Binh Vương Thần Bí

Chương 1282: Không có



- Ông cảm thấy sứ giả đại nhân có thể lấy lại thánh vật hay không? 

 Ngồi xếp bằng chỗ sâu trong sơn động, tinh thần Portugo có chút mơ hồ, nhìn Draco bên cạnh, thấp giọng hỏi. 

 Draco gật đầu, nói: 

 - Dĩ nhiên rồi. Sứ giả đại nhân nhất định có thể lấy lại thánh vật, hơn nữa còn giải trừ phong ấn cho Linh Tinh Miện Hạ. 

 Nhìn biểu hiện gượng gạo của Draco, Portugo thở dài, gật đầu một cái. 

 Nghe lời nói có chút chán nản của hai đại Vu sư, nhưng cũng không có gì là hối hận, ngồi ở cửa sơn động, khóe miệng Eve hơi nhếch lên. 

 Nhìn Giang Khương dần biến mất trong bóng tối, gương mặt Eve có chút phiền muộn. 

 Đối mặt với người thanh niên đó, cô thật sự nhìn không thấu. Cô xem như hiểu được tâm tư của hắn, biết được suy nghĩ của hắn, nhưng dường như không hiểu rõ thực lực chân chính của hắn. 

 Mỗi lần gặp hắn, đều từ trên người hắn phát hiện ra những thứ khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhịn không được muốn gặp hắn, lo lắng hắn lại làm ra những chuyện người ta phải khiếp sợ. 

 Nhìn đám thú nhân cưỡi ma thú nghênh ngang chạy qua, Giang Khương có suy nghĩ muốn bay lên, đá văng đối phương xuống ngựa. 

 Nghĩ đến việc hắn phải chạy đến chạy lui bằng hai chân, còn đám người này lại có ma thú để cưỡi, tâm trạng khó mà cân bằng được. 

 - Chờ ta lấy lại được Thần Thú Bát, ta sẽ khiến cho các người không một ai ngồi được. 

 Nắm chặt nắm đấm để giúp cho cơn giận hạ xuống, bóng Giang Khương giống như một luồng khói xanh tiếp tục lao về phía trước. Mấy tiếng sau đã lặng lẽ xuất hiện dưới một cây đại thúc cách Thú vương cung hơn mười thước. 

 Nhìn Thú vương cung đèn đuốc sáng choang như lần trước, Giang Khương đứng im dưới cây đại thụ một hồi, rồi cẩn thận vòng qua toàn bộ Thú vương cung. 

 Nơi này phòng bị nghiêm mật, vạn nhất bị phát hiện, sẽ khiến cho Sư Khung cảnh giác. 

 Nhớ đến khí tức cao thâm khó lường của Sư Khung, còn có Bích Lũy trong tay của ông ta, Giang Khương không có lòng tin lấy trộm được Thần Thú Bát trên người ông ta. 

 Chỉ có thể len lén vào cung, hy vọng Sư Khung không mang theo Thần Thú Bát trên người. Chỉ có như vậy mới có cơ hội trộm được Thần Thú Bát. 

 Nếu một khi bị phát giác, hắn muốn đoạt lại Thần Thú Bát, hy vọng quá mong manh. 

 Thú vương cung không tính là quá lớn nhưng cũng có bốn cửa. 

 Giang Khương nhìn qua, quyết định từ bỏ ý định tiến vào từ cửa bên cạnh. Muốn băng qua tường thành cao mấy thước, sau đó băng qua rất nhiều thủ vệ đang canh cửa, trên căn bản là không thể nào. 

 Nếu không tiến vào từ cửa, vậy thì phải tìm một chỗ tường thành hẻo lánh một chút để băng qua. 

 Con sông hộ thành rộng mấy thước, cộng với tường thành cũng cao mấy thước, chỉ cần canh phòng không quá sâm nghiêm, tất không ngăn được hắn. 

 Tìm được một hơi hẻo lánh, thừa dịp đội tuần tra vừa đi qua, tầm mắt Giang Khương trong nháy mắt biến thành một mảnh đen trắng. Sau khi tiến vào trạng thái Không Minh, các loại thiên phú đã trong tình trạng xuất phát. 

 - Thiên phú Thanh Chướng khởi động. 

 - Thiên phú Tốc độ khởi động. 

 - Thiên phú Ngưng trệ không gian khởi động. 

 Từng tiếng nhắc nhở vang lên, Giang Khương nhanh chóng thông qua thiên phú Thanh Chướng phán đoán được phía trước và sau tường thành không có vệ binh, liền giống như một làn khói xanh lướt qua con sông hộ thành, sau đó nhẹ nhàng từ tường thành bay người xuống bên trong vương cung. 

 Nhìn xung quanh, bóng người Giang Khương nhanh chóng biến mất dưới tường thành, chui vào một mái hiên cung điện. 

 Hắn không quen thuộc Thú vương cung, mặc dù đã từng đến một lần, nhưng cũng chỉ quen thuộc với những địa phương nhỏ. Địa phương lớn một chút thì không biết. 

 Muốn tìm được Thần Thú Bát, đúng là không dễ dàng gì. 

 Mặc dù Giang Khương tin vào thần thức cường đại của mình, muốn tìm được trong chốc lát thì cũng không khó gì. 

 Nhưng quả thật hắn không dám sử dụng. 

 Có hậu duệ Yêu tộc như Sư Khung, mặc dù chỉ là tạp huyết, nhưng khí tức trên người lại rất kinh khủng. 

 Giang Khương thật sự không dám khinh thường, càng không nắm chắc có thể dùng thần thức để tìm kiếm mà không bị đối phương phát hiện. 

 Đứng trong bóng tối dưới mái hiên, nhìn khắp nơi đều là đèn đuốc sáng choang, nhưng chỗ hắn ẩn núp vẫn khá tối, vừa vặn có thể che chắn cho hắn. Cho dù đám ma thú có năng lực nhìn ban đêm rất tốt, cũng không cách nào phát giác được sự tồn tại của hắn. 

 Thoáng phân biệt phương hướng một chút, Giang Khương quyết tâm đến cung điện nhỏ mà hắn đã tắm rửa và bỏ quên túi xách. 

 Vạn nhất Sư Khung còn chưa động vào túi của hắn thì sao. 

 Rất nhanh Giang Khương đã tìm được cung điện nhỏ đó. 

 Rõ ràng, vận khí của hắn lại không may mắn. 

 Tìm khắp toàn bộ cung điện, Giang Khương cũng không tìm được túi xách của hắn và của mọi người. 

 Khẽ thở dài, Giang Khương dẻ dặt bước ra khỏi cung điện. Nhìn những kiến trúc cao thấp chung quanh, hắn liền men theo lối đi đến đại điện. 

 Nếu không biết ở đâu, vậy thì từ chỗ nào có khả năng nhất thì tìm thôi. 

 Cẩn thận tránh hai lính gác, Giang Khương một lần nữa tiến vào đại điện. 

 Lúc này, bên trong đại điện vẫn rất sáng. 

 Giang Khương lẳng lặng núp đằng sau cây cột, sau đó nhắm mắt, nhẹ thở ra một hơi. 

 Hắn giữ Thần Thú Bát lâu như vậy, đối với khí tức của Thần Thú Bát cũng khá nhạy cảm. Hơn nữa, bên trong đại điện cũng không có người khác, hắn cả gan dùng thần thức dò xét một lần. 

 - Không có. 

 Nhờ thiên phú Che giấu hành tung, Giang Khương thuận lợi tránh được tổ tuần tra, sau đó nhích đến cung điện lớn nhất kia. 

 Giang Khương nín thở, lỗ tai nhẹ rung một cái, lẳng lặng dò xét. 

 Ở đây hắn không dám tùy tiện sử dụng thần thức. Nếu Sư Khung có ở bên trong, Giang Khương khẳng định đến 60% hắn sẽ bị phát giác. 

 Nhưng cũng may, thính giác của Giang Khương đã được cường hóa, lập tức đoán được, bên trong cung điện có ít nhất ba luồng khí tức đang tồn tại.