Binh Vương Thần Bí

Chương 1281: Đúng vậy



Lý Nguyên Bân nhìn chằm chằm tên thú nhân đầu sư đang đắc ý cười trước mặt, còn có Hồ Mục bên cạnh, gương mặt vẫn bình thản, dường như không có bất kỳ vui giận. 

 - Hơn hai mươi năm qua, ta đã làm rất nhiều chuyện, cũng tạo được rất nhiều cơ sở cho các người. Ta nghĩ, nếu cần, hành động của các người tùy thời có thể triển khai. 

 Nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Lý Nguyên Bân, Sư Khung và Hồ Mục nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt. 

 Tên Nhân tộc trước mắt đang nằm trong tay bọn họ, cũng không uổng năm đó bọn họ hao phí thần lực, yêu hóa tên Nhân tộc này. 

 Một Nhân tộc bị bán yêu hóa, trừ phi hắn thật không muốn sống, còn lại thì không còn cách nào. 

 Mặc dù ông ta cố biểu hiện bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong đó là sự không cam lòng, còn có tham vọng vô cùng vô tận, đủ để ông ta xuất toàn lực đứng về phía Yêu tộc. 

 Bởi vì chỉ có Yêu tộc thắng lợi, ông ta mới thỏa mãn cái tham vọng vô cùng vô tận kia. 

 Ông ta đã không cách nào quay đầu lại được. 

 Đối với ý cười trong mắt Sư Khung và Hồ Mục, Lý Nguyên Bân vẫn làm như không thấy, tự nhiên ngồi xuống một bên, đưa tay bưng tách trà người hầu đưa tới, nhẹ nhàng thổi những mảnh bã trà trên mặt nước, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, gương mặt hoàn toàn lãnh đạm. 

 - Giang Khương đã chạy thoát rồi. Bây giờ phải nhanh chóng bắt hắn trở lại. Ngoài ra, Thiên Y Viện thân là người trấn thủ, cũng sẽ không dễ dàng buông tha. 

 - Bọn họ nhất định sẽ có phản ứng. 

 Đặt tách trà sang một bên, Lý Nguyên Bân quay sang nhìn Sư Khung và Hồ Mục, thản nhiên nói: 

 - Tốc độ phải nhanh hơn một chút. Nếu không, để cho đám người trấn thủ phản ứng kịp, ta không đảm bảo những cơ sở mà ta đã gầy dựng có thể bị bọn họ phá hủy hay không. 

 - Dĩ nhiên rồi. 

 Sư Khung ngồi thẳng người, nhìn Lý Nguyên Bân ngồi bên dưới, biểu hiện rốt cuộc nghiêm túc lại, nói: 

 - Người của chúng ta đã ra ngoài. Hắn trốn không thoát đâu. Những thứ mà ngươi muốn, chúng ta đã làm ra cam kết, cũng nhất định sẽ làm được. 

 - Được. 

 Nhìn biểu hiện của Sư Khung, Lý Nguyên Bân chậm rãi hít một hơi, biểu hiện vốn lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên chút mệt mỏi và khổ sở, thân hình đang dựng thẳng cũng bắt đầu còng xuống, dựa lưng vào ghế, sau đó nhắm mắt lại. 

 Bên trong đại điện hoàn toàn im lặng. 

 - Ông ta thật đáng thương. 

 Không biết qua bao lâu, giọng nói của Sư Khung rốt cuộc vang lên. Chẳng qua trong lời nói không còn sự giễu cợt. 

 Ánh mắt Hồ Mục mang theo sự thương hại, nhìn Lý Nguyên Bân ngủ say, chậm rãi gật đầu: 

 - Đúng vậy, thật đáng thương. Chỉ sợ mấy chục năm qua, ông ta chưa từng có một giấc ngủ ngon. 

 - Muốn có được một số thứ, tổng phải bỏ ra một ít. Bất kể là ai cũng đều phải như vậy. 

 Sư Khung nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đứng dậy, chắp tay bước xuống ngai vàng, đi đến chỗ Lý Nguyên Bân, nhẹ nhàng đưa tay phải ra. 

 Tay phải Sư Khung đưa ra, Lý Nguyên Bân đang ngủ say trên ghế dần dần được nâng lên, sau đó được Sư Khung nâng ra khỏi đại điện. 

 - Dĩ nhiên, chúng ta cũng vậy mà. 

 Hồ Mục đi theo đằng sau nhẹ thở dài, ánh mắt lóe lên chút mê mang, nhưng sau đó lại kiên định trở lại, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước ra ngoài đại điện. 

 Giang Khương lẳng lặng mai phục trong bụi cỏ, tầm mắt phóng ra ngoài trăm trượng. 

 Một đám thú nhân không nhanh không chậm đang cách hắn hai thước đi đến. Trong đó có một con ma thú thậm chí còn cách Giang Khương chưa đến một thước, nhưng không hề phát hiện ở bụi cỏ bên cạnh đang có một luồng ánh sáng vặn vẹo tồn tại. 

 Đợi đám thú nhân này rời đi, Giang Khương từ trong bụi cỏ đứng lên. Dưới ánh sáng mơ hồ đó, đám thú nhân cách hai ba chục thước hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của hắn. 

 Ngẩng đầu nhìn vào sâu trong bóng tối, Giang Khương không hề có ý định tiết kiệm năng lượng, đặc biệt dưới trạng thái Không Minh, tiêu hao năng lượng được giảm xuống, cũng không cần tiết kiệm. 

 Thiên phú Ngưng trệ không gian xuất hiện. 

 Trong tình huống không ai chú ý, một bóng người vặn vẹo lặng lẽ bay về phía trước. 

 Không bao lâu sau, bóng người này cấp tốc quay về chỗ cũ. 

 Eve đang cẩn thận ngồi trong bụi cỏ, quan sát tình huống chung quanh, chờ Giang Khương trở về. 

 Đột nhiên, Eve cau mày, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trong bóng tối dường như có cái bóng nhàn nhạt chợt lóe lên. 

 Trong lúc cô đưa tay cầm chặt con dao găm, chỉ thấy bóng người kia trở nên rõ ràng, giống như lăng không xuất hiện. 

 - A.. 

 Nhìn Giang Khương xuất hiện quỷ dị như vậy, Eve cũng nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Với cảm giác nhạy cảm của cô, thế nhưng lại không nhận ra Giang Khương xuất hiện. Điều này thật đáng sợ. 

 Giang Khương dường như cảm nhận được Eve đang kinh hãi, liền cười một tiếng, sau đó bước đến. 

 - Như thế nào? 

 Hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ức chế sự tò mò trong lòng, Eve trầm giọng hỏi. 

 - Khó đấy. 

 Giang Khương nhẹ lắc đầu, nói: 

 - Đội ngũ tuần tra quá dày, chúng ta không cách nào yên lặng đi qua. 

 Eve cau mày, nhẹ cắn môi, vẻ mặt đầy khó xử: 

 - Vậy phải làm sao bây giờ? 

 - Cũng không còn cách nào, chỉ có thể trở về. 

 Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu một cái. 

 - Trở về? 

 Eve sửng sốt, nghi ngờ hỏi. 

 - Ừm, trở về. 

 Căn cứ phong động Long Sơn, mấy canh giờ trước không có bóng người, bây giờ đang có một đội ngũ mấy trăm người đang tập trung trên mảnh sân nhỏ trước cửa động. 

 Hoàng Văn Hiên đứng đằng trước nhất, nhìn cửa hang đen thui, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhanh chóng trấn định lại. 

 Quay đầu nhìn mấy trăm người đằng sau, sau đó vung tay lên: 

 - Lên đường. 

 - Rõ. 

 Tiếng trả lời đồng loạt vang lên. Đội ngũ chia thành hai hàng nối đuôi nhau tiến vào thế giới phong động Long Sơn. 

 Trong đội ngũ, tất cả đều đeo những cái túi thật to, đi kèm là những chiếc xe đẩy. Bên trong chất đầy mọi thứ, từng chiếc một tiến vào thế giới phong động Long Sơn. 

 La Thiên Minh cũng chậm rãi bước đến bên cạnh Hoàng Văn Hiên, nhìn từng đội ngũ một biến mất bên trong phong động Long Sơn, ánh mắt lóe lên sự cảm khái, nhìn Hoàng Văn Hiên nói: 

 - Ông chắc chắn sẽ vào lại bên trong sao? 

 - Đúng. 

 Hoàng Văn Hiên gật đầu: 

 - Tôi quen thuộc với tình huống bên trong nhất, cũng là người có kinh nghiệm nhất ở đây. 

 - Hơn nữa. 

 Hoàng Văn Hiên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ, giọng nói có chút kiên quyết: 

 - Vốn tôi phải là người ở lại bên trong. Vì thế, bây giờ tôi nhất định phải quay trở lại. 

 Nhìn vẻ mặt của Hoàng Văn Hiên, La Thiên Minh chậm rãi gật đầu, vỗ vai Hoàng Văn Hiên, nói: 

 - Được rồi, tôi cũng không tranh với ông nữa. Ông nhất định phải cẩn thận. 

 Hoàng Văn Hiên gật đầu, xoay người nhìn cây cột ranh giới trên mảnh đất trống, nhìn cái máy thu hình trong đó, ưỡn ngực, chỉnh lại huy chương Thiên Y trên ngực mình, giơ tay lên chào, sau đó bước vào bên trong động. 

 Cách xa ngàn dặm, Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc, nhìn cảnh tượng trên màn hình, hơi thẳng người. Cho đến khi bóng người Hoàng Văn Hiên biến mất bên trong phong động Long Sơn, lúc này mới trầm giọng nói: 

 - Tình huống động viên như thế nào? 

 - Từ khi Thiên y chiếu lệnh được phát ra, trước mắt đã có hơn mười thế gia và môn phái hưởng ứng, phái các cao thủ tập trung 

 tại phong động Long Sơn. 

 Lưu Mộc Dương nhìn ipad trong tay, trầm giọng đáp lại: 

 - Tổ bảy người cũng đã nhận được yêu cầu của chúng ta, hơn nữa còn tiến hành hưởng ứng kịp thời. Trước mắt đã có một đội đặc chủng bắt đầu di chuyển đến Long Sơn, tiếp viện phòng ngự. 

 - Quân khu chung quanh cũng đã trong tình trạng báo động, tùy thời ứng đối. 

 - Được. 

 Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó nói: 

 - Mau gửi thông báo cho Cổ môn. 

 - Gửi thông báo cho Cổ môn? 

 Lưu Mộc Dương hơi sửng sốt. 

 - Đúng, gửi cho Lưu Phong và Tôn Diệu Nguyệt mỗi người một bản. 

 Từ Khải Liễu nói: 

 - Chúng ta có động tác lớn như vậy, Cổ môn cũng không thể không có ứng đối, cứ gửi thông báo cho bọn họ. Nếu bọn họ dám khơi mào gây rắc rối vào lúc này, bọn họ sẽ phải biết hậu quả. 

 - Vâng. 

 Lưu Mộc Dương gật đầu đáp. 

 Dứt lời, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Liêu Long Căn, nói: 

 - Lão Liêu, ông phụ trách giám sát ban Hậu cần, nhất định phải đảm bảo tài nguyên đầy đủ, tùy thời cung ứng cho đội đặc nhiệm ở phong động Long Sơn, đốc thúc bọn họ sản xuất nhiều hơn các trang thiết bị thích hợp dùng dưới đất. 

 - Ngoài ra, chúng ta cũng nên phái nhiều thành viên dự bị của ngoại viện đến phong động Long Sơn. 

 Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài: 

 - Ừm, vậy thì tốt. Lần hành động này cực kỳ quan trọng. Cuộc đại chiến với thế giới dưới lòng đất chạm một cái sẽ bùng nổ ngay. Chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường. 

 Từ Khải Liễu ngẩng đầu nhìn màn hình đằng trước, nhìn từng đội ngũ một tiến vào bên trong thế giới phong động Long Sơn, nghiêm túc nói: 

 - Trận chiến này có lẽ có liên quan đến tồn vong của Thiên Y Viện chúng ta. Nhưng nếu chúng ta đã là người trấn thủ Long Sơn, chúng ta sẽ không thoát khỏi phải gánh trách nhiệm này. 

 - Thế giới này, cuối cùng cũng vẫn cần chúng ta bảo vệ.