào có loại này chứ? Hai người nhìn Giang Khương, không khỏi nói thầm: 

 - Sứ giả đại nhân rốt cuộc đang chơi gì vậy? Có muốn lừa con nít cũng đừng nên lừa như vậy chứ? 

 Thấy hai Đại vu sư đang mở to mắt nhìn mình, Giang Khương không khỏi thẹn quá hóa giận: 

 - Nhìn cái gì? Mau chuẩn bị ngựa chiến đi. Tiếp theo đến phiên hai người rồi.