Nhìn bờ sông tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt cùng với đội ngũ đang cẩn thận đi dọc bờ sông, Giang Khương nhịn không được thở dài thật sâu.
Nói thật, hắn không thích nơi này. Mặc dù thế giới này rộng lớn, thậm chí rêu trên thạch động còn tản ra ánh sáng, khiến cho người ta nhìn thấy chẳng khác nào sao trên trời.
Nhưng thần lực của hắn mạnh hơn người bình thường, khiến cho hắn lúc nào cũng cảm giác được trên đỉnh thạch động không phải là bầu trời, chẳng qua chỉ là một dải ngân hà dối trá, không cách nào khiến cho hắn thư giãn được tinh thần.
Giang Khương thích biển khơi màu xanh lục, bầu trời màu xanh thẳm. Những thứ đó đều rộng lớn bao la, khiến cho con người không cảm thấy bị câu thúc.
Nếu không phải bắt buộc, hắn nguyện ý không vào đây.
Sau khi vào được mấy ngày, hắn đã nhìn thấy chỗ đáng sợ của thế giới phong động Long Sơn. Các thành viên đi theo đều là tinh anh trong tinh anh của Thiên Y Viện. Hơn một nửa là cao thủ Thiên giai, kém nhất cũng là Địa giai đỉnh phong.
Đội ngũ có các thành viên như vậy, đứng trong thế giới loài người có thể nói là đỉnh của đỉnh, nhưng trong thế giới phong động Long Sơn vẫn chịu thiệt không ít.
Mà đây chỉ là mới bước vào thế giới phong động Long Sơn, còn chưa chân chính tiếp xúc với trung tâm của thế giới. Tiếp theo sẽ gặp phải nguy hiểm gì, Giang Khương thậm chí không thể dự đoán được.
Nhìn Lý Nguyên Bân đang đi trong đội ngũ, ánh mắt Giang Khương ngưng trọng. Thời gian qua, Lý Nguyên Bân tương đối an phận, ít nhất không có nghe qua thanh âm gọi ma thú nào.
Điều này có chút không bình thường.
Nghĩ đến đây, chân mày Giang Khương lại cau chặt. Bởi vì hắn có thể cảm giác, tâm trạng của Lý Nguyên Bân dường như không tệ.
Đối với Giang Khương mà nói, đây không phải là tin tức tốt.
Liên tưởng đến bóng người cao thủ ngoại viện phát hiện cách đây không lâu, Giang Khương âm thầm thở dài, trong lòng lại càng khẳng định tâm trạng của Lý Nguyên Bân không tệ có liên quan đến điều này.
- Chẳng lẽ Lý Nguyên Bân thật sự có liên quan đến thần duệ bên trong thế giới phong động Long Sơn này? Vậy lý do ông ta giật dây nội viện tiến vào đây là gì?
- Hoàng Văn Minh đi bên trái, đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất. Chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ độc vật nào xuất hiện. Chúng tôi đã tiêm cho anh ấy Khư Độc Châm, chẳng qua chỉ có thể ức chế được độc tố lan tràn, nhưng không mang lại hiệu quả quá tốt.
Quần áo mà mọi người đang mặc, đặc biệt là giày ống dưới chân đều là đồ do ban Hậu cần đặc biệt tạo ra. Kim đao thông thường không cách nào đâm thủng. Nếu loại độc trùng kia có thể đâm xuyên qua, vậy thì...
- Kiểm tra toàn thân, tra rõ nguyên nhân.
Hoàng Văn Hiên âm trầm ra lệnh, mấy vị y sư dè dặt đeo bao tay hai lớp, bắt đầu cởi quần áo của vị đội viên này ra.
Tất cả mọi người đều rất cẩn thận. Nguyên nhân trúng độc không rõ, nhưng có thể xác định rõ ràng là độc vật đang nằm bên trong. Độc vật bình thường tuyệt đối không cách nào đâm thủng quần áo bảo vệ trên người mọi người được.
Khả năng lớn nhất chính là độc trùng nào đó có thể bay được thông qua khe hở mặt nạ chui vào bên trong quần áo, hoặc trực tiếp đâm vào mặt, dẫn đến vị đội viên trúng độc.
Nếu không phải trực tiếp đâm thẳng vào quần áo, độc trùng này nhất định vẫn còn nằm ở bên trong quần áo của vị đội viên.
Tất cả mọi người đều tản ra bốn phía, tiến hành phòng bị, gương mặt hiện lên thần sắc bi thương và khẩn trương. Mấy ngày nay, mặc dù không có lúc nào là không có người bị thương, nhưng chưa bao giờ mất đi một người nào.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã mất đi một người bạn, một đồng đội, hơn nữa còn trong tình huống không kịp đề phòng. Không ai là không bi thương và nhiều hơn là khẩn trương.
Mọi người đều nín thở, nhìn mấy y sư nội viện cởi quần áo của vị đội viên đã chết ra, kiểm tra từng lớp một nhưng không phát hiện được gì.
Đối mặt với kết quả này, sắc mặt mọi người phiền muộn đi hai phần.
- Kiểm tra vị trí độc trong cơ thể.
Hoàng Văn Hiên ra lệnh, mấy vị y sư nội viện nhanh chóng kiểm tra cẩn thận toàn thân vị đội viên này. Cuối cùng, y sư Lý khẽ hô một tiếng:
- Ở đây.
Mọi người theo hướng y sư Lý nhìn sang, chỉ thấy ngón út chân trái của vị đội viên có một dấu chấm màu đỏ. Xung quanh dấm chấm có mấy sợi dây máu rất nhỏ lan tràn bốn phía, thẳng đến đầu gối, sau đó kéo dài đến bắp chân rồi tiếp tục lên trên.
Hoàng Văn Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó bỏ độc trùng vĩ châm vào trong một ống nghiệm một vị y sư bên cạnh đưa tới, sắc mặt khó coi nhìn Giang Khương:
- Trước đây chưa từng nhìn thấy vĩ châm nào như vậy. Cho nên không cách nào phán đoán là độc trùng gì.
- Nhưng có thể đâm thủng giày ống của chúng ta, hơn nữa còn giết người trong nháy mắt, độc trùng này đang mang đến uy hiếp cực lớn cho chúng ta.
- Vô Sí Phong, hình dáng giống như ong vò vẽ, nhưng cơ thể không cánh, đi lại hết sức nhanh nhẹn. Độc châm sắc bén vô cùng. Đâm một cái là gãy lìa, nhưng không chết. Ba ngày sau dài ra độc châm mới. Độc tính mạnh vô cùng, người bị đâm trúng không cứu được.
Giang Khương không xác định đoạn trí nhớ này là của ai, nhưng hắn dám xác định Vô Sí Phong này là độc vật cực kỳ độc, đã sớm tuyệt chủng ít nhất ngàn năm, không nghĩ đến bên trong thế giới này lại có.
- Đội ngũ tiên phong nhất định phải dùng cây dò đường, đập vào bụi cỏ xung quanh. Bên trong rất có khả năng tồn tại độc vật.
Giang Khương nhìn vị đội viên đang nằm dưới đất, đưa tay bứt một nắm tóc trên đầu của người đó, thả vào trong một cái túi dán kín, chậm rãi đứng thẳng, dẫn đầu mọi người cúi chào thật sâu, sau đó nói:
- Chôn tại chỗ, sau đó tiếp tục đi tiếp.
Lý Nguyên Bân bên cạnh cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn vào mắt Giang Khương, lộ ra vẻ kinh nghi.
Ông chưa từng nhìn thấy độc trùng này trước đây. Dù sao thế giới phong động Long Sơn quá rộng, các loại sinh vật hỗn tạp. Chưa từng thấy qua cũng là chuyện bình thường. Nếu thật sự gặp qua, chỉ sợ bây giờ ông đã không còn đứng đây. Dù sao người trúng độc trùng này cũng không cứu được. Khi nhìn thấy cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng ông nhìn biểu hiện của Giang Khương, dường như Giang Khương đã biết đây là loại độc trùng nào.
- Điều này sao có thể?
- Chẳng lẽ là Văn Ba?
Lý Nguyên Bân lại cau mày, nhưng lập tức khẽ lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ đó.
Suy nghĩ một lúc, Lý Nguyên Bân thật sự không tìm ra được lời giải thích thích hợp, chỉ có thể chậm rãi thở ra một hơi, nhìn cây đại thụ bên cạnh bờ sông, đột nhiên bình thường trở lại.
- Đã sắp đến rồi. Bất kể tiểu tử này có bản lĩnh như thế nào, đến đó rồi thì không cần lo lắng nữa.