Mấy vị y sư mặt đầy kích động đứng bên cạnh Giang Khương, hưng phấn nói.
- Dĩ nhiên, nhất định rồi.
Giang Khương bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đang có ngàn vạn con dê lao nhanh. Thế giới phong động Long Sơn dễ khai thác như vậy sao? Nơi này ngoại trừ ma thú ra còn có một nhóm thần duệ khó giải quyết, cũng không đơn giản như mọi người nhìn thấy trước mặt.
Trong lúc Giang Khương cho là đám thần duệ chắc đang yên phận, kết quả người ta đúng là không hiểu chuyện.
- Cảnh giới!
Chỉ nghe đội tiên phong đằng trước đột nhiên ném cây dò đường, cầm trường đao trong tay quát lớn.
Nghe tiếng quát của đội tiên phong, giống như có người muốn tấn công bọn họ, trong lòng Giang Khương cảm thấy căng thẳng, chỉ sợ có chuyện lớn. Các cao thủ ngoại viện đều là từ núi đao biển lửa bước ra, cho dù có người muốn bạo hoa cúc bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc quát lớn như vậy.
Những người đi sau nghe tiếng quát của đội tiên phong, có thể từ tiếng quát đó mà nhận ra tâm trạng kinh hoảng của đội ngũ tiên phong.
Khi tất cả mọi người nắm chặt trường đao trong tay, khi chiếu đèn về phía trước, tất cả đều hít một hơi khí lạnh.
Chân mày cau lại, Giang Khương nhìn sang Eve, chỉ thấy Eve hiểu ý khẽ gật đầu, lúc này mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhìn Giang Khương chậm rãi bước đi, các thành viên ngoại viện đang canh gác vội tranh thủ tránh đường.
Khi thấy hai người đối diện, ánh mắt Giang Khương cũng không nhịn được mà nheo lại, rốt cuộc xác định được tại sao thuộc hạ của hắn lại kêu lên hai tiếng yêu quái.
Một người đầu sư, một người đầu báo. Mặc dù hình dáng tương tự con người, nhưng Giang Khương cho rằng gọi bọn họ là yêu quái vẫn đáng tin hơn.
- Thần duệ?
Cẩn thận quan sát hai người hình người mặt thú đằng trước, xác nhận bất luận là đặt hai người này vào mấy trăm năm trước hoặc là bây giờ, cũng thuộc về phạm trù yêu quái.
Giang Khương đưa tay gãi đằng sau ót. Hắn thật sự không nghĩ đến đối phương lại nhanh chóng lộ diện đến như vậy, nhưng cũng may, bọn họ cũng không muốn trực tiếp tấn công mình.
Trong lúc Giang Khương đang gãi đầu suy nghĩ làm sao nói chuyện với đối phương, quái nhân mặt sư nhếch mép, giống như đang cười, đột nhiên nhìn về phía sau Giang Khương, dùng giọng nói cổ quái lên tiếng:
- Lão đầu kia.
- Lão đầu kia?
Nghe thanh âm cổ quái như vậy nhưng nói tiếng Hoa lại rất chuẩn, mọi người đều sửng sốt:
- Yêu quái biết nói tiếng người? Ông ta gọi lão đầu kia là gọi ai vậy? Chẳng lẽ ông ta biết người trong chúng ta?
Trong lúc mọi người đang kinh nghi, quái nhân mặt sư liền trách móc, thấp giọng cười nói:
- Rốt cuộc ngươi cũng đã trở lại? Đã nhiều năm như thế, ta tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ?
Nghe quái nhân mặt sư nói, mọi người lại sửng sốt lần nữa, sau đó hồi phục lại tinh thần, kinh hãi nhìn Lý Nguyên Bân bên cạnh. Lúc này không cần suy nghĩ nữa, mọi người cũng biết được người đã từng tiến vào nơi này là Lý Nguyên Bân.
Nơi này chỉ có Lý Nguyên Bân biết bên trong thế giới phong động Long Sơn có yêu quái, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói qua. Hơn nữa xem ra là còn một phe.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều theo bản năng tránh xa Lý Nguyên Bân, thậm chí đao trong tay còn hướng về phía ông ta, đề phòng mấy phần.
Đối với phản ứng của những người bên cạnh, Lý Nguyên Bân không thèm để ý, gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, chậm rãi bước về phía trước, nhìn quái nhân đầu sư, nói:
- Sư Mông, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp. Thoáng cái đã hơn hai mươi năm.
Con ngươi màu vàng của Sư Mông thoáng qua lãnh ý, rống lên một tiếng, sau đó nói với Lý Nguyên Bân:
- Ta cũng phụng mệnh ở nơi này chờ ngươi nhiều năm. Vốn cho rằng nếu một năm nữa ngươi không đến, ta cũng không cần đợi thêm nữa. Nhưng không nghĩ đến ngươi đã trở lại.
Sư Mông quan sát trên dưới Lý Nguyên Bân, sau đó cười lạnh:
- Ta nghĩ thần lực trên người ngươi đã phát tác. Nếu ngươi không trở lại, ngươi sẽ trở thành nửa người nửa thần.
- Một khi trở thành nửa người nửa thần, ngươi không thể sống trong Nhân tộc được nữa. Cho nên ngươi mới không thể không trở lại, có phải hay không? Hahah....